Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cô không kịp suy nghĩ nhiều, dùng khí lực lớn nhất giãy dụa kéo miếng vải ra. Sau đó không chút khách khí cắn vào tay anh. Cô đã rất gắng sức, thậm chí nếm được mùi tanh nhưng cánh tay anh vẫn không buông chút nào.

Cô lại cắn, hàm răng ghim thật sâu vào tay anh, máu chảy ra mà anh vẫn không buông.

"Em cắn sâu thật đấy!"

Anh thản nhiên nói rồi đẩy cô lên xe.

Thoát khỏi sự trói buộc, cô lập tức cao giọng la hét: "Cứu tôi với, cứu tôi với..."

Tiếng la hét im bặt, anh lấy cà vạt bịt miệng cô lại, tiếp đó lại rút ra hai cái cà vạt khác trói tay chân cô.

Nhìn vào đôi mắt tức giận của cô, anh khẽ mỉm cười. "Cố Bảo Bảo, anh đã nói em không thể rời bỏ anh mà!" Nói xong, anh ngồi ghế tài xế lái xe đi.

Không biết anh muốn đưa cô đi đâu, cô cũng không đoán ra tại sao anh lại làm vậy.

Điện thoại di động reo mấy lần trong túi quần, nhất định là A Diệp gọi.

Máy bay đã cất cánh, anh lại lo lắng tìm kiếm cô ở sân bay.

Nghĩ vậy, cô nhắm mắt, mặc cho nước mắt lăn trào.

"Em khóc cái gì?" Anh qua gương chiếu hậu trợn mắt nhìn cô. "Em có khóc chết thì anh cũng không thả em đi!"

Nghe xong, nước mắt cô nghẹn lại, quay đầu sang chỗ khác, không muốn để anh thấy nước mắt của mình.

Cô dần bình tĩnh lại, phát hiện con đường này rất xa lạ, không khỏi chán nản.

Trong trí nhớ của cô sao lại không có con đường này?

Lát nữa dù có trốn đi được nhưng lạc đường thì phải làm sao?

Thế là cô càng quan sát cẩn thận cảnh vật ngoài cửa sổ, nhưng xe dừng lại ngay lúc này.

Anh không mở khóa cửa xe, ngồi quay người lại, cầm lấy một cái bịt mắt đeo lên cho cô.

Anh đã phát hiện ra ý định của cô?

Cô lắc đầu phản kháng, thân thể là thứ duy nhất có thể cử động vùng vẫy, không muốn bị đeo bịt mắt!

Chẳng qua lúc chân tay cô không bị trói buộc thì cũng không bằng được sức lực của anh, huống hồ là bây giờ?

Một lúc sau trước mắt cô tối sầm, cái gì cũng không thấy nổi.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, cô không thấy được gì, cũng không biết giờ là lúc nào, chỉ dựa vào cảm giác uể oải của cơ thể mà phán đoán có lẽ đã hơn mười một giờ khuya.

Thời gian trôi qua, cô cũng nhận thấy sự yên tĩnh bên ngoài xe.

Cuối cùng, hình như xe đi vào một khu rừng vắng vẻ, cô còn mơ hồ nghe được tiếng rả rích của con gì đó.

Rốt cuộc xe dừng lại.

Cô nghe thấy anh mở cửa xe đi xuống, chốc lát sau bàn tay anh đã đặt lên mặt cô.

Bịt mắt được cởi ra, tay anh cũng không buông mà che mắt cô một lúc mới chậm rãi thả ra.

Ánh sáng từ đèn không còn chói mắt nữa.

Cô mở to mắt quan sát, phía xa có một hồ nước nhỏ trông như một mặt gương lớn.

Trên mặt hồ là một lối đi làm bằng gỗ vừa dài vừa rộng được ngọn đèn đường trên cao chiếu sáng, bên này con đường có một căn nhà gỗ nhỏ dùng để nghỉ dưỡng.

Đây là một khu biệt thự nghỉ dưỡng sao?

Cô nhìn xung quanh, hy vọng có thể xác định được vị trí của mình.

Thấy thế, anh lộ ra nụ cười nhạt. "Nhìn gì, em vĩnh viễn sẽ không biết đây là đâu đâu! Trừ phi anh cho em biết!"

