Trợ lý của Công Tôn Diệp đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào.
Công Tôn Diệp ngồi gần cửa sổ, điếu thuốc lá đã cháy hết một nửa.
Người trợ lý khẽ thở dài, từ khi cô Cố mất tích ở sân bay hai ngày trước anh ấy đã trở nên như vậy.
"Thiếu gia!"
Người trợ lý đến gần gọi mấy tiếng Công Tôn Diệp mới có phản ứng, đầu quay lại, đôi mắt đỏ nhìn anh ta: "Có chuyện gì?"
"Mục Tư Viễn tới!"
Công Tôn Diệp ngẩn ra: "Cái gì?"
Người trợ lý lên giọng: "Mục Tư Viễn tới!"
Hai nắm đấm nện lên mặt bàn, anh đứng dậy trầm giọng nói: "Cho anh ta vào!"
"Vâng vâng!" Người trợ lý chưa từng thấy dáng vẻ mất bình tĩnh đó của anh, nhanh chóng ra ngoài.
Một lúc sau cửa mở, kẻ khiến người ta căm ghét bước vào, không biết anh ta muốn nói gì nhưng bất kể anh ta muốn nói gì thì anh cũng sẽ không để anh ta nói!
"Mục Tư Viễn, anh còn dám tới đây!"
Công Tôn Diệp tức giận hét lên rồi lao đến tung ra một cú đấm.
Kỳ quái là Mục Tư Viễn không phản kháng, tùy ý để mình bị đánh bật ra, đầu đập mạnh lên tường.
Trán anh rách toang, máu tươi từng giọt trào ra bên ngoài.
"Mục Tư Viễn." Công Tôn Diệp túm cổ áo anh: "Bảo Bảo ở đâu? Ở đâu?"
Mục Tư Viễn đứng lên, để mặc anh ta túm cổ áo mình cũng không hất ra, nói: "Người phụ nữ của tôi ở đâu không cần anh phải biết!"
"Bốp!"
Còn chưa nói xong thì má anh lại dính thêm một đấm, lần này Công Tôn Diệp mạnh tay hơn, khóe môi tức thì nứt toạc, rươm rướm máu.
Anh cười, vẫn không để bụng.
"Công Tôn Diệp!" Anh gọi, chỉ vào khóe môi đang chảy máu của mình: "Đánh đủ chưa hả! Đây coi như là món nợ tôi trả lại cho anh!"
"Anh nợ tôi?" Công Tôn Diệp giận dữ ngược lại cười: "Mục Tư Viễn, hai nắm đấm vừa rồi còn chưa tính!" Nói xong, thêm một cú đấm hung ác nữa lên mặt Mục Tư Viễn.
Mục Tư Viễn đau quá che miệng, có thể nghĩ, môi anh giờ chắc là trong tình trạng "thương tích đầy mình".
"Mục Tư Viễn, tôi hỏi anh lần nữa..." Công Tôn Diệp cả giận: "Bảo Bảo đang ở đâu?"
Anh cười: "Nói nhảm ít thôi! Anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh sao?"
"Anh..." Công Tôn Diệp vung tay lên rồi kiềm chế lại, tiếp tục nói: "Mục Tư Viễn, anh không sợ tôi báo cảnh sát à? Bảo Bảo bây giờ là vị hôn thê của tôi, Dđ♥lⓔqu๖ۣۜYd☺n☀c☺m tin tức này mà để giới truyền thông biết rõ thì mặt mũi tập đoàn Mục Thị của anh cũng chẳng còn đâu!"
Mục Tư Viễn từ cười nhạt chuyển thành cười to. "Công Tôn Diệp, nếu tôi mà để ý đến mặt mũi tập đoàn Mục Thị thì anh nghĩ tôi còn làm vậy sao?"
"Anh..." Công Tôn Diệp ngẩn ra, không nghĩ tới anh ta lại mặc kệ cả công ty!
Sự quan tâm của anh ta với Bảo Bảo đã đến mức như vậy?
Trong lòng Công Tôn Diệp dâng trào lên sự bất an và phẫn hận. "Mục Tư Viễn, anh thực sự ghê tởm..." Tiếp tục một quyền nữa khiến Mục Tư Viễn gần như nằm rạp xuống đất.
Anh ta túm lấy cổ áo anh. "Mục Tư Viễn, anh trả đòn đi!"
