"Sơ Hàn và cô Trịnh làm sao vậy?" Cố Bảo Bảo xoa mắt hỏi, vừa rồi cô nghe không rõ.
"Bọn họ uống say ở quán bar."
Sơ Hàn trước giờ chưa từng để người nhà họ Mục bớt lo, xảy ra chuyện anh cũng không bất ngờ. Điều khiến anh thấy lạ là Tâm Du luôn luôn ổn trọng rõ ràng có nguyên tắc mà cũng uống say bí tỉ ở quán bar?!
"Vậy anh mau đi... xem đi." Khi nói đến từ "mau", giọng cô trở nên chậm rì rì.
Nghĩ đến thái độ của Trịnh Tâm Du trước đó, cô thật sự không sốt sắng nổi.
Mục Tư Viễn mỉm cười: "Em không vui à?"
Cô muốn nói chuyện của Trịnh Tâm Du với anh nhưng bây giờ chưa phải thời điểm tốt. Dẫu sao thì Sơ Hàn còn đang say ở quán bar!
"Không có, anh mau đi đi!"
Cô lại bỏ thêm một câu: "Nhớ về sớm!"
Mục Tư Viễn mỉm cười ôm lấy cô. "Nếu em không muốn anh đi, anh bảo trợ lý đến đó là được."
Cô lập tức lắc đầu: "Không nên. Đến lúc đó để Sơ Hàn biết có thể sẽ nghĩ người anh trai như anh không quan tâm đến cô ấy!"
Tất nhiên Sơ Hàn sẽ không trách anh mà sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.
Cho nên cô đẩy anh ra: "Anh mau đi đi!"
Anh hơi suy nghĩ, nếu Tâm Du đã gọi, anh không đi lại không tốt.
"Vậy được rồi!"
Anh đứng dậy thay quần áo. "Anh sẽ về nhanh thôi."
Nhìn cánh cửa phòng, trái tim Cố Bảo Bảo trũng xuống.
Anh rõ ràng muốn đi. Bằng không cũng sẽ không hỏi ý kiến cô mà trực tiếp dặn trợ lý đến đó.
Trong lòng anh vẫn không bỏ được Trịnh Tâm Du.
Cô thở dài nặng nề.
Cô cũng không trách anh, dù sao anh cũng thích Trịnh Tâm Du nhiều năm, làm sao có thể lập tức buông tay được?
Cô chỉ là, chỉ là... có chút đau lòng và mất mát.
***
Đêm đã khuya
Thân Văn Hạo xem đồng hồ, hơn mười một giờ. Nhưng ánh đèn trong phòng ngủ ở tầng hai biệt thự vẫn chưa tắt.
Bọn họ chưa ngủ à?
Thật sự giống như ca từ trong bài hát, những lời yêu thương nói đến tinh mơ?
Nghĩ tới đây, trái tim anh có hơi đau nhói nhưng một lúc sau, anh lại thấy mình tức cười.
Ai bảo anh tự tới đây rồi khiến mình đau lòng?
Núp mình trong bóng cây chỉ vì muốn được ở gần cô ấy hơn một chút?
Chính trái tim anh mách bảo anh đến, anh hoàn toàn không trách được ai.
Cho nên cơn đau ấy cũng chỉ có thể tự gánh chịu.
Rút điếu thuốc cuối cùng ra, anh quyết định hút xong sẽ đi.
Đúng lúc này, đèn ở tầng một sáng lên. Tiếp đó có người đi ra ngoài rồi sau đó có tiếng khởi động xe.
Như ý thức được điều gì, anh nhìn lên cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai.
Quả nhiên, Cố Bảo Bảo đứng trước cửa sổ, nhìn xuống vườn hoa.
Đã trễ thế này mà Mục Tư Viễn còn muốn ra ngoài sao?
Anh lập tức dập tắt điếu thuốc, không muốn bị ai phát hiện.
Không bao lâu, cánh cổng tự động mở ra, chiếc xe của Mục Tư Viễn như cơn gió biến mất trong tầm mắt Cố Bảo Bảo.
Thân Văn Hạo suy nghĩ một lúc rồi khởi động xe đi theo phía sau.
Chiếc xe đi qua, Cố Bảo Bảo không quen lắm với xe của Thân Văn Hạo nên tuy thấy bóng xe nhưng cũng không để ý.