Anh cởi cà vạt trói buộc trên người cô ra rồi kéo cô xuống xe. "Cố Bảo Bảo, bây giờ em có thể gọi người tới cứu mình, nhưng mà anh nghĩ cho dù em có la khàn cả giọng cũng sẽ không có ai tới cứu em đâu!"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, anh nắm chắc như vậy, lẽ nào nơi này là... rừng nguyên sinh?

Không có khách du lịch, cũng không có cư dân!

"Em không cần người đến cứu!" Cô bình tĩnh nhìn anh. "Em có thể tự đi!" Nói xong cô xoay người đi ngược lại với hướng anh đến.

Anh nhếch môi: "Cố Bảo Bảo, bên đó không có đường!"

Cô không tin, đi chừng một trăm mét mới phát hiện ra một cái rào chắn.

Nương theo ánh đèn cô thấy bên dưới là sườn dốc cao, mơ hồ bên dưới vang lên tiếng nước chảy ào ào!

Cô sợ hết hồn, dưới đó là sông!

Lẽ nào thật sự không có đường?

Cô không tin, đi hướng khác, anh lại nói: "Cố Bảo Bảo, phía đó cũng không có đường!"

Cô không để ý, oán hận đi tiếp chừng một trăm mét, quả nhiên cũng có rào chắn!

Mặc kệ, cô cắn răng leo lên rào chắn, cho dù phía dưới là sông, cô cũng muốn rời khỏi nơi này!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng, cô biết anh đuổi tới càng cuống cuồng leo lên.

Song rào chắn này nhìn qua không cao lại không có chỗ đặt chân, cô gắng sức leo lên lại không có chỗ nào bám!

"Em tới đây!"

Anh đã đến phía sau, hai tay ôm ngang hông cô, kéo cô xuống rồi lôi cô đi.

"Mục Tư Viễn, anh buông ra, buông ra!"

Cô vùng vẫy, cổ tay gần như sưng lên mà vẫn bị anh kéo đi.

"Cố Bảo Bảo." Anh hất tay cô ra, chỉ vào chỗ xe đỗ nói: "Anh cho em biết, muốn ra ngoài chỉ có một con đường, ở đó!"

Cô nhìn thoáng qua, buồn bã cúi thấp đầu, anh có thể nói cho cô biết chỗ nào ra đã nghĩ đến việc không thể nào để cô chạy thoát!

"Mục Tư Viễn, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh dẫn em tới đây làm gì?" Cô hỏi, vô lực ngồi xuống đất.

Anh ngồi xổm theo, không trả lời, đầu tiên móc điện thoại di động trong túi cô ra, vung mạnh một cái, chiếc điện thoại rơi tõm vào hồ nước tạo nên bọt nước màu trắng bạc.

Cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, anh lại cầm tay phải của cô, rút chiếc nhẫn ở ngón giữa ra.

"Cố Bảo Bảo!"

Anh giơ chiếc nhẫn ra trước mặt cô, lạnh lùng ngông cuồng nói: "Sau này em còn dám đeo nhẫn của người đàn ông khác nữa thử xem!" Cô liền thấy màu vàng vụt qua trước mắt, trên mặt hồ lại nổi lên bọt nước, chiếc nhẫn cũng bị anh ném vào hồ.

"Anh...!"

Cố Bảo Bảo sốt ruột cau mày, đứng dậy chạy ra phía hồ.

Đó là chiếc nhẫn cầu hôn của A Diệp, cô làm sao để mất nó được?

"Cố Bảo Bảo, em dám đi nhặt!"

Anh hét lớn thì thấy cô không phản ứng chút nào, thật sự cởi giầy và áo khoác chuẩn bị nhảy xuống hồ.

Anh không khỏi tức giận, nắm tay cô. "Cố Bảo Bảo, em thật sự muốn lấy anh ta? Cứ như vậy gả cho anh ta? Thế chẳng phải việc anh làm hôm nay đều uổng phí rồi sao?"

"Uổng phí?"

Nghe vậy, cô quay đầu nhìn anh chằm chằm: "Lẽ nào anh cảm thấy hôm nay anh làm đều vì em? Hay là anh nghĩ em muốn anh làm vậy?"

"Em không muốn thế sao?"