Mục Tư Viễn ngẩng lên, có thể do răng cắn vào lưỡi nên máu từ miệng chảy ra, nhìn vào có hơi đáng sợ.
Nhưng anh chỉ giơ tay lên chùi, còn cười: "Công Tôn Diệp, anh có thể đánh nặng hơn đấy! Bảo Bảo đáp ứng lời cầu hôn của anh đều do tôi. Hôm nay tôi để anh giải hận, sau này anh không còn bất cứ quan hệ gì với Bảo Bảo nữa!"
Không ngờ anh nói vậy, anh ta thu nắm đấm lại: "Mục Tư Viễn, không có đơn giản vậy đâu!"
Ánh mắt anh ta lạnh lùng: "Tôi cho anh biết, tuyệt đối không đơn giản như vậy!" Nói xong anh ta đi thẳng ra khỏi phòng.
"Công Tôn Diệp." Anh lảo đảo đứng lên gọi anh ta lại: "Anh còn muốn thế nào?"
Công Tôn Diệp lạnh lẽo nhìn qua, không nói gì, tiếp tục bước đi.
Chết tiệt!
Anh đấm mạnh lên tường, cái gì mà không đơn giản?
***
Chờ rất lâu thì Cố Bảo Bảo mới thấy xe anh về biệt thự.
Cửa xe mở ra, cô vội vã mở cửa sổ la lên: "Mục Tư Viễn, anh đi làm gì vậy?"
Anh hấp tấp cúi đầu, không nghĩ tới cô còn chưa ngủ!
Anh không muốn để cô thấy vết thương trên mặt, không lên tiếng, bước nhanh vào phòng khách.
Người giúp việc trông thấy, kinh ngạc nói: "Thiếu gia, anh làm sao vậy?"
Mục Tư Viễn nhíu mày: "Nhỏ giọng chút, đừng để..."
Còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng đập cửa, giọng nói lo lắng của cô từ trong vọng ra: "Mục Tư Viễn, mở cửa, mở cửa..."
Cô ấy cứ vậy thì không đánh thức Hoan Hoan Nhạc Nhạc mới là lạ!
"Đi mở cửa." Anh đành phải bảo người giúp việc còn mình trốn vào thư phòng.
Người giúp việc khẽ cười thầm, đi mở cửa.
"Cám ơn cô." Cố Bảo Bảo nói xong vội chạy xuống lầu nhưng không thấy Mục Tư Viễn đâu cả.
"Cô Cố!" Người giúp việc ở sau khẽ gọi, đợi cô xoay người thì chỉ tay vào thư phòng.
Cô hiểu ý, cười cảm kích: "Cám ơn cô."
Người giúp việc cũng cười lắc đầu: "Mau đi đi. Nhưng mà trên mặt thiếu gia có vết thương, không biết làm sao lại bị nữa."
Trên mặt có vết thương? Cô hấp tấp đi vào thư phòng.
Có thể anh không nghĩ tới cô sẽ đến thư phòng cho nên không khóa cửa.
Lúc cô đi vào thì anh đang xoa cồn lên mặt, trông bộ dạng vụng về kia, chẳng những không rửa vết thương được mà ngược lại còn khiến nó đau hơn.
"Anh sao thế?" Cô chạy đến cầm cồn trong tay anh.
"Sao em biết anh ở đây?"
Mục Tư Viễn quên cả vết thương ở môi, mới khẽ nhếch thôi đã khiến anh đau đến nhe răng.
Cố Bảo Bảo vừa bực mình vừa buồn cười. "Anh đi đánh nhau với ai hay sao? Bị thương mà còn không đi bệnh viện hả?"
Vết máu trên trán đã ngưng lại, chỉ dùng cồn rửa thì sao sạch được!
"Không cần em lo!" Anh giựt cồn lại, còn lâu anh mới thừa nhận là anh lo lắng trở về vì muốn... gặp cô.
Không cần cô quản, cũng không cần người giúp việc giúp đỡ, cứ xử lý vết thương lung tung vậy sao?
Cô chán nản, giữ chặt lọ cồn, đi ra ngoài: "Mau đi theo em."
Thấy anh đứng bất động, cô có chút tức giận, giậm chân: "Anh là trẻ con hả? Vết thương cần xử lý kịp thời, chút thường thức ấy mà anh cũng không biết?"