Thân Văn Hạo bám theo Mục Tư Viễn hơn nửa tiếng, phát hiện anh ta dừng lại ở quán bar Lucy!
Trễ như thế bỏ lại Bảo Bảo ở nhà một mình để tới nơi này sao?
Trong lòng anh đột nhiên giận dữ.
Nhưng tính anh lạnh nhạt nên cũng không kích động gây chuyện mà chờ ở cửa.
Mục Tư Viễn bước vào phòng, mùi khó ngửi lập tức xông vào mũi.
Mục Sơ Hàn đang úp mặt nắm tóc trên salon, có vẻ đã hơi tỉnh.
Trịnh Tâm Du thì dựa vào cái ghế, cô ta còn chưa say đến mức ngất đi.
Thấy anh vào còn cười với anh một tiếng.
Anh nhìn lướt qua những thứ trên bàn, không khỏi thấy lạ, chỉ có hai ba chai thôi!
Theo như anh biết thì tửu lượng của Sơ Hàn rất tốt!
Nhưng giờ chưa phải lúc nói chuyện ấy, anh nhấc Mục Sơ Hàn lên hỏi: "Em đã tỉnh chưa?"
Cô ta khó khăn mở mắt ra, sau khi thấy người trước mặt liền sợ run. "Anh... Anh..."
Cô ta muốn phân bua mình không uống rượu, nói được một nửa thì cảm giác hôn mê lại ập tới khiến cô ta gục xuống.
"Mặc kệ em!"
Mục Tư Viễn chán ghét hất tay cô ta ra, đi đến bên cạnh Trịnh Tâm Du: "Tâm Du, anh đưa em ra ngoài trước."
Anh vươn tay ra, Trịnh Tâm Du cực kỳ phối hợp giơ tay lên để anh đỡ, đi theo anh ra ngoài.
Tuế Tuế đứng trong góc tối ở hành lang nhìn hấy hết liền hừ một tiếng!
Đã có cứu viện nhanh vậy ư?
Tôi còn chưa cho cô ăn đủ vị đắng đâu!
Chờ Mục Tư Viễn đi xuống, cô liền nhanh chóng chạy vào phòng.
"Cô gì ơi, cô có sao không?"
Cô vừa hắng giọng hỏi vừa đến trước mặt Mục Sơ Hàn. Mục Sơ Hàn đang chóng mặt liền mắng: "Cút đi!"
Tuế Tuế cười giảo hoạt: "Cô gì ơi, nếu cô thấy khó chịu, tôi có cách này khiến cô dễ chịu hơn, cô có muốn tôi giúp một tay không?"
Lúc này đã hết giờ làm nên cô đã thay quần áo bình thường, không sợ bị cô ta nhận ra.
Mục Sơ Hàn sửng sốt, lập tức gật đầu.
Tuế Tuế liền tiến lên đỡ cô ta dậy: "Đi theo tôi" đồng thời cầm luôn cái ly trên bàn.
Sau đó, cô dẫn Mục Sơ Hàn vào trong nhà vệ sinh.
Trước hết cô để cô ta dựa vào tường đứng ngay ngắn, còn mình thì một tay mở nước đổ đầy vào trong ly.
"Cô gì ơi."
Cô cười âm hiểm. "Cách này rất hữu hiệu, nhưng cô phải nhịn đấy."
Mục Sơ Hàn chóng mặất khó chịu, không muốn nói nhảm thêm: "Mau lên!"
"Ào..."
Còn chưa nói dứt câu thì toàn bộ ly nước đã hắt lên mặt cô ta, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo lập tức lan tràn.
"Này...!"
Cô ta la lên.
"Ào", lại thêm ly nước nữa.
Không chỉ hắt ướt tóc cô ta mà ngay cả tầm mắt cũng mờ nhạt.
"Dừng tay, dừng tay..."
Cô ta chỉ có thể thét chói tai, nhưng cả ly nước trực tiếp hắt vào miệng cô ta khiến cô ta ho sặc sụa.
Bị làm khó như thế nên cô ta cũng tỉnh táo.
Cô ta chạy nhanh đến bên cạnh bồn rửa tay, lấy khăn giấy lau mặt mình.
Lúc ngẩng lên thì thấy Mục Tư Viễn đứng ở cửa quát hỏi: "Em đang làm gì thế?"
Cô ta sửng sốt, ngay sau đó giận dữ: "Anh, sao anh lại hắt nước vào em?"
Hắt nước vào nó?
Anh vừa mới vào, lúc đi vào đã thấy người cô ta ướt sũng đang cầm khăn giấy lau mặt!
Nhưng mà...
Ban nãy khi anh đi vào quả thực có thấy một cô gái vội vàng từ trong phòng đi ra ngoài.
Lúc đi qua anh còn hếch mắt lên khiêu khích!
d_Đ...lr!!!q(u)y*đô...n
Chẳng lẽ là cô gái đó hắt nước?
Không biết cô ta có va chạm gì với Sơ Hàn, nhưng có thể chơi xỏ cô Hai nhà họ Mục thì cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ!
Nghĩ tới đây, khóe môi anh hiện lên nụ cười khiêu khích.
"Xem ra em đã tỉnh."
Ánh mắt anh chuyển lên người Sơ Hàn, thu lại nụ cười: "Mau theo anh ra ngoài!"
***
Thấy Mục Tư Viễn quay vào quán bar, Trịnh Tâm Du vốn nửa nằm nửa ngồi sau xe liền ngồi thẳng dậy.
Bây giờ đã mười hai giờ, Cố Bảo Bảo dám chắc đang ở nhà đau khổ chờ anh về.
Cô ta cười lạnh, lát nữa còn phải nghĩ cách để Tư Viễn về muộn.
"Cộc... cộc..."
Bỗng có tiếng gõ cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta.
Cô ta quay ra nhìn thì kinh ngạc, không ngờ lại thấy anh ấy ở chỗ này!
"Văn Hạo..."
Trong lòng cô ta có chút vui mừng, tiếp đó lại rơi vào hoảng hốt.
Anh ấy không phát hiện ra cô ta giả vờ say đó chứ?
Nếu anh ấy mà biết cô ta làm mọi chuyện là nhằm vào Cố Bảo Bảo thì nhất định sẽ hận cô ta hơn!
Cuối cùng cô ta chỉ có thể tiếp tục giả vờ say.
Cặp mắt mơ màng cười với anh, cũng không quay cửa xe xuống.
Thân Văn Hạo tiếp tục gõ, sợ cô ta không nghe được còn đề cao giọng nói: "Trịnh Tâm Du, mở cửa sổ xe ra."
Trịnh Tâm Du khép hờ hai mắt, trong lòng rất hỗn loạn.
Sâu trong nội tâm cô ta rất khát khao được ở cùng người mình yêu. Khát vọng ấy giống như một cái động đen ngòm rất lớn.
Cái động đó nếu không được tình yêu lấp lại thì sẽ biến thành oán hận!
Trong cuộc sống và suy nghĩ của cô ta đều bị tâm tình như vậy chi phối.
Nhưng bây giờ, ngay lúc này, khoảng cách giữa cô ta và anh rất gần, trong lòng cô ta khó tránh khỏi sự dao động.
Rốt cuộc...
Cô ta đẩy cửa xe ra.
Mùi rượu theo chiều gió ập tới, Thân Văn Hạo nhíu mày: "Cô uống say?"
Cô ta đương nhiên tiếp tục giả vờ say. Khi mà chưa say đến mức choáng váng vẫn có thể nhận ra người trước mặt.
"Văn Hạo!"
Cô ta vịn cửa bước xuống.
Mượn cơn say rồi ôm lấy anh không phải cách tốt nhất sao?
Nhưng trước mặt anh, cô ta không dám khinh suất.
"Cô đang đi với ai?"
Anh lại hỏi.
Cô ta làm bộ nghĩ ngợi, ngoan ngoãn trả lời: "Với Sơ Hàn."
Thân Văn Hạo gật đầu, hiểu ra vì sao mà Mục Tư Viễn quay lại quán bar.
Như vậy anh có thể hiểu là cô ta dùng Mục Sơ Hàn làm cái cớ rồi đêm khuya gọi Mục Tư Viễn đang ở bên cạnh Bảo Bảo ra ngoài không?
Bảo Bảo nhất định rất đau lòng.
Người đàn bà này, vì sao làm gì cũng nhằm vào cô ấy?
Trong lòng anh vô cùng chán ghét, nhưng sắc mặt vẫn như thường, nói: "Cô đang chờ Mục Tư Viễn đưa cô về?"
Cô ta không hiểu vì sao anh hỏi vậy nên nhất thời không biết trả lời thế nào.
Anh lại đã biết đáp án, không chút nghĩ ngợi mở cửa xe: "Lên xe, tôi đưa cô về."
Cô ta không tin được điều mình nghe và thấy nên nhìn anh ngơ ngác mà không có bất cứ phản ứng nào.
Không phải say rồi chứ? Ngược lại còn rất sáng suốt!
Thân Văn Hạo không muốn nói thêm gì nữa, nắm bả vai cô ta đẩy vào xe.
"Anh Văn Hạo!" Bỗng một giọng nữ thanh thúy từ cửa quán bar vang lên.
Hai người cùng quay lại thì thấy Mục Sơ Hàn đang vui mừng chạy đến bên cạnh Thân Văn Hạo.
"Anh Văn Hạo!"
Giọng điệu cô ta thật ngọt ngào, dáng vẻ ấy khiến Mục Tư Viễn không thể tưởng tượng nổi.
Làm sao sau khi thấy Thân Văn Hạo nó lại như biến thành người khác vậy?!
"Sơ Hàn."
Thân Văn Hạo cười nhạt, nghi ngờ hỏi: "Không phải em uống say à?"
Mục Sơ Hàn bĩu môi, nũng nịu nói: "Đều do anh trai hắt nước vào em nên em mới tỉnh được."
Cho tới bây giờ chưa từng thấy cô ta như thế nên Mục Tư Viễn không nhìn nổi.
"Sơ Hàn."
Anh gọi: "Mau lên xe, anh đưa em về!"
Cô ta lắc đầu, thân mật khoác tay Thân Văn Hạo: "Anh Văn Hạo, em đã lâu rồi không gặp anh, hôm nay anh đưa em về có được không?"
Kỳ thực cũng không phải không được.
Nhưng anh liếc sang Trịnh Tâm Du, nếu để Mục Tư Viễn đưa cô ta về, anh thật sự không yên lòng.
Anh chỉ muốn Mục Tư Viễn về nhà nhanh, không để Bảo Bảo lo lắng.
Vì vậy anh cười từ chối: "Sơ Hàn, anh đưa Tâm Du về trước, lần sau chúng ta đi chơi nhé?"
Mục Sơ Hàn ngẩn ra.
Không phải Tâm Du nên do anh đưa về để gia tăng tình cảm giữa bọn họ sao?
Sao bây giờ lại thành ra như vậy?
"Tâm Du..."
Cô ta cuống cuồng, định nói hết ra.
Trịnh Tâm Du thấy vậy cũng biết cô ta nhất định nói là -- Tâm Du, cô nên để anh tôi đưa về, sao lại đi cùng Văn Hạo? --
Vậy nên liền ngăn cản: "Sơ Hàn, tôi và Văn Hạo tiện đường hơn, khuya lắm rồi, cô về nghỉ sớm đi!"
Nói xong, cô ta không để Mục Sơ Hàn nói gì nữa liền ngồi vào xe Thân Văn Hạo.
Thân Văn Hạo cũng không nói lời nào, lên xe, đóng cửa, khởi động, các động tác liền mạch lưu loát, bỏ qua ý nghĩ của Mục Sơ Hàn.
Mục Sơ Hàn ngơ ngác mãi mới tỉnh ra, vội kêu lên: "Chờ đã, chờ đã..."
Nhưng chiếc xe đã phóng đi, biến mất ở ngã rẽ.
Đây là ý gì?
Trịnh Tâm Du cô có ý gì?
Cô ta giậm chân, oán hận mắng thầm, chẳng lẽ cô không cướp được anh trai từ Cố Bảo Bảo nên chuyển sang cướp anh Văn Hạo của tôi?
"Sơ Hàn, em ầm ĩ đủ chưa?"
Tiếng trách cứ của anh vang lên. "Xem bộ dạng em có ra thể thống gì không! Mau lên xe!"
Cô ta vốn rất sợ anh, nhưng lúc này quá đau lòng và phẫn hận nên tâm tình đã xấu đến cực điểm, nhất thời không sợ gì nữa.
"Em ầm ĩ gì chứ?"
Cô ta quay lại hét lên với Mục Tư Viễn. "Chính anh đó, ngay cả trái tim của Tâm Du mà cũng không nắm được, bây giờ thì hay rồi đấy!"
"Em nói bậy bạ gì vậy hả!"