Anh hỏi ngược lại, ngón tay mạnh mẽ giữ lấy chiếc cằm nhỏ gọn của cô. "Nhiều năm qua, không phải em đều hy vọng anh có thể làm vậy à? Bây giờ anh làm rồi, em còn giả vờ coi như không cái gì?"

"Anh thật khốn kiếp!"

Cô đau lòng, vô cùng tức giận, giơ tay quăng anh một cái tát.

Cũng không biết cái tát này vào đâu, dù sao anh hình như không có chút cảm giác nào, sức lực ở tay một chút cũng không giảm.

"Anh cút ngay, thả em ra..."

Cô không nhịn được mắng to, cả tay lẫn chân đều đánh lên người anh.

Nghe được những tiếng "bịch bịch...", nhất định là đánh trúng anh, nhưng không biết vì sao mà anh giống như không sợ đau.

Cuối cùng cô đánh mệt, nước mắt cũng không chảy ra nổi nữa, anh mới lên tiếng hỏi: "Đủ chưa?"

Cô đánh mắt sang chỗ khác không để ý đến anh.

Anh lúc này mới buông cằm cô ra, cầm lấy cánh tay cô kéo vào trong nhà nghỉ dưỡng.

Lối đi vào nhà nghỉ dưỡng có một bậc thang, hai bên là hai cây cột chống đỡ mái hiên che mưa.

Cố Bảo Bảo thấy liền ôm chặt lấy cây cột, nói gì cũng không đi cùng anh vào nhà.

"Thả ra!" Anh tái mặt ra lệnh.

Cô quật cường không thèm nhìn anh.

"Em cho rằng như thế thì anh không có cách nào hả?"

Anh cười, trong sự ngạc nhiên của cô, đôi cánh tay như sắt ôm chặt lấy eo cô.

"Anh..."

Cô ngơ ngác, môi anh đã dán chặt vào môi cô.

Anh không quan tâm dây dưa cùng cô, khoảnh khắc môi chạm nhau, chiếc lưỡi liền tiến quân thần tốc, bá đạo khuấy động chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Điều anh muốn là hoàn toàn chiếm giữ cô.

Song trên môi anh nếm được vị mặn, anh sửng sốt buông cô ra đã thấy nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt cô.

Anh có chút tức giận, nhiều hơn là đau lòng, buồn bực hỏi: "Em khóc cái gì?"

Trái tim vì nước mắt của cô mà trở nên mềm mại. "Có gì hay mà khóc? Không thích anh hôn em sao?" Anh giơ tay định lau nước mắt đi cho cô.

Cô quay mặt đi không để anh chạm vào, nghẹn ngào nói: "Tóm lại anh đang làm gì thế? Anh có hiểu không, em kết hôn với A Diệp là do em tự nguyện, đó không phải việc đùa, cũng không phải trò chơi của trẻ con, anh hiểu chưa?"

Mục Tư Viễn không nói, nghe cô nói tiếp: "Lúc này em phải ở trên máy bay đến Luân Đôn mà không phải ở đây, anh hiểu chưa? Anh đưa em tới đây, A Diệp và ba mẹ em sẽ lo lắng, anh biết không..."

"Anh đừng nói nữa!"

Anh cắt ngang lời cô. "Hôm nay em có nói với anh một nghìn lần một vạn lần, anh cũng sẽ không để em đi, anh không thể để em lấy người khác, em có hiểu không?"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, khó hiểu nhìn anh: "Lời anh nói có ý gì?"

"Chính là ý như anh nói!"

Anh trời sinh không phải người thích giải thích, hai tay kéo cô, đá văng cửa nhà nghỉ.

Tầng một là phòng khách, cô chưa kịp nhìn kỹ đã bị anh kéo lên cầu thang. Cô giãy dụa không thoát khỏi anh, bị anh kéo thẳng vào phòng ngủ ở tầng hai.

Thiết kế nhà nghỉ dưỡng rất tươi sáng, cả phòng này cũng không ngoại lệ.

Nhìn từ mành rèm che cửa, ngoại trừ ban công cạnh giường lớn thì ba mặt tường đều là thủy tinh.

Ban công!

Cô yên lặng nhớ kỹ phương hướng, sau đó hỏi: "Chừng nào anh mới thả em đi?"

