Dọc đường không ai nói gì cả.
Thân Văn Hạo không có lời nào để nói, còn Trịnh Tâm Du vốn có rất nhiều điều muốn nói nhưng thứ nhất cô ta không có đầu đề, thứ hai anh không mở
miệng, cô ta cũng không dám nói.
Cuối cùng khi chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Trịnh Tâm Du, Thân Văn Hạo lên tiếng.
Đầu tiên anh gọi tên cô ta: "Tâm Du..."
Bớt đi dòng họ nghe có vẻ xa lạ khiến lòng cô ta run rẩy.
Nhưng tiếp theo, anh lại hỏi: "Rốt cuộc phải thế nào cô mới ngừng?"
Cô ta nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: "Anh có ý gì?"
Cô ta thật sự không hiểu ý của anh sao?
Cô ta chỉ không muốn tin rằng anh đưa cô ta về là vì muốn hỏi câu này.
"Tôi cũng không muốn tin những suy đoán của mình là thật!"
Giọng điệu của Thân Văn Hạo dần trở nên lạnh lẽo: "Tôi thật không ngờ cô lại làm ra những hành động ấu trĩ như thế!"
"Ấu trĩ?" Cô ta hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ không đúng à?" Anh quay sang nhìn cô ta.
Tuy ánh sáng không đủ nhưng cô ta vẫn cảm giác được ánh mắt sáng ngời của anh như đang tra hỏi điều nằm sâu trong nội tâm cô ta.
Cô ta không dám đối diện với ánh mắt ấy, ngoảnh mặt sang phía khác nhưng không trốn nổi lời ép hỏi của anh.
"Cô làm mọi chuyện là muốn quấy rối cuộc sống của Bảo Bảo hay là đoạt lại Mục Tư Viễn?"
Sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.
Tất cả đã bị anh nhìn thấu, bị một câu của anh vạch ra.
Hành động của cô ta ấu trĩ vậy đó!
Nhưng mà chỉ khi cô ta làm vậy, cô ta mới cảm thấy khoảng cách giữa mình và
cuộc sống của anh không quá xa! Nếu cô ta không làm gì sẽ chỉ khiến anh
ngày càng xa mình, cho đến khi không còn xuất hiện nữa, điều đó bảo cô
ta làm sao có thể làm được?
"Văn Hạo!"
Trái tim chìm xuống đáy ngược lại đã cho cô ta chút can đảm.
Cô ta ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh đang chỉ trích em sao? Anh muốn em làm gì đây?"
d..d...l...q...đ
"Tôi đang chỉ trích cô đấy!"
Thân Văn Hạo trả lời: "Bởi hành động của cô là sai trái, ai cũng có thể chỉ
trích cô! Còn cô nên làm thế nào còn cần tôi dạy nữa sao?"
"Em cần!"
Cô ta lên giọng, trên gương mặt lộ ra chút tự giễu: "Em cần anh nói cho em biết làm thế nào em mới có được anh? Làm thế nào mới quên được anh! Chỉ khi một trong hai việc đó làm được, mọi chuyện mới chấm dứt!"
Cô ta nói xong, đẩy cửa xuống xe.
Đúng lúc này, một người giúp việc ba chân bốn cẳng chạy ra nói: "Trời ơi cô
chủ, cô về thì tốt rồi, cô mau đi xem đi, ông chủ và bà chủ đang cãi
nhau trên lầu!"
"Cái gì!"
Trịnh Tâm Du quát lên, người giúp việc mới phát hiện có người ngoài liền ngậm miệng.
Trịnh Tâm Du trừng mắt lên nhìn người giúp việc mới bước nhanh vào nhà.
Thấy cô ta đi rồi, người giúp việc mới thở dài nhẹ nhàng, lắc đầu quay về.
"Chờ đã!"
Bỗng có tiếng của người đàn ông nãy ở cùng cô chủ gọi cô ấy lại.
Cô ấy lễ phép nói: "Chào anh."
Thân Văn Hạo thấp giọng hỏi: "Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy vẻ do dự của cô ấy chắc đang đắn đo có nên nói không thì anh lại nói:
"Trước đó tôi đã hỏi cô chủ của cô nên cũng biết được một chút. Tôi chỉ
muốn biết, bây giờ ba mẹ cô ấy đang cãi nhau vì chuyện gì?"
Anh là bạn của cô chủ, người giúp việc tự nhiên tin tưởng lời anh không chút nghi ngờ.
Cô ấy khẽ thở dài mới nói: "Còn không phải vì chuyện công ty sao? Bà chủ
muốn xin phá sản mà ông chủ lại khăng khăng không đồng ý, vì thế hai
người liền cãi vã."