Anh nhìn cô, bỗng mỉm cười.
Trước đây sao anh không phát hiện ra là lúc cô tức giận cũng cực kỳ... xinh đẹp!
Hai người vào buồng tắm trong phòng ngủ, cô dùng nước ấm rửa vết máu cho anh rồi mới xoa cồn.
Nhưng thế mới thấy không chỉ trán, còn cả môi, hai bên má đều bị thương, cô vừa xoa cồn vừa nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc anh đi làm cái gì thế?"
Nếu đi đánh lộn với người ta thì trên người nhất định cũng bị thương, nhưng sao anh lại đi đánh nhau?
Anh vẫn không trả lời, vòng tay ôm eo cô làm cô dán chặt vào lồng ngực mình.
"Anh đừng như vậy." Cô đẩy anh. "Sẽ không rửa vết thương được."
Ngược lại anh còn quặp cả hai chân như con bạch tuộc quấn lấy cô: "Nhưng như thế mới không đau."
Mặt anh còn ngửa lên cao, ra hiệu cô tiếp tục xử lý vết thương cho anh.
"Anh" thật khiến người ta dở khóc dở cười, nhìn anh như vậy, cô dường như thấy được bóng dáng Nhạc Nhạc.
Hóa ra đàn ông cũng có một mặt trẻ con, tựa như phụ nữ thì làm nũng như bé gái.
"Trên người có bị thương không?" Xử lý xong vết thương trên mặt cô lại hỏi.
Mục Tư Viễn lắc đầu, đứng dậy kéo cô đi: "Anh muốn đi ngủ, em cũng ngủ."
Cô không chịu, kiên trì hỏi: "Anh nói cho em đi, vừa rồi anh đã làm gì? Tại sao lại bị thương?"
"Em đừng hỏi..."
"Em muốn biết!" Cô cắt ngang, ánh mắt kiên định nhìn anh.
Trực giác nói cho cô biết chuyện anh bị thương nhất định có liên quan đến cô.
Trước mặt anh cô luôn nhu thuận, chưa bao giờ bướng bỉnh như thế làm anh ngược lại không có cách nào ứng phó.
"Không có gì cả." Anh bất đắc dĩ, tay đưa ra vuốt tóc cô. "Chuyện của Công Tôn Diệp em không cần lo, anh sẽ giải quyết tốt."
Nói thế thật đúng là không quen, anh nhún vai, xoay người đi ra ngoài.
Cô ngơ ngác, bỗng hiểu ra điều gì, đuổi theo anh.
"Anh vừa rồi đi tìm A Diệp?" Cô ngồi xuống mép giường, không tin hỏi lại.
Nếu đi gặp A Diệp thì sao anh lại bị thương?
Nhìn thấy vẻ khó tin trong mắt cô, Mục Tư Viễn có chút tức giận, không tự chủ nói ra: "Anh đi tìm anh ta bảo anh ta đánh anh mấy đấm cho hả giận, như thế anh ta cũng coi như không mất mát cái gì rồi!"
Cái gì?!
Cô xoay đầu lại, nhìn vết thương trên mặt anh. "Anh... Anh bảo anh ấy đánh anh? Có phải anh điên rồi không?"
Anh là Đại thiếu gia nhà họ Mục, chú Mục mà biết thì không biết sẽ có chuyện gì?
Thêm nữa, nếu chuyện này bị giới truyền thông biết chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của Mục Thị sao?
Đạo lý đơn giản vậy cô còn biết thì anh sao lại không?
Thế mà còn kích động đi tìm A Diệp? Cho dù A Diệp muốn đánh anh, anh cũng có thể tránh mà, vì sao để mình bị thương như thế?
Sự lo lắng, đau lòng của cô trong mắt anh lại biến thành cô đang trách anh.
"Cố Bảo Bảo, em sao thế hả?"
Anh tức giận ném cái gối đầu vào cô. "Bây giờ người bị đánh là anh này! Anh chạy đi ngoan ngoãn cho anh ta đánh, còn chẳng thèm đánh trả lại, lẽ nào là anh sai?"
Cô không nói gì, ôm cái gối anh ném, dĐ!L#QĐôn nước mắt rơi lộp độp.
Anh nhíu mày hỏi: "Lại khóc gì nữa?"
Cô lắc đầu, nghẹn ngào hỏi: "Vì sao... không đánh trả?"
Anh hầm hừ hai tiếng mới nói: "Anh không phải đã nói rồi sao? Anh để anh ta đánh cho hả giận, hả giận rồi, anh ta cũng nên không truy cứu việc hôn sự với em nữa!"
Hóa ra thật sự là vì cô!
Cố Bảo Bảo cúi đầu, nước mắt ướt đẫm mặt gối, cô cố gắng không để mình phát ra tiếng.
Cô biết anh không thích nhìn cô khóc, nhưng cô lại không nhịn được.
"Đừng khóc nữa!" Anh kéo cô lại. "Việc gì phải khóc hả? Anh thật sự không đánh trả, hoàn toàn không làm anh ta thương tổn chút nào."
"Nhưng..." Cô ngẩng đầu lên. "Anh bị thương."
Anh sửng sốt, giờ mới hiểu được ý của cô.
Cô để ý đến anh, không phải đang giận anh.
Tức giận trong lòng nháy mắt chuyển thành vui sướng, một tay anh ôm chặt cô vào lòng. "Ngốc quá, vết thương nhỏ nhặt này không quan trọng."
Anh nâng mặt cô lên: "Bây giờ em nói đi, nói cho anh biết, em vẫn quan tâm anh, trong lòng em không thay đổi, chỉ có một mình anh thôi!"
Anh cần một sự chứng minh.
Giờ phút này, anh muốn được chứng thực!
Nước mắt càng thêm mãnh liệt, lần đầu tiên, cô cảm nhận được rõ ràng tình yêu của anh. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự nôn nóng trong mắt anh, sự nôn nóng ấy chỉ vì một mình cô.
Nhưng mà...
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu: "Những điều đó còn quan trọng không?"
"Với anh thì rất..."
Cô cắt ngang lời anh. "Anh Tư Viễn, anh nghe em nói hết có được không? Em có rất nhiều điều muốn nói với anh."
Nghe lời cô, gương mặt anh dần trở nên dịu dàng, ngón tay thô ráp lướt qua má, lau đi giọt nước mắt cho cô: "Được, em cứ từ từ nói. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, không cần vội."
Thực sự còn rất nhiều thời gian ư?
Cô lắc đầu. "Anh Tư Viễn, trước đây em không hiểu chuyện nên đã làm nhiều việc khiến người ta ghét, nhưng bọn họ nói em là vì thích tiền tài và thân thế của anh mới như vậy, anh có tin không?"
Nghe xong, anh cười, khẽ mắng: "Ngốc quá!"
Nếu anh tin thì anh đã sớm đuổi cô đi không chút lưu tình rồi.
Cô gượng cười, cô cũng biết anh không tin.
Nhưng thấy anh tự phủ nhận, trong lòng cô vẫn trào dâng lên cảm giác ấm áp.
Có câu nói như vậy của anh, cô cũng không uổng phí yêu anh bấy lâu.
"Anh Tư Viễn, khi đó em chỉ một mực nghĩ, vĩnh viễn ở bên cạnh anh."
"Khi đó?" Anh nhíu mày. "Lẽ nào bây giờ em không nghĩ thế nữa?"
Cô cười cay đắng. "Hiện tại em đã rõ, chúng ta không thể."
"Ai nói không thể?" Anh lại tức giận.
Có đôi khi anh thực sự rất giống một đứa bé.
Cố Bảo Bảo xoa xoa má anh: "Đừng vậy mà, vết thương sẽ vỡ ra đấy."
Cô thoát khỏi ngực anh. "Em đã đáp ứng với A Diệp, A Diệp đối xử tốt với em như vậy, em không thể... Không thể cứ vậy mà thất hứa được, anh Tư Viễn, anh hiểu không?"
"Cái gì mà không thể?" Anh biết cô lại nói đến việc này. "Lẽ nào anh nhận những cú đấm ấy là vô ích?" Môi anh giật giật, luôn cảm giác mình còn có lời chưa nói hết.
Nhưng nhất thời không nhớ ra nổi, anh muốn nói cái gì?
Cô cười miễn cưỡng: "Anh Tư Viễn, mọi việc không đơn giản đâu..."
Lại là câu nói ấy! Chết tiệt!
Anh không nhịn được phát cáu. "Vậy còn phức tạp đến mức..."