"Thả em đi?"

Ánh mắt anh dõi theo cô nhìn ban công mấy giây. "Mấy ngày trước anh đã sắp xếp xong chuyện công ty, cho dù anh không ở công ty ba tháng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả!"

Trong lòng cô cả kinh nhưng kìm nén không biểu lộ ra, chỉ im lặng không nói gì.

Mục Tư Viễn hé môi cười, buông cô ra đi về phía cửa, trên cửa không chỉ có khóa bên ngoài mà bên trong cũng có một thanh khóa ngang.

Anh lấy chìa khóa rồi khóa cái chốt ngang đó lại.

Sau đó anh đi ra ban công, kéo cánh cửa rồi cũng khóa lại.

Sau khi làm xong, anh mở một cánh cửa sổ, cổ tay giơ lên vung ra ngoài, ánh kim loại vút qua một đường vòng cung.

"Anh dừng lại!"

Cô không nhịn được hô, nhào tới cửa sổ xem, cái chìa khóa lóe ánh sáng bạc đã yên ổn nằm trong đám cỏ ở dưới tầng một!

"Mục Tư Viễn, anh rốt cuộc muốn làm gì!" Cô quay lại nhìn chằm chằm anh.

Anh lại nhàn nhã ngồi xuống sofa, hai chân bắt chéo. "Cố Bảo Bảo, không phải em luôn muốn ở một mình cùng anh à? Bây giờ cơ hội tới rồi đó, em có thể ở cùng anh... ba tháng!"

"Anh điên rồi!"

Cô mắng to, vọt tới cánh cửa, dùng hết sức kéo nó ra, cô sắp điên luôn rồi, bị anh ép cho điên, lại đi cho rằng bản thân có thể kéo được cánh cửa này ra!

Kết quả đương nhiên là... không nhúc nhích.

Cô tựa vào cánh cửa, tâm tình sụp đỏ trượt ngồi xuống dất, không muốn lại đi cầu xin anh, trong đầu càng không có cách nào!

"Cố Bảo Bảo, em đứng lên!" Anh kéo cô dậy, đỡ cô lên giường.

Kỳ quái là cô không giãy dụa nữa. Cô không còn hơi sức đâu mà giãy dụa.

Cũng đã khuya lắm rồi, anh vừa cởi giầy và áo giúp cô vừa nói: "Đừng làm rộn, mau đi ngủ!"

Cô không để ý, chôn mặt vào trong gối.

Anh đắp chăn cho cô, cũng nằm bên cạnh.

Hơi thở quen thuộc mang theo hương thơm đặc biệt của cô, anh cười thỏa mãn, vòng tay ôm lấy cô.

"Cố Bảo Bảo, em còn nhớ sáng hôm đó không? Lần đầu tiên em lén leo lên giường của anh đó?"

Khi ấy anh tám tuổi, cô mới năm tuổi, vậy mà thừa dịp anh quên khóa cửa phòng lén ngủ bên cạnh anh.

"Khi đó em chưa thơm như vậy!"

Mặt anh dí sát vào sau gáy cô, tham lam hít lấy hương thơm từ cô. "Anh cho em biết, sáng hôm đó sau khi tỉnh lại, kỳ thực anh không lập tức đẩy em xuống giường mà giống như vậy, ngửi đủ hương thơm từ em rồi mới đẩy em xuống!"

Anh hôn lên tai cô, mùi hương này dẫn dụ anh, khiến anh không kìm hãm được mà muốn nhiều hơn.

Thế là tay anh không an phận thăm dò vào trong áo cô, tìm kiếm vật mềm mại mà trong lòng anh khát vọng nhất.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo anh mang tới, Cố Bảo Bảo rũ mắt xuống để nước mắt rơi.

Tiếp đó cô xoay người, giơ tay cởi cúc áo.

"Mục Tư Viễn." Cô cởi áo ngoài, tiếp tục cởi áo lót, mắt vẫn nhìn vào anh: "Nếu đây là điều anh muốn, ngày mai có thể thả em đi được không?"

Động tác của anh dừng lại, ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt đen liền tắt ngấm.

Anh nhìn vào gương mặt cô thật lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối, vụt sáng lên rồi tắt đi.