Xin phá sản?
Tuy đã nghe chuyện công ty của nhà họ Trịnh xuất hiện nguy cơ nhưng lại không ngờ nó nghiêm trọng đến vậy!
Trong lúc suy nghĩ thì thấy Trịnh Tâm Du mới đi vào đã quay lại.
Có thể đã nghe được cuộc đối thoại của anh và người giúp việc nên sắc mặt cô ta có vẻ cực kỳ phẫn hận.
"Thân Văn Hạo, vừa rồi anh đã nghe rõ rồi chứ!"
Cô ta xông đến trước xe anh, trên môi xuất hiện nụ cười gằn nhưng sâu
trong mắt lại là vô vàn chán chường đau thương: "Cái gì cô ta cũng có
còn cái gì em cũng mất, rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Anh nói đi, rốt
cuộc em đã làm sai điều gì?"
"Thân Văn Hạo, em có từng thương tổn cô ta không? Em có từng thương tổn ai chưa? Vì sao, vì sao lại đối xử
với em như vậy? Vì sao?"
Những câu hỏi liên tiếp của cô ta cũng không phải đang hỏi anh mà như đang tự phát tiết.
Thân Văn Hạo nao nao.
Tiếp đó anh cười nhạt: "Đây là lý do của cô? Cuộc sống của cô không tốt có
quan hệ gì với Bảo Bảo? Chẳng lẽ cô làm tất cả chỉ vì tâm lý theo đuổi
sự cân bằng hay sao?"
Phải vậy không? Hình như cũng không phải.
Không phải sao? Hình như lại phải.
Có lẽ đến cô ta cũng không biết mình muốn gì.
Không có được thứ mình muốn, cô ta như mất đi mục tiêu cuộc sống của mình.
Cô ta chỉ biết, nếu thấy Cố Bảo Bảo hạnh phúc, nếu phải thấy hạnh phúc của mình không bằng Cố Bảo Bảo, cô ta sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!
"Trịnh Tâm Du!"
Thân Văn Hạo vừa tức giận vừa thương hại nhìn cô ta: "Cô luôn miệng nói yêu
tôi, muốn được ở cùng tôi, vậy cô có từng hỏi chính cô, cô thật sự yêu
tôi sao? Vì sao tôi lại không cảm giác được điều đó?"
"Có lẽ,
người cô yêu chỉ là chính bản thân cô thôi, đừng hiểu lầm nữa. Tôi luôn
coi chúng ta là bạn học, tôi không hy vọng thấy cô tiếp tục hãm sâu
thêm."
Nghe vậy, Trịnh Tâm Du chỉ ngơ ngác nhìn anh, không nói được một lời.
Anh khẽ thở dài, quay cửa kính xe xuống rồi phóng đi.
Cô ta kinh ngạc nhìn bóng xe anh cho đến khi không còn thấy được nó nữa.
"Cô chủ!"
Rốt cuộc, người hầu đứng mãi cũng mỏi nên nhắc nhở: "Chúng ta vào thôi."
Cô ta mới bừng tỉnh, không nói một lời đi vào nhà.
Vừa vào phòng khách cô ta đã thấy mẹ đang ngồi trên salon lau nước mắt.
Cô đang nghĩ xem mình có thể nói gì thì nghe được tiếng "rầm" do ba đóng
mạnh cửa thư phòng, đồng thời ông còn hét: "Chuyện này cho tới giờ không ai có cách gì cả, bà đừng xen vào nữa!"
Mẹ Trịnh không nói gì mà nước mắt lại nhiều hơn.
"Mẹ!"
Cô ta ngồi xuống cạnh mẹ khuyên nhủ: "Mẹ đừng như vậy, tức giận chỉ hại người chứ có gì tốt đâu?"
"Du Nhi đã về rồi."
Mẹ Trịnh nhìn cô ta lắc đầu: "Mẹ không thể không khuyên ba con, bây giờ ông ấy như đã phát điên rồi."
"Mẹ đừng nói." Cô ta vỗ tay mẹ: "Cứ theo ba đi ạ. Ba muốn làm gì thì mẹ đừng không đồng ý, ba sẽ hận mẹ đấy."
Câu nói này mặc dù có đạo lý nhưng nó quá xa lạ và khách khí khiến mẹ Trịnh không khỏi ngẩng lên cẩn thận nhìn cô ta.
"Du Nhi à, con làm sao vậy?"
d_Đ=le/e-qu/y!đ[ô]n
Bà liếc cái đã thấy con gái không được bình thường: "Sao mặt con tái nhợt vậy?"
