Có chuyện gì vậy?
Sao cát lại rơi vào đầu mẹ Sơ Hàn?
Cố Bảo Bảo ra ngoài xem liền thấy bên cạnh cửa có một cái thang cùng cái túi ny lon đựng cát còn đang trẻo ở trên cửa!
"Nhạc Nhạc!"
Cố Bảo Bảo kinh hãi chạy đến ôm lấy bé. "Sao con trèo cao như vậy? Ngã xuống thì làm sao đây?"
Nhạc Nhạc lè lưỡi, không có chuyện gì đâu mẹ!
Khi bé leo lên đã bảo chú làm vườn đứng dưới đỡ rồi!
"Cố Bảo Bảo!"
Mục Sơ Hàn giận dữ nói: "Mẹ tôi bị con trai cô làm thành ra như vậy mà cô
chỉ lo cho thằng quỷ đó! Cô như thế mà xứng là con dâu hả?"
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Cố Bảo Bảo ra vẻ xấu hổ. Nhưng cô chỉ lo cho Nhạc Nhạc thôi.
"Cô Mục."
"Nhạc Nhạc có hơi nghịch ngợm, xin cô đừng tức giận. Cháu đưa cô vào phòng tắm lau rửa nhé."
"Không cần!"
Mẹ Sơ Hàn đẩy cô ra, giận dữ nói: "Tôi không nhận nổi!" Nói xong bà ta bước nhanh qua cái thang.
"Cô quá...!"
Mục Sơ Hàn chỉ tay vào cô mà mãi không tìm được từ gì để mắng, cuối cùng
đành nói: "Tôi nhất định nói với ba tôi, cô ngay cả con mình cũng không
trông nổi, thật vô dụng!" Cô ta nói xong cũng đuổi theo mẹ.
Nhạc Nhạc đứng trên cầu thang làm mặt quỷ với bọn họ! Hơn thế bé còn lớn tiếng nói: "Kẻ xấu, đi đi, đi đi!"
Hừ!
Dám khi dễ mẹ bé, bé còn rất nhiều cách để khiến mấy người đó đẹp mắt!
"Nhạc Nhạc!"
Cố Bảo Bảo cũng bất đắc dĩ ôm lấy bé: "Nhạc Nhạc không được làm vậy, con xem, bà nội và cô Sơ Hàn đều giận rồi đấy."
Bà nội với cô gì chứ?
Nhạc Nhạc còn lâu mới chấp nhận, cái miệng dẩu lên: "Không quen!"
"Nhạc Nhạc!"
Hoan Hoan chạy lên thang, nháy mắt mấy cái với Nhạc Nhạc: "Có trúng không?"
Nhạc Nhạc liền gật đầu, hai anh em cùng nhìn nhau cười.
Đôi lông mày của Cố Bảo Bảo càng nhăn lại.
Cô hiểu, chuyện này hoàn toàn do hai đứa cùng làm!
"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"
Sắc mặt cô trầm xuống. "Các con sao lại làm vậy hả? Một người là bà nội, một người là cô, các con phải tôn trọng bà với cô!"
Mẹ tức giận rồi!
Nhạc Nhạc chu môi nói: "Họ xấu lắm, bắt nạt mẹ!"
Những lời bọn họ nói với nhau, bé và Hoan Hoan đều nghe được hết.
Bà nội gì mà ánh mắt đáng sợ như thế, cứ như là muốn nuốt chửng mẹ vậy.
Cố Bảo Bảo nhìn Nhạc Nhạc: "Còn cãi nữa!"
Bé mỗi ngày một lớn, cứ tiếp tục phóng túng cho bé ngang bướng như thế là không được!
Nghe vậy, cái miệng của Nhạc Nhạc xẹp lại, nước mắt lộp bộp rớt xuống má.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của bé, cô lại không nhịn được mềm lòng.
"Mẹ."
Hoan Hoan đứng trước mặt cô lớn tiếng nói: "Bà nội trước giờ không đếm xỉa
đến Hoan Hoan, lúc ông nội và ba không có mặt là bà liền nói Hoan Hoan
là tạp chủng, muốn đuổi Hoan Hoan đi!"
Nhớ lại chuyện đau lòng trước đây, Hoan Hoan cũng bắt đầu khóc.
Cô thật sự không ngờ cô Mục lại nặng lời với một đứa bé như thế.
Giờ cô mới hiểu được vì sao chú Mục không ở biệt thự của của Mục gia mà đưa Hoan Hoan ra căn hộ ở.