Đột nhiên, anh lên tiếng: "Cố Bảo Bảo, cho dù bây giờ anh muốn em, cho dù ba tháng này ngày nào anh cũng muốn em, em cũng đừng mong đi!" Nói xong anh đứng dậy, kéo chăn đắp lên người cô còn mình thì đi ra chỗ khác.

Cô khó chịu nhắm mắt lại, cơ thể co cuộn.

Muốn khóc mà không tìm thấy nước mắt đâu.

Đêm càng về khuya.

Anh đứng lặng một lúc lâu trước cửa sổ, khi quay về giường thì cô đã ngủ say.

Ngủ mà vẫn khó chịu, khuôn mặt cô nhăn nhó như đang khóc trong mơ.

Anh trầm giọng thở dài, tay xoa nhẹ má cô. "Cô bé ngốc, anh đã cho người nói với bọn họ rồi, bọn họ biết em ở với anh nên sẽ chỉ tức giận thôi, sẽ không sốt ruột lo lắng đâu!"

Không biết là có phải nghe được lời anh nói trong mơ hay không mà khóe môi co lại đã trở nên bình thường.

Anh không nhịn cười được, cởi áo khoác ngoài, lại nằm lên giường, ôm cô vào lòng.

Tắt đèn đi, ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt cô, anh không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên cái mũi của cô.

Không nhịn được lại hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại.

"Em đó." Anh áp mặt cô vào trái tim mình. "Không thể nói mình không có vị trí trong tim anh nữa, chí ít, người dễ khiến anh tức giận nhất đó là em!"

Anh như nghĩ tới điều gì, sờ vào túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ.

Bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Ngày đó ở công viên Lan Hoa không có cơ hội đưa nó cho cô.

Anh nhấc tay cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út! Kích cỡ thật vừa vặn!

Trên mặt anh lộ ra nụ cười như một đứa trẻ, anh biết nó sẽ hợp với cô, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó anh đã biết!

"Ừm..."

Có lẽ do tư thế khiến cô ngủ khó chịu, cô lầm bầm, như sắp tỉnh lại.

Anh cả kinh, vội vàng tháo nhẫn ra rồi giấu đi, anh không muốn làm chuyện này trong bóng tối, anh muốn quang minh chính đại đeo nó cho cô!

Nhưng cô chỉ trở mình chứ không tỉnh lại!

Đúng là sợ bóng sợ gió!

Anh lắc đầu cười chính mình, bỏ chiếc nhẫn lại vào hộp.

Sau đó anh xoay người ôm lấy cô, khẽ nói bên tai cô: "Ngủ ngon, Bảo Bảo!"

***

Không biết mơ thấy gì mà Cố Bảo Bảo mở bừng mắt ra, không khỏi chán nản, cô sao lại ngủ thiếp đi thế!

Lập tức cô cảm giác mình đang được một người ôm lấy, người cô cứng đờ, sợ anh phát hiện mình đã tỉnh.

Vì vậy cô chờ một lúc, nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của anh.

Hóa ra anh đã ngủ say!

Cố Bảo Bảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ khàng đẩy tay anh ra, nhẹ nhàng tụt xuống giường.

Nương theo ánh trăng, cô tìm thấy giày, đi vào xong lại cầm áo khoác mặc lên người.

Tiếp đó cô đứng dậy, bước nhẹ nhàng dến bên cửa sổ.

Ban nãy không thấy rõ, bây giờ cô ngạc nhiên phát hiện cánh cửa sổ này có bệ!

Cô cẩn thận nhìn ra bên ngoài, thấy bệ cửa sổ và ban công bên cạnh cách nhau có mấy bước, nếu leo từ từ có thể ra được ban công.

Sau khi leo được ra ban công, cô có thể bám vào cây cột bên cạnh tụt xuống tầng một.

Tất nhiên, làm vậy rất là nguy hiểm. Ở đây dù sao cũng là tầng hai, sơ ý ngã xuống sẽ gãy xương.

Nhưng cô không nghĩ được nhiều như vậy, Mục Tư Viễn không thể đưa cho cô chìa khóa, đừng nói đợi ở đây ba tháng, cho dù ba ngày, ba mẹ cũng không biết đã lo lắng thành dạng gì nữa?

Cô không dám nghĩ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui