Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

An Bảo Bối lo lắng,
như thế nào Cục Cưng còn đem lời nói thật nói ra? Trác Nhất Phong suy
nghĩ một chút, tính toán, giống như là đã thấy ra dường như phất phất
tay nói, “Không có việc gì, ông tuổi cũng lớn, biết rõ tầm quan trọng
của đứa cháu đối với người giá, theo ông được biết ba me của Vinh Ninh,
tuổi so với ông còn lớn hơn, thật vất vả có cái cháu gái, đột nhiên
không thấy, cũng có thể thương vô cùng, người làm sai chuyện là Vinh
Ninh lại không phải ba mẹ của anh ta, cùng ba mẹ anh ta có quan hệ gì.”

”Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ làm sai chuyện, như thế nào có thể oan uổng ba mẹ đâu?” Cục Cưng cười càng làm cho An Bảo Bối cảm thấy đứa nhỏ này cần ăn đòn.

”Cho nên cháu đi, ông cũng sẽ không ngăn cản cháu.”

”Dạ!” Cục Cưng gật đầu nhẹ, xoay người hướng về phía An Bảo Bối nháy
mắt thắng lợi, An Bảo Bối thất bại, dứt khoát cúi đầu cũng không lên
tiếng, ai có thể có Cục Cưng thông minh a.

Cuối cùng đã tới nhà
họ Trác, xuống xe, Cục Cưng hiện hành sôi nổi vào gian phòng, An Bảo Bối cố ý chờ thời điểm chỉ còn lại một mình quản gia Bonaparte tiến đến
trước, “chú Bonaparte, cám ơn chú vừa rồi cùng ba nói những lời nói

kia.”

Bonaparte dừng bước mỉm cười nói, “Đây cũng là tôi phải
làm, tiểu thư, vừa rồi lão gia đang nổi nóng, nói những lời kia, cô cũng không cần để ý.”

An Bảo Bối lắc đầu nói, “Không có gì, cháu biết rõ ba là vì tốt cho cháu.”

Bonaparte cười nói, “Tiểu thư Bảo Bối, có một số việc tôi biết rõ là tôi không
nên nói, nhưng là bây giờ nhìn thấy tôi cũng hiểu chút ít vậy.”

”Hiểu...”

”Vâng, tiểu thư Bảo Bối, tôi cảm thấy được có chuyện gì dấu ở trong lòng,
người khác là không biết, có một số việc có lẽ là nên nói rõ ràng, lão
gia nghĩ chuyện năm đó có lỗi với mẹ con của cô, cho nên đối với chuyện
của tiểu thư hết sức để tâm hết sức vô cùng lo lắng, tôi cũng vậy cũng
chỉ nói những lời này.”

An Bảo Bối giống như là hiểu gật đầu nhẹ, quản gia Bonaparte hiền lành đối với cô cười cười, vào nhà, An Bảo Bối
như có điều suy nghĩ nhìn qua nơi khác, nghĩ tới vừa rồi quản gia

Bonaparte nói, bất kể như thế nào cũng không thể lúc nào cũng đem chuyện dấu ở trong lòng muốn nói ra sao?

Trong ngày thường chính mình
chỉ biết gật đầu lắc đầu, khó trách sẽ đem sự tình làm rất tệ như vậy,
đồng dạng lại sẽ để cho người khác đáng ghét, mà thôi...

Ra cửa đài truyền hình, Vinh Ninh nhìn thấy nơi chiếc xe kia biến mất, nghe đã lâu đã lâu.

”Chú Vinh Ninh, cháu chỉ nghe nói qua có hòn vọng phu, không nghe nói qua về sự tồn tại của vật hi vọng phụ thạch này.”

Dập Dập vẻ mặt tươi cười đã đi tới, Vinh Ninh bình tĩnh nói, “Vậy cháu bây
giờ nên biết, trên cái thế giới loài người này biết rõ sự tình không thể nào đều là toàn bộ?”

”Khi nào thì biến thành cái trí tuệ người?”

”Chú đến là muốn biết, khi nào thì cháu thích xen vào việc của người khác như vậy.”

Dập Dập bất mãn nhíu lông mày lại, “Cháu chỉ nhìn một chút nhưng không lên tiếng.”

”Đúng vậy... Không có người so với cháu lại thông minh lại có thể làm.” Vinh
Ninh xoa Dập Dập đầu, làm cho Dập Dập cảm thấy thập phần khó chịu, cái
này Vinh Ninh ỷ vào anh ta so với bé cao hơn cái đầu, mỗi lần thời điểm
thấy bé, lúc nào cũng thích xoa đầu của bé, có gì đặc biệt hơn người,
tương lai bé nhất định phải cao hơn so với anh ta, nhìn anh ta như thế
nào còn có thể xoa đầu của bé, Dập Dập vẻ mặt bất mãn tránh thoát tay
của anh ta, “Đừng có lại xoa đầu cháu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận