Cô đương nhiên biết người phụ nữ kia là Trịnh Tâm Du, "bạn gái" cũ của Mục Tư Viễn. Cô chỉ không ngờ Trịnh Tâm Du đã có ý nghĩ "đại nghĩa diệt thân" mà sao lại để Mục Sơ Hàn đi báo cảnh sát? Liên tưởng đến việc tối mai chính là tiệc đính hôn của Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo, cô tự hỏi, trong lòng đã có chủ kiến. Vì vậy cô không chút do dự xé "roẹt" túi hồ sơ ra thành mảnh nhỏ.
"Này!"
Mục Sơ Hàn kêu to. "Cô làm gì thế?"
Cô cầm đống giấy vụn ném xuống sông. "Tôi đã làm gì, cô không thấy à?"
"Cô...!"
Mục Sơ Hàn chưa từng bị người ta đùa bỡn như thế, nhất thời thẹn quá hoá giận, xông đến liều mạng với cô!
"Cô muốn giết tôi?"
Tuế Tuế không chút sợ hãi, nhún nhún vai: "Cô giết tôi cũng chẳng làm gì được, xem đi..."
Cô chỉ vào hướng nướng sông chảy đi: "Đống giấy đó không chỉ nát vụn mà còn bay mất nữa!" Cô đi từng bước đến trước mặt Mục Sơ Hàn. "Nhưng tôi có một cách để cô về báo cáo kết quả!"
Mục Sơ Hàn đang nổi nóng thì làm sao nghe cô nói?
Cô ta đẩy Tuế Tuế: "Con nhóc kia, cô dám xé đồ của tôi."
Tuế Tuế lập tức lùi lại, tránh khỏi thế đánh hung dữ của cô ta.
Hiển nhiên, cô lập tức ý thức mình đã đánh giá thấp cơn thịnh nộ của Mục Sơ Hàn, chỉ lơ là chút xíu, tóc cô đã bị cô ta giựt rồi sau đó kéo đến mép cầu.
"Nhóc con, xem tôi có ném cô xuống sông không."
Tuế Tuế có chút sợ hãi. Cô lái xe, đánh nhau gì cũng biết nhưng bơi thì không!
Hết cách!
Tuy trong lòng còn chưa có chứng cứ nhưng cô vẫn thử một lần xem sao!
"Mục Sơ Hàn!"
Cô lớn tiếng gọi tên cô ta: "Cô tưởng làm vậy thì có thể đoạt lại người đàn ông từ chỗ Trịnh Tâm Du sao?"
Tức khắc cô thấy tóc mình được thả lỏng ra, chứng tỏ suy đoán của cô không sai!
Cô vội vàng đẩy Mục Sơ Hàn tránh sang một bên, sửa sang lại quần áo đầu tóc.
"Làm sao cô biết tên tôi?"
Mục Sơ Hàn quan sát cô cẩn thận từ trên xuống dưới.
Không thể phủ nhận, con bé này có gương mặt thanh tú đáng yêu. Trước giờ cô ta tự phụ mình xinh đẹp nhất mà giờ cũng thấy ghen ghét.
"Cô nói mau!"
Trong giọng nói sinh ra chút vị chua: "Tại sao cô biết Tâm Du và anh Văn Hạo?"
Chẳng nhẽ cô ta cũng biết anh Văn Hạo?
Ý nghĩ đó khiến cô ta hết sức khó chịu!
Tuế Tuế hừ một tiếng, cười nói: "Cái gì tôi cũng biết, bằng không vì sao tôi lại xé đồ của cô?"
Hả? Chuyện liên quan đến Thân Văn Hạo, suy nghĩ của Mục Sơ Hàn hiếm khi bình thường hơn, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Cô nhún vai: "Tôi muốn làm gì không quan trọng, quan trọng là Trịnh Tâm Du muốn làm gì! Cô không sợ cô ta tạo ra một cái bẫy cho cô lọt tròng, khiến cô vĩnh viễn không thể ở cạnh anh Văn Hạo của cô sao?"
Còn tưởng cô nói ra chuyện gì kinh thiên động địa, Mục Sơ Hàn cười lạnh lùng, những câu nói chưa được thông qua não đã phát ra miệng: "Con nhóc kia, tôi còn tưởng cô biết được gì chứ! Tôi cho cô biết, cô ấy làm những việc này là để phá rối bữa tiệc đính hôn ngày mai..."
Nói đến đoạn này, đầu lưỡi cô ta uốn lại.
Chết rồi!
Cô ta chán nản, sao mình lại nói bí mật quan trọng đó ra!
"Tóm lại..." Cô ta liền nói sang chuyện khác để che giấu. "Chuyện này không có quan hệ gì với cô cả, cô đàng hoàng chút cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí, hừ!" Nói xong cô ta quay người định đi.
Nhưng vừa rồi Tuế Tuế đã nghe được rõ ràng!
"Đứng lại!"