Thấy người giúp việc đứng bên cạnh như muốn nói, Trịnh Tâm Du âm thầm trừng
cô ấy một cái mới nói: "Mẹ, con không sao. Mẹ nói cho con biết tình hình công ty bây giờ ra sao rồi?"
Mẹ Trịnh lắc đầu: "Du Nhi, con
không cần lo, cứ sống cuộc sống của mình. Con yên tâm, dù thế nào ba và
mẹ vẫn chuẩn bị đủ đồ cưới cho con."
Đồ cưới?
Nó nghe thật hay nhưng lại giống như tảng băng cứng đâm vào tim cô ta.
Nhưng trước mặt mẹ cô ta vẫn buộc mình cười: "Mẹ, mẹ nói xa quá."
Cô ta đứng dậy, không muốn tiếp tục đề tài này.
Mẹ Trịnh cũng không có ý định nói nữa, chỉ nhắc: "Con ngủ sớm đi."
Thấy con gái lên lầu, bà cũng đứng dậy đi vào thư phòng.
Trịnh Tâm Du vào phòng mình cởi áo ngoài, nghĩ một lúc cô ta vẫn không thể mặc kệ chuyện nhà mình được!
Vì vậy cô ta lại xuống lầu, còn chưa kịp xem mẹ đi đâu thì nghe được tiếng rít của ba trong thư phòng.
"Tôi nói bà không hiểu, bà đừng xen vào chuyện này nữa!"
Mẹ Trịnh không chút yếu thế đáp trả: "Tôi không quản? Tôi không quản thì
nợ nần công ty làm sao được giải quyết? Tổ thanh tra sổ sách nếu cho
người đến thì ông định đối phó thế nào?"
Việc của bà là quản lý tài vụ cho công ty nên đương nhiên rất rõ những việc này.
Những câu nói của bà đánh trúng chỗ yếu hại của ông, giọng điệu của ông bỗng thay đổi: "Vậy bà nói nên làm gì bây giờ?"
Mẹ Trịnh hít sâu một hơi: "Chúng ta đừng đợi thêm nữa mà hãy chủ động xin phá sản!"
Đây là cách tốt nhất trước mắt bọn họ có thể làm được!
Nhưng ông lập tức gạt bỏ: "Không thể nào!"
Mẹ Trịnh cũng tức giận: "Không thể? Chẳng nhẽ ông muốn đợi đến khi tổ
thanh tra sổ sách tra ra được vấn đề trước đó rồi lập tức niêm phong
toàn bộ tài sản của chúng ta sao? Ông có nghĩ đến không, Du Nhi phải làm sao bây giờ?"
Từng câu từng chữ của bà đánh trúng chỗ yếu hại khiến ba Trịnh không biết nói gì.
Trong lòng ông biết chuyện đến nước này đã không còn cách nào tốt hơn, nhưng
muốn ông vứt bỏ tâm huyết của cả đời thì sao ông cam tâm được chứ?
Bỗng ông thở dài, đau buồn nói: "Lẽ nào công ty không cứu được nữa thật sao?"
"Tôi không tin, không tin..."
Mẹ Trịnh biết ông đang có ý nghĩ để Mục Tư Viễn giúp một tay, bà lập tức
quả quyết nói: "Chính ông cũng hiểu, công ty đã đến bước đường này, dù
là ai đầu tư cũng không có ích lợi gì, ngày mai tôi sẽ sắp xếp, hai ngày nữa chúng ta phải đi làm thủ tục ngay!"
Buổi sáng hai ngày nữa!
Tối ngày mốt chính là tiệc đính hôn của bọn họ!
Trịnh Tâm Du sửng sốt.
Cô ta xoay người chậm rãi đi đến cửa sổ ở phòng khách, đứng một lúc lâu, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Cho đến khi người giúp việc đến cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta: "Cô chủ, cô Mục ở bên ngoài nói muốn gặp cô!"
Kỳ thật không cần người giúp việc nói, cô ta đã nghe được giọng của Mục Sơ Hàn từ vườn hoa.
"Trịnh Tâm Du, cô tốt nhất nên nói rõ ràng với tôi!"
Nghe giọng đã biết cơn tức giận của cô ta rất lớn.
Trịnh Tâm Du cười lạnh, bước nhanh ra ngoài. "Sơ Hàn, muộn vậy rồi sao cô còn đến tìm tôi?"
Cô ta bước thẳng tới trước mặt Mục Sơ Hàn, dù là đang hỏi nhưng lại không cho người đối diện bất cứ cơ hội nói chuyện.