Một bên là vợ, một bên là cháu trai, hai bên đều làm khó ông cho nên mới phải nghĩ ra cách này. ~d8dd~ leeQuY$đ[ô]n
Tim cô đau như dao cắt. "Bảo bối của mẹ, con đừng khóc, đừng khóc."
Cô ôm hai bé vào ngực, áy náy vô cùng: "Đều là lỗi của mẹ, mẹ không nên..."
Không nên bỏ bé một mình ở đây.
"Đừng khóc nữa nhé được không?"
Cô lau nước mắt rồi hôn lên má hai đứa.
Hoan Hoan cuối cùng cũng ngừng khóc.
Còn Nhạc Nhạc thấy mẹ không giận nữa thì đương nhiên cũng không khóc.
"Hoan Hoan."
"Chuyện trước kia đừng nhớ tới nữa nhé? Hoan Hoan có ông nội, ông ngoại bà ngoại, ba và mẹ thương yêu là đủ rồi."
Nhạc Nhạc cũng chen miệng vào: "Còn con nữa, còn con nữa!"
Hoan Hoan nín khóc mỉm cười: "Có cả tiểu Nhạc Nhạc sao?"
Nhạc Nhạc gật đầu: "Còn tiểu... tiểu Nhạc Nhạc nữa!"
Tuy trước tên bị thêm vào chữ "tiểu" khiến bé không vui nhưng chỉ cần anh vui là được!
Hoan Hoan cười khúc khích, giơ tay lên lau khô nước mắt: "Nhạc Nhạc, chúng ta tiếp tục đi xây lâu đài đi!"
Bé kéo tay em, hai đứa cùng vui vẻ chạy đi xây lâu đài.
Nhìn bóng dáng hoạt bát của chúng, Cố Bảo Bảo khẽ lắc đầu.
Cô không nên để bất cứ ai làm tổn thương con của cô, dù thế nào thì cô cũng sẽ không cho phép.
Ý nghĩ này không cần bất cứ đạo lý gì cả, chỉ bởi cô là mẹ của chúng.
Cô đi làm bữa trưa trước, ban đầu cô dự định là buổi chiều sẽ đưa Hoan
Hoan Nhạc Nhạc đến khu vui chơi, không ngờ anh lại về sớm.
Khi cô còn đang thái cà chua thì anh bất thình lình xuất hiện khiến cô sợ hết hồn.
"Sao anh đã về rồi? Ở công ty không bận gì à?"
Anh ôm cô lên. "Nhớ bà xã nên về thôi."
Thật hay giả vậy?
Cô cười khẽ, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Nhưng cô chợt nhớ ra, giơ cà chua lên: "Trưa nay em làm mỳ ống cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc, anh có ăn không?"
"Em làm gì anh cũng ăn hết."
Kỳ quái, gần đây miệng anh như được bôi mật lên vậy, nói câu nào câu nấy đều ngọt chết người.
Cô nhịn cười đẩy anh: "Muốn ăn thì đừng làm phiền em, ra ngoài chờ đi!"
"Tuân lệnh bà xã đại nhân!"
Nói xong anh bất ngờ hôn trộm một cái lên má cô rồi mới ra ngoài.
Bại hoại!
Cô đỏ mặt mắng một câu nhưng trái tim lại theo anh ra khỏi phòng bếp.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào!
Cô thầm nói rồi mới bắt đầu tiếp tục làm món mỳ ống.
Ai, cô thật hận bản thân!
Cách làm mỳ ống không khó, chẳng bao lâu cô đã làm xong một đĩa lớn.
Vừa ra thì đã thấy ba cha con đang ngồi trên ghế, ba một lời con một lời không biết đang nói gì.
Cô tò mò vừa đi vừa nói: "Có thể ăn rồi, mọi người mau tới ăn nào."
Không một ai di động.
Mục Tư Viễn ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt lộ ra tâm tình không ổn định.
Cô nghi hoặc nhìn anh: "Sao vậy?"
Anh không trả lời cô ngay mà nhỏ giọng nói với Hoan Hoan Nhạc Nhạc: "Các con đi ăn cơm trước nhé, ba với mẹ nói chuyện một lát."
Hai đứa bé nghe lời gật đầu chạy vào phòng ăn.
Lúc này anh mới hỏi: "Hôm nay Sơ Hàn và mẹ nó đã đến đây hả?"
Chẳng lẽ là Hoan Hoan Nhạc Nhạc nói chuyện này với anh?
Cô gật đầu: "Họ có tới, em mời họ ở lại ăn cơm thì họ không chịu."
Mục Tư Viễn buồn bực giận dữ ngồi xuống: "Sao em lại như vậy?"
Nghe giọng anh hình như có ý trách cứ.
die_en$d_dan!le_e8Quy~do_ọn
Cô lo sợ, không biết mình đã làm sai điều gì.
Anh nói tiếp: "Nghe Hoan Hoan Nhạc Nhạc nói, bọn họ nói chuyện rất không khách khí với em?"
Anh cực kỳ tức giận: "Vậy vì sao em còn phải lễ độ với bọn họ? Hai người đó không biết đã ăn hết bao nhiêu sơn hào hải vị của nhà họ Mục mà em còn
mời bọn họ làm gì?!"
Hả?
Cô ngẩng lên, cảm thấy hình như không phải anh đang trách cô thì phải!
"Anh Tư Viễn..."
Cô ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: "Anh làm sao thế?"
Anh nhìn cô, lấy điện thoại ra: "Anh lập tức gọi điện cho ông già bảo ông
ấy quản tốt con gái và vợ mình, đừng có ăn no rửng mỡ mà đến quấy nhiễu
người nhà anh!"
Nói xong anh đã bấm số xong rồi.
"Anh Tư Viễn!"
Cố Bảo Bảo vội cản lại: "Đừng gọi, không thể gọi được đâu!"
"Vì sao?"
Anh quay sang nhìn cô.
Lúc này cô mới phát hiện trong mắt anh không phải trách cứ mà là sự đau lòng vì cô.
Anh biết cô chịu ủy khuất trước mặt cô Mục và Sơ Hàn cho nên mới đau lòng thay cô.
Cô chỉ cần như vậy là đủ.
Chỉ cần trái tim anh thương yêu và bảo vệ cho cô thôi.
Cô không muốn vì cô mà anh làm khó chú Mục.
"Anh Tư Viễn, anh nghe em nói này."
Cô cầm lấy điện thoại của anh: "Cô Mục là vợ của ba anh, là mẹ của anh,
sau này cũng sẽ là mẹ của em. Theo đạo lý, trước khi chúng ta đính hôn,
anh nên dẫn em về nhà chào hỏi bà ấy mới đúng!"
"Dựa vào cái gì chào hỏi bà ta?"
Giọng Mục Tư Viễn ngang ngạnh: "Bảo người phụ nữ của anh đi chào hỏi bà ta, bà ta nhận được cái phúc ấy sao?"
Cái phúc này phải do người mẹ ruột của anh được nhận mới phải, làm sao lại để bà ta chiếm mất?
Cố Bảo Bảo biết rõ ý của anh, nhất thời cũng không biết nói gì.
"Anh Tư Viễn, dù thế nào thì anh cũng không thể gọi. Anh oán trách chú Mục,
chẳng những làm chú ấy khó xử mà còn khiến chú ấy đau lòng lắm."
"Vậy em cứ phải chịu sự uất ức sao?"
Rốt cuộc cô ấy có hiểu không vậy?
Anh để tâm nhất là chuyện này đó!
Sao cô ấy lại không hiểu?
"Anh Tư Viễn."
Cô cười. "Chỉ cần em biết, trong lòng anh có em là được. Nhà có nhiều
người thì luôn có người phải chịu uất ức, một chút này không thấm vào
đâu đâu."
Cô bỏ điện thoại vào túi anh rồi bóp mũi anh: "Không được gọi điện, anh ngoan đi!"
Anh vòng tay ôm lấy cô: "Anh không ngoan, trừ phi em hôn anh."
Nói xong môi anh chu lên đòi cô hôn.
Cố Bảo Bảo không nhịn được cười, thật trẻ con!
Ngón tay cô chạm nhẹ lên môi anh: "Tạm thời nợ đã, tối rồi nói sau!"
Nói rồi thừa dịp anh không chuẩn bị liền đứng dậy nhanh chóng chuồn đi.
Chạy ra xa cô vẫn còn nhắc nhở anh: "Mau ra ăn đi, để một lúc nữa là mỳ ống nguội hết đó!"
Cô bé này!
Chờ xem, đến tối xem anh ăn thịt em thế nào!
"Mẹ, đi ngủ."
Ăn uống no đủ, Nhạc Nhạc nhào vào ngực cô ngáp ngủ.
Bé còn biết hưởng thụ hơn cả Hoan Hoan.
Xem Hoan Hoan kìa, ăn cơm trưa xong không bao lâu đã tự động đi luyện đàn rồi.
Một lúc sau, cả căn biệt thự vang lên tiếng dương cầm du dương, Nhạc Nhạc liền ngủ say trong tiếng nhạc ưu mỹ.
Cố Bảo Bảo cười, ký ức trở lại nơi xa xôi.
Khi đó anh cũng thích nhất là đàn dương cầm.
Mỗi lần có nhiều khách đến nhà họ Mục, anh liền mặc sơ mi đeo nơ, khoác lên bộ âu phục đẹp trai.
Tuy khi đó anh mới tám tuổi nhưng đã có thể đánh đàn suốt một buổi chiều, không ngừng biến đổi ca khúc.
Ngoại trừ việc đứng dậy uống nước và đi toilet ra thì không cần nghỉ ngơi.
Thời điểm đó cô luôn núp bên cạnh cầu thang lặng lẽ quan sát anh.
Mỗi lần cô đều ra vườn hoa hái một bó hoa.
Mỗi lần cô đều tự nhủ, chờ anh Tư Viễn đánh xong thì cô nhất định phải tặng bó hoa này cho anh.
Nhưng cô đều vô tình ngủ quên mất.
Sau khi tỉnh lại thì trong phòng khách chỉ còn mỗi một mình cô.
Cô tìm khắp nơi cũng không thấy được anh, bó hoa tươi liền héo rũ trong tay.
Cô tưởng rằng tình yêu với anh cũng sẽ giống như bó hoa ấy dần dần héo rũ.
Không ngờ bây giờ nó đã nở hoa kết trái.
Không phải cuối cùng cô đã không bỏ anh sao?
Còn bây giờ cô vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ anh.
Một khúc đàn đã kết thúc, cô lặng lẽ lau nước mắt. "Dễ nghe lắm phải không? Bảo bối?"
Cô hỏi Nhạc Nhạc đã ngủ say trong lòng.
Như có linh cảm, Nhạc Nhạc nhăn mày, trả lời khẳng định với câu hỏi của cô rồi sau đó tiếp tục ngủ.
Cô liền bị chọc cười.
Cô cảm giác mình thật sự rất hạnh phúc.
Một lúc sau, Hoan Hoan đổi sang một khúc khác, tiếng đàn du đương lại vang lên lần nữa.
Cô dựa vào ghế, cũng muốn nghỉ ngơi một lúc thì điện thoại lại rung lên.
Là mẹ gọi đến.
Bà bảo chú Mục muốn bọn họ cùng đi thương lượng việc thiếp mời và bữa tiệc.
Mẹ cô muốn cô cùng đi với bà.
"Vâng ạ, con sẽ đến tiệm mỳ rồi sau đó chúng ta cùng đi."
Cô nhỏ giọng nói xong cúp máy, ôm Nhạc Nhạc về phòng rồi dặn người giúp việc trông bé mới đi.
Trên đường đến căn hộ, ba mẹ đã quyết định sẽ mời bao nhiêu người, ước lượng cần bao nhiêu bàn.
Mẹ nói với cô: "Bảo Bảo, khi nào các con đến biệt thự Mục gia chào hỏi bà Mục vậy?"
Hôm nay sao toàn nhắc tới chuyện này?
Cố Bảo Bảo sợ ba mẹ lo lắng nên không nói chuyện xảy ra sáng nay.
"Tư Viễn nói sẽ sắp xếp thời gian, anh ấy còn chưa nói cho con biết."
Mẹ Cố có hơi lo nghĩ: "Sống cùng bà ấy sẽ khó lắm, mẹ sợ sau khi con kết hôn chịu uất ức thôi."
Cố Bảo Bảo cười nói: "Mẹ, mẹ đừng lo. Cho dù kết hôn thì con và Tư Viễn,
còn cả con của bọn con đều ở lại biệt thự bây giờ, bình thường sẽ ít có
cơ hội gặp bà ấy."
Nghe thế, mẹ Cố kinh ngạc nhìn cô: "Cái gì? Sau khi các con kết hôn không về căn biệt thự nhà họ Mục à?"
Nghe bà nói vậy, trong lòng Cố Bảo Bảo cũng có chút luống cuống.
Không có ai nói với cô là sau khi kết hôn sẽ trở về nơi đó!
Tư Viễn không nói, chú Mục cũng không!
Nếu trở về đó sống cùng cô Mục, Sơ Hàn thì quả thật cô rất lo lắng về cuộc sống sau này!
"Bảo Bảo!"
Mẹ Cố nhìn thấu được sự lo lắng của cô, khuyên can: "Chuyện này mẹ nói
cũng không được, đến lúc đó xem ông Mục nói thế nào. Nhưng con là con
dâu nhà người ta, nếu ông Mục hi vọng con và Tư Viễn quay về, con nhất
thiết không được phản đối!"
Cố Bảo Bảo thở dài, chỉ có thể gật đầu.
Ai, trong lòng cô hi vọng chú Mục sẽ không đưa ra yêu cầu này.
Mặc dù có chút ích kỷ, nhưng nhớ tới thái độ của cô Mục và Sơ Hàn, trong lòng cô thực sự mờ mịt, rất sợ hãi.
***
Đến nơi thì chú Mục đã chờ bọn họ rồi.
Khách mà nhà họ Mục mời rất nhiều, sơ bộ cũng chừng hai trăm bàn.
Đây là tiệc đính hôn, phỏng chừng khi kết hôn thì khách sẽ chừng năm trăm bàn.
Không phải là thân thích và bạn bè của nhà họ nhiều mà là nhân viên của Mục Thị có tới mấy nghìn người.
Tổng giám đốc kết hôn, cho dù chỉ đến một nửa thì cũng có hai trăm bàn.
Mẹ Cố cười: "Ông Mục, nhà họ Mục đúng là gia đại nghiệp đại, chúng tôi chỉ cần chừng hai mươi bàn là đủ rồi."
"Được, được."
Mục Phong Minh cũng cười đồng thời ra hiệu cho trợ lý ghi lại.
Thương lượng đến chiều, người lớn liền nói đến chuyện bữa tiệc và sính lễ.
Cố Bảo Bảo ở một bên nghe mà trong lòng chỉ một mực cầu nguyện.
Nhưng hiển nhiên là lời cầu nguyện không có tác dụng quá lớn.
Sau khi mọi chuyện đều thương lượng xong, chú Mục còn nói: "Tôi có chuyện muốn thương lượng với Bảo Bảo một chút."
Cô cũng biết hôm nay tất cả mọi người đều cùng nghĩ đến một việc.
Chuyện quay về biệt thự Mục gia có lẽ gác qua một bên.
Chuyện chú Mục muốn nói nhất định là đến chào hỏi cô Mục.
Quả nhiên, ông đi thẳng vào vấn đề: "Bảo Bảo, tối mai chú sẽ về nhà ăn cơm, con cùng Tư Viễn và bọn nhỏ cùng đến được chứ?"
Cô có thể nói không sao?
"Chú Mục, Tư Viễn biết không ạ? Không nói trước với anh ấy, cháu sợ lại trùng với việc công ty của anh ấy."
Nói vậy chắc hẳn đã khá uyển chuyển rồi.
Mục Phong Minh cười. "Bảo Bảo, cháu là người thông minh. Nói cho cháu trước là để cháu đi khuyên Tư Viễn."
Cô không biết nói gì.
Mẹ Cố khẽ thở dài: "Quan hệ giữa Tư Viễn và bà ấy nhiều năm qua không có cải thiện gì sao?"
Mục Phong Minh lắc đầu. "Hơn hai mươi năm rồi."
Ông cũng không nhịn được thở dài: "Đừng nói tới quan hệ giữa nó và bà ấy,
đến quan hệ ruột thịt với tôi mà nó còn luôn tỏ ra không quá thân thiện
nữa."
Trong lòng Cố Bảo Bảo có chút khó chịu.
Anh có điểm nào là không quan tâm đến chú Mục chứ?
Anh là loại người chết vì sĩ diện, cái gì cũng để trong lòng.
"Chuyện năm đó tôi thật có lỗi với nó."
Mục Phong Minh đến bây giờ vẫn thấy áy náy không thôi.
Nhưng tính cách của ông giống Mục Tư Viễn, cái gì cũng giữ trong lòng.
Cho nên hiểu lầm vẫn luôn kéo dài.
"Ông đừng nói vậy."
"Chuyện đã qua nhiều năm rồi."
Mục Phong Minh mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại nhìn Cố Bảo Bảo: "Bảo Bảo, bây giờ Tư Viễn chỉ nghe cháu nói, cháu giúp chú khuyên nó đi. Căn nhà kia
là do tổ tiên truyền lại, nó là con trưởng, về sau nó sẽ kế thừa mọi thứ ở nơi đó!"
Ông còn đặc biệt nhấn mạnh: "Đó không chỉ là tài sản mà còn là trách nhiệm nữa."