Anh hét lên, nói quá nhiều khiến miệng vết thương lại vỡ, máu rỉ ra.
Thật đau quá!
"Không phức tạp, không phức tạp!"
Thấy thế, Cố Bảo Bảo vội nói theo anh, chạy vào phòng tắm lấy khăn mềm lau máu vừa rỉ ra.
"Uống thuốc giảm đau đi." Cô cất cồn và khăn mềm đi, hỏi anh: "Thuốc trong nhà anh để ở đâu?"
"Cái hộp nhỏ trong tủ rượu ở phòng khách."
Anh nói rồi kéo cô tay cô: "Khỏi ngay ấy mà."
Sợ cô thừa cơ bỏ chạy sao?
Cô cười mỉm, đột ngột tiến lên.
Anh chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái, môi giống như bị thứ mềm mại nào đó đụng vào, còn chưa kịp phản ứng thì cô đã chạy ra khỏi phòng rồi.
Anh ngẩn ngơ, trái tim rung động...
Hóa ra khi anh hôn cô là dục vọng, khi được cô hôn mới gọi là tình yêu.
Cố Bảo Bảo mang theo khuôn mặt đỏ rực đứng trước tủ rượu, *d*đ*l*q*đ* trong lòng ngọt ngào nhưng nhiều hơn là đắng chát.
Cô mở hộp, tìm thấy thuốc giảm đau nhưng ánh mắt lại rơi vào cái lọ nhỏ bên cạnh.
Cô cầm lên xem, bốn chữ "Trấn tĩnh, yên giấc" đập ngay vào mắt.
***
Một lúc sau cô vào phòng ngủ, cầm một viên thuốc giảm đau và một cốc nước.
Anh uống xong đặt cái cốc sang một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: "Bây giờ có thể ngủ chưa?"
Cô mỉm cười gật đầu, chưa kịp nói thì cả người đã bị anh ôm lên giường, đặt ở bên dưới.
"Vừa rồi em hôn anh!" Anh bóp má cô. "Bây giờ anh muốn đòi lại!"
Nụ hôn của anh lập tức hạ xuống, chạm vào gò má mềm mại của cô, vết thương có hơi nhức nhưng anh không dừng lại.
"Anh Tư Viễn." Cô khẽ gọi, nâng mặt anh lên. "Tối nay anh ôm em ngủ được không?"
Cô lại lắc đầu. "Không làm gì hết, chỉ ôm em thôi, có được không anh?"
Nhìn vào cặp mắt to sáng rực của cô, trái tim anh trở nên mềm mại: "Được!"
Anh từng nói, cô muốn thế nào anh cũng đều bằng lòng.
Anh xoay người nằm xuống, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa hay dán vào vết thương trên cánh tay anh. "Vết thương còn đau không?" Cô hỏi.
Anh thổi một hơi bên tai cô: "Không đau."
Dừng một lúc, anh tiếp tục: "Chỉ cần em ở đây là sẽ hết đau."
Đây có được coi là một lời âm yếm không? Trái tim cô như bị cái gì đâm vào, đau quá.
Cũng may anh không thấy được gương mặt cô, cũng không thấy được nước mắt của cô.
"Ngủ thôi." Cô nói. "Đã khuya lắm rồi."
Anh gật đầu, có thể do vết thương nên anh thực sự thấy mệt mỏi.
Ngáp một cái, anh nhanh chóng thiếp đi, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở của anh cùng những cái nấc nghẹn ngào của cô.
"Anh Tư Viễn." Cô xoay người lại, ánh mắt quyến luyến nhìn khuôn mặt anh. "Em xin lỗi."
Cô đã bỏ thuốc ngủ vào cốc nước của anh, chỉ vậy cô mới có thể đi.
"Em xin lỗi." Cô hôn lên vết thương ở môi anh. "Mọi chuyện thực sự không đơn giản như thế."
Chuyện phức tạp nhất chính là ở trong lòng anh.
Cho dù cô không lấy A Diệp, bọn họ cũng không thể ở bên nhau. Bởi vì anh không yêu em.
Anh có sự chiếm hữu, xót xa, quan tâm em, chỉ là không có tình yêu.
Tình yêu của anh, cuối cùng sẽ dành cho một cô gái khác.
Đến lúc đó, cô còn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh sao?
Xin tha thứ vì cô không thể.