Cãi nhau trên đường cái này còn ra thể thống gì!
Anh nhanh chóng kéo tay cô ta lại vào trong xe.
Con đường cạnh quán bar xưa nay có rất nhiều phóng viên, nếu hai anh em bọn họ lên trang đầu thì thật không biết nên khóc hay nên cười.
"Anh buông em ra!"
Cô ta dùng hết sức thoát khỏi anh. "Em không cần anh quan tâm, không cần anh quan tâm!"
Nói xong, thừa dịp Mục Tư Viễn chuẩn bị bắt cô ta lại thì cô ta đã chạy ra thật xa.
Sau đó chặn một chiếc xe taxi lại rồi bỏ đi.
"Sơ Hàn!"
Mục Tư Viễn tức giận gọi tên cô ta, đang định lên xe đuổi theo thì đã thấy một cô gái trẻ đứng bên cạnh xe anh lúc nào không hay.
Dưới ánh đèn, mái tóc xõa vai của cô gái như vải vóc thượng hạng hiện lên vẻ rực rỡ, trên khuôn mặt xinh đẹp, một đôi mắt to trong vắt, làn sóng lưu chuyển từ đôi mắt như mời gọi người ta. Nhưng khi anh càng đến gần lại có cảm giác cô gái ấy như tiên nữ rơi xuống phàm trần, không cho phép anh được đến gần.
Mặc dù như thế, cô ta vẫn mang lại cho anh một cảm giác quen thuộc vô hình.
Anh cách cô ta ba bốn bước thì dừng, dần nhớ lại, cô ta chính là người anh gặp thoáng qua khi đi vào phòng.
"Vừa rồi là cô hắt nước vào người em gái tôi?"
Anh cười lạnh.
Cô gái cũng mím môi cười nhạt: "Cô ta không tuân theo luật giao thông đụng vào xe máy của tôi, lẽ nào tôi không nên ăn miếng trả miếng?"
Nghe vậy, Mục Tư Viễn nhìn cô ta mười mấy giây, sự lạnh lẽo trên gương mặt mất dần. "Lá gan của cô rất lớn!"
Cô gái cười, đến gần hơn, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên nhìn anh.
"Xe... anh còn chỗ chứ, không bằng đưa tôi về nhà đi!"
Ánh mắt anh bỗng trở nên mơ hồ.
Anh đã hiểu vì sao anh lại cảm thấy cô ta quen thuộc, là bởi vì Bảo Bảo trước kia cũng giống như cô ta, bướng bỉnh mà lá gan cũng lớn.
"Xin lỗi."
Anh thu ánh mắt lại, cười từ chối: "Tôi phải về. Nếu xe cô không thể đi được nữa, tôi có thể đưa cô tiền để cô gọi xe."
Anh lấy ví ra muốn rút mấy tờ tiền mặt thì bị cô ta nhanh chóng giật lấy.
Anh sửng sốt thì thấy cô ta đang nhìn tấm hình anh kẹp trong đó.
Bức hình chụp anh hôn Bảo Bảo vào đêm ấy.
Ngón tay cô gái lướt qua gương mặt Cố Bảo Bảo, khẽ cười nói: "Cô ấy có đẹp hơn tôi không?"
Mục Tư Viễn lấy ví lại, giọng nói trở nên lạnh nhạt cứng nhắc: "Việc này có quan hệ gì với cô sao?"
Theo bản năng, anh không muốn có người nhìn Bảo Bảo dù chỉ một cái, bây giờ ngay cả phụ nữ nhìn, anh cũng tức giận.
Nói xong, anh bỏ ví lại vào trong túi, vốn định nghĩ cách gọi xe cho cô ta cũng biến mất.
"Tức giận?"
Thấy anh mở cửa xe, cô gái cười khúc khích: "Mục Tư Viễn, chúc mừng anh, cửa đầu tiên anh đã qua!"
Câu nói kỳ lạ của cô ta khiến anh sửng sốt. "Có ý gì?"
Cô cười không đáp, nhảy lên một chiếc xe máy cách đó không xa mới phất tay với anh: "Mục Tư Viễn, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
"Cô là ai?" Anh nghi hoặc.
Cô gái cười nghịch ngợm: "Sứ giả của thần tình yêu!"
Nói xong, cô nhanh chóng đề máy, chạy vụt qua trước mắt anh.