"Đúng lúc tôi đang đói, chúng ta đi ăn khuya chút gì đi!" Nói xong, cô ta nhanh chóng kéo tay Mục Sơ Hàn đẩy vào trong xe.
Mục Sơ Hàn còn chưa hiểu có chuyện gì thì cô ta đã ngồi vào, khởi động xe.
"Này." Cho đến khi ra ngoài, Mục Sơ Hàn mới bừng tỉnh, hỏi: "Cô muốn đưa tôi đi đâu?"
Cô ta không trả lời, sắc mặt âm trầm.
Bỗng cô ta phanh xe lại, đỗ chiếc xe ở ven đường.
"A!"
Mục Sơ Hàn chưa kịp chuẩn bị nên đầu đập mạnh vào thân xe. "Cô làm gì thế hả?"
"Phải là tôi hỏi cô mới đúng!"
Trịnh Tâm Du lạnh lùng quay sang: "Muộn vậy cô còn đến nhà tôi làm ầm lên là có ý gì?"
"Cô còn hỏi tôi?"
Mục Sơ Hàn tức giận. "Tôi hỏi cô, vì sao cô để anh Văn Hạo đưa cô về? Cô
bảo tôi giúp cô làm nhiều chuyện như vậy không phải để đuổi Cố Bảo Bảo,
tiếp cận anh tôi ư? Tại sao lại không cho anh tôi đưa cô về?"
"Cô thật ngây thơ!"
Trịnh Tâm Du âm thầm bật cười. "Cô cho rằng lên xe của ai thì cũng thay đổi được gì sao?"
Mục Sơ Hàn không trả lời được câu hỏi cao thâm như thế, cô ta chỉ thấy, hình như lúc này Trịnh Tâm Du rất khác thường.
Chẳng nhẽ cô ta có cách?
"Cô..." Mục Sơ Hàn hỏi dò: "Cô có ý kiến gì hay sao?"
"Tôi có một cách rất hay, lần này tôi muốn tiệc đính hôn biến thành tiệc chia tay! Cô có bằng lòng giúp tôi không?"
Còn cần hỏi nữa sao?
Mục Sơ Hàn không kịp chờ đợi gật đầu: "Nếu cô nói là thật thì bảo tôi làm gì cũng được! Cô nói đi, cô có kế hoạch gì!"
Trịnh Tâm Du khẽ gật đầu: "Sau khi gọi điện cho cô, tôi sẽ nói cho cô biết nên làm thế nào!"
***
Đây là lần thứ tám Tuế Tuế đến đồn cảnh sát nhưng cô vẫn không tìm được người muốn tìm.
Cô thất vọng đi xuống cầu thang, từ xa lại thấy một người quen đi vào cửa chính.
Mục Sơ Hàn?!
Cô ta đến đồn cảnh sát làm gì?
Cô bước chậm lại, cẩn thận quan sát từng hành động của Mục Sơ Hàn.
Cô ta đi rất nhanh giống như có chuyện gấp, hai tay thì ôm chặt một túi hồ sơ.
Tuế Tuế nhanh trí, cúi đầu đi theo bờ tường.
Đợi khi Mục Sơ Hàn đi ngang qua, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cô thò mũi chân ra, thành công ngáng được chân cô ta!
"Ai nha!"
Mục Sơ Hàn mất cân đối, hét lên lao về phía trước.
Túi hồ sơ liền rơi xuống đất.
Tuế Tuế vội vàng nhặt nó lên, miệng túi chưa được dán kín!
Sự phát hiện này khiến cô ấy vui vẻ, không chút do dự lấy thứ trong đó ra!
Chỉ mấy hàng chữ ngắn nhưng lại là bí mật quan trọng của công ty, cô hãi hùng khiếp vía!
"Này! Cô làm cái gì thế!"
Mục Sơ Hàn bám lấy bờ tường ổn định cơ thể, quay lại thì thấy một cô gái nhặt đồ của cô ta lên xem, không khỏi giận dữ.
"Trả lại cho tôi!"
Cô ta ra lệnh, định đi đến lấy nó lại.
Tuế Tuế linh hoạt né tránh, hỏi: "Công ty quảng cáo Hằng Mỹ có quan hệ gì với cô?"
Cô giơ túi hồ sơ lên. "Bọn họ tham ô công quỹ, cô đến để báo cảnh sát à?"
Mục Sơ Hàn sửng sốt.
Cô ta thật không ngờ, chỉ mới một phút mà cô gái xa lạ này đã biết được chuyện cô ta sắp làm!
Không sai, công ty quảng cáo Hằng Mỹ là công ty của nhà Trịnh Tâm Du, không có chút quan hệ nào với cô ta.
Còn tài liệu này cũng do Trịnh Tâm Du đưa cho cô ta, cô ta chỉ dựa theo lời dặn của Trịnh Tâm Du đi báo cảnh sát thôi!
"Cô mau trả đây!"
Nghe Mục Sơ Hàn hét lên, Tuế Tuế không khỏi nhíu mày.
Cô ta ầm ĩ như thế nhất định sẽ kêu cảnh sát đến.
Đôi con ngươi xoay tròn, cô cười khiêu khích với Mục Sơ Hàn: "Muốn lấy lại sao? Vậy tới đây lấy đi!"
Nói xong cô xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Mục Sơ Hàn tính tình hấp tấp mà lại không có não.
Rõ ràng ở đồn cảnh sát bị cướp đồ mà cô ta cũng không nghĩ đến việc báo cảnh sát ngay mà còn chạy theo Tuế Tuế!
Tuế Tuế chạy thẳng về phía trước, cô ta cũng đuổi theo sau.
Nhưng Tuế Tuế đi dép lê thì tự nhiên chạy nhanh hơn giày cao gót của cô ta nhiều lắm.
Thấy cô chạy vào một công viên, Mục Sơ Hàn rốt ruột, cuối cùng cởi giày mới tiếp tục chạy theo.
Song khiến cô ta không ngờ là khi chạy lên cầu vòm trong công viên thì Tuế Tuế đang ngồi chờ cô ta ở đầu cầu!
"Này! Cô rốt cuộc là ai?"
"Mau trả lại đồ cho tôi!"
Tuế Tuế cười, quơ quơ túi hồ sơ lên.
Tay cô rất mảnh mai, dường như chỉ cần sơ ý một chút là túi hồ sơ sẽ rơi xuống hồ.
Mục Sơ Hàn khẩn trương. "Này, cô cẩn thận chút đi! Bằng không cô sẽ đẹp mặt đấy!"
Tâm Du đã nói, lần này có thể thành công hay không có quan hệ trực tiếp với cơ hội cô ta được ở cùng anh Văn Hạo, cô ta tuyệt đối không thể làm
hỏng việc.
Tuế Tuế nhướng mày cười nói: "Cô muốn lấy lại cũng
được, nhưng cô phải nói cho tôi biết trước, tại sao lại muốn cầm nó đi
báo cảnh sát?"
"Cô quản được sao?" Mục Sơ Hàn dậm chân nói.
Tuế Tuế nắm một góc túi hồ sơ, nhàn nhã quạt gió: "Đúng là không liên
quan tới tôi! Nhưng túi hồ sơ này có rơi xuống hồ hay không thì hình như rất có quan hệ đấy!"
Nói rồi cô cố ý lỏng tay ra.
Thấy túi hồ sơ sắp rơi xuống, Mục Sơ Hàn vội vàng nói: "Cô dám, cô dám! Được rồi, tôi nói cho cô!"
Dù sao cô ta chẳng có liên quan gì với chuyện này, cô ta có biết thì cũng làm gì được?
Tuế Tuế cười hài lòng, hất cằm ý bảo cô ta nói nhanh.
Cô ta đành phải nói: "Công ty quảng cáo Hằng Mỹ là công ty nhà của bạn tôi, cô ấy bảo tôi cầm tài liệu này đến bảo cảnh sát!"
Nghe vậy, Tuế Tuế há to miệng: "Tự tố cáo chính mình? Độc thật đấy!"
Nói xong cô dựng ngón tay cái lên.
Mục Sơ Hàn tưởng cô đang khen, đắc ý cười: "Người lớn chúng tôi làm những chuyện này thì con nhóc như cô biết cái gì!"
Tuế Tuế nén cười, mới tiếp tục nói: "Vậy sao cô ta không đại nghĩa diệt
thân tự mình đến mà để cô đến? Không phải nếu tố cáo sẽ nhận được rất
nhiều tiền à?"
Mục Sơ Hàn sửng sốt.
Chuyện này cô ta thật đúng là không nghĩ đến.
Nhưng Trịnh Tâm Du bảo cô ta đến thì cô ta đến.
"Không có thưởng tiền gì cả." Cô ta hô to: "Cô mau trả lại đây!"
Tuế Tuế quan sát nét mặt cô ta cũng biết "người bạn kia" trong miệng cô ta không đơn giản chút nào.
Nhớ lại tối qua đứng ngoài cửa quán bar nghe được cô ta và một cô gái khác
ầm ĩ, lẽ nào người bạn trong miệng cô ta chính là cô gái đó?