Cô nhanh chóng gọi Mục Sơ Hàn lại, bây giờ chưa thể cho cô ta đi!
"Mục Sơ Hàn, cô dám cá cược với tôi không?"
~d...Đ~ lê///quÝ=[đ]ôn
Cá cược?
Mục Sơ Hàn thấy tức cười: "Cô có gì hay để thua cho tôi?"
Tính cách cô ta tranh cường háo thắng, Tuế Tuế rất nắm chắc: "Nếu tôi thua thì sẽ tùy cô xử trí, cô thấy thế nào?"
Mục Sơ Hàn ngắm gương mặt tuyệt mỹ của cô, trong lòng nghĩ đến bốn từ "tùy cô xử trí", cô ta gật đầu.
"Được thôi, thế cô muốn cược gì?"
"Tôi cược hai chuyện." Tuế Tuế cất cao giọng nói: "Thứ nhất, dù hôm nay cô không đi báo cảnh sát thì Trịnh Tâm Du cũng sẽ tự đi! Thứ hai, Trịnh Tâm Du tuyệt đối muốn nuốt anh Văn Hạo của cô cho riêng mình mà không phải tốt bụng vì cho cô đâu!"
"Im cái miệng quạ đen của cô đi!" Mục Sơ Hàn lập tức thở hổn hển mắng.
Tuế Tuế không để bụng, nói: "Cô có dám cá với tôi không?"
"Có gì không dám?"
Cô ta không dám chẳng phải tỏ ra bản thân sợ hãi sao?
"Được!"
Tuế Tuế vỗ tay. "Nhưng nếu cô thua, cô cũng phải đáp ứng với tôi một việc!"
"Cô muốn gì? Châu báu hay tiền, bản tiểu thư đều có!" Mục Sơ Hàn ngạo nghễ nói.
Cô cười: "Nếu cô thua, tôi muốn cô nói chuyện lén lút này của Trịnh Tâm Du cho anh trai Mục Tư Viễn của cô biết!"
***
"Vâng, con về ngay đây, cũng xong hết rồi."
Cố Bảo Bảo cúp máy, hai đứa bé lao đến.
"Mẹ, mẹ!"
Mặt Nhạc Nhạc đỏ bừng, thở hổn hển nói không ra lời.
"Sao thế bảo bối?" Cô véo véo đôi má đỏ hồng, cười yêu hỏi.
"Mẹ!" Hoan Hoan cướp lời hỏi trước: "Cô giúp việc nói mẹ thu dọn đồ đạc, có phải mẹ lại đi không ạ?" Trong mắt cả hai đứa đều lộ ra vẻ lo lắng.
Chúng vừa tan học, lúc xuống xe liền nghe cô giúp việc nói, nhất cổ tác khí [1] chạy vèo từ dưới vườn hoa lên phòng ngủ tầng hai.
[1] nhất cổ tác khí: lấy hết sức làm một hơi cho xong. Làm liền một mạch.
Hóa ra là hỏi điều này!
"Không phải đâu!"
Cố Bảo Bảo vừa ôm chúng vừa dịu dàng nói: "Tối nay mẹ về nhà bà ngoại ở một đêm rồi mai lại về."
"Vậy mẹ có thể đưa con và Nhạc Nhạc theo không ạ?" Hoan Hoan hỏi..
Cố Bảo Bảo nghĩ ngợi, trước khi đính hôn và kết hôn một ngày về nhà mẹ đẻ là tập quán, cả ngày mai cô cũng bận, rất khó đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc theo cùng. Nhưng nhìn hai khuôn mặt đáng yêu kia, cô lại không nỡ.
"Mẹ." Nhạc Nhạc giống như cảm nhận được sự do dự của cô, lắc lắc cánh tay cô nói: "Nhạc Nhạc đi, Nhạc Nhạc đi..." Dáng vẻ khao khát ấy thật khiến người ta vừa buồn cười vừa không nỡ.
"Con ngoan nào!"
d-đ-l-q-đ
Cô cười: "Mẹ đưa các con đi vậy được chưa?"
"Vâng ạ!" Hai bé lập tức nhảy lên sung sướng, lao vào cô.
Mục Tư Viễn đến thì thấy được cảnh ba mẹ con ôm lấy nhau.
Chết tiệt, thấy con trai thân thiết nằm trong lòng cô mà anh lại thấy đố kị!
"Hoan Hoan Nhạc Nhạc!"
Anh kéo một đứa xuống đứng ngay ngắn dưới đất. "Về nhà không làm bài tập đi mà lại chơi ở đây?"
Vất vả lắm anh mới cho tan họp sớm để về, làm sao lại để hai thằng nhóc này cướp "phúc lợi" được?
Làm bài tập á!
Nhạc Nhạc nghe xong lắc đầu, đầu đau lắm!
Nhưng Hoan Hoan lại nói: "Ba, chúng con đi làm ngay đây!", rồi bé nói với mẹ: "Mẹ, mẹ phải chờ bọn con đó!"
Thấy mẹ gật đầu, bé mới yên tâm dắt tay Nhạc Nhạc đi vào thư phòng.
Mục Tư Viễn ngồi xuống giường, kéo cô vào lòng hỏi: "Chờ chúng làm gì thế?"
Nghe cô trả lời, sắc mặt anh thay đổi, khuôn mặt tỏ ra không chịu: "Vì sao? Em để hai đứa đi với em còn anh thì bị bỏ lại đây."
Cố Bảo Bảo cười khúc khích: "Anh Tư Viễn, anh xem anh kìa, đâu có giống một tổng giám đốc?" Lại còn so bì việc này nữa?
Anh không trả lời.
Ánh mắt anh đã sớm tập trung vào cặp môi đỏ tươi của cô, trong lòng chộn rộn.
Đột nhiên, anh cúi đầu, không nói một lời hôn cô.
Hai người triền miên từ mép giường vào đến giữa giường, anh hãm cô trong ngực mình, đôi cánh tay to lớn như muốn nhào nặn cô tiến vào cơ thể mình.
Rốt cục, cô không cách nào thở nổi, tay bám vào vai anh, khuôn mặt đỏ bừng xin tha: "Anh Tư Viễn... em... em không thở được."
"Ngốc!"
Anh hôn lên trán cô. "Lần nào cũng quên lấy hơi, bảo sao lại không bị ngạt?"
Cô cúi mắt xuống, dúi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh.
Nhưng mà sao chi tiết nhỏ xíu thế mà anh cũng phát hiện ra?
Anh liệu có đoán ra, mỗi lần được anh hôn, cô đều không nỡ bỏ lỡ từng giây từng phút. Cho nên mới không muốn dùng quá nhiều thời gian để lấy hơi!
"Bảo Bảo!"
Anh lại hôn lên mái tóc cô, dịu dàng nói: "Tối nay đừng về đó được không?"
Cô không biết, trong lòng anh cũng căng thẳng như cô.
Càng gần thời khắc đó, anh lại càng sợ sẽ mất cô.
Ai cũng như thế, khi càng quan tâm đến thứ gì đó thì sẽ lại càng cẩn thận từng li từng tí.
Có được thứ mình thích lại sợ nó sẽ mất đi.
Càng gần thời điểm ấy, anh mới càng hiểu ra cô đã chiếm bao nhiêu vị trí trong trái tim mình.
"Anh Tư Viễn." Cô ôm lấy anh. "Sau khi chúng ta kết hôn, trên thế giới này sẽ có thêm một cặp vợ chồng. Tuy anh là tổng giám đốc, chúng ta có hai đứa con trai song sinh, nhưng chúng ta vẫn là một cặp vợ chồng bình thường đúng không?"
Anh "Ừ" một tiếng, nghe cô nói tiếp.
"Giống như ba mẹ em, ngày nào cũng nói rất nhiều chuyện vụn vặt của cuộc sống, đôi lúc ba ra ngoài đến mấy ngày không về, mẹ thỉnh thoảng cũng đi thăm người thân năm ba ngày. Nhưng họ vẫn rất yêu nhau, có đúng không?"
Anh cười: "Bé con, em nói nhiều vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?"
Cô cũng cười lại: "Em muốn nói, sau này em sẽ phải quen với việc anh vì công việc mà không ở nhà, bởi vì về sau em sẽ là vợ anh..." Nói đến đây cô liền dừng lại.
Câu nói "không còn là tình nhân của anh" không có nói ra.
Bởi cô không khẳng định được khoảng thời gian này giữa bọn họ có được gọi là "đang yêu" hay không?
Nói cho cùng "đang yêu" là việc của hai người yêu nhau.
Anh có yêu cô không?
Cô không biết.
Mục Tư Viễn không nói.
Anh biết cô nói rất có lý, nhưng trong đầu nghĩ đến cảnh phải đi công tác mười ngày nửa tháng là anh cũng có chút khó chịu.
Trong thời gian này anh đã cử đi ba phó tổng giám đốc của công ty, tiếp theo nếu có cuộc họp gì quan trọng, anh nhất định phải tham gia!
"Bảo Bảo!"
Anh ôm chặt lấy cô. "Em phải đáp ứng anh, dù em đang ở đâu thì trái tim em cũng phải ở lại bên anh!"
"Vâng." Cô đáp ứng anh không chút nghĩ ngợi.
Cả gương mặt lẫn khóe môi anh đều hiện lên sự vui vẻ. Hóa ra đây chính là cảm giác không từ bỏ!
Trong cay đắng xuất hiện ngọt ngào.
Hạnh phúc mong chờ.
Anh còn mong chờ thời khắc hạnh phúc ngày mai đến hơn những gì mình nghĩ.
***
"Tạm biệt ba!"
"Tạm biệt ba!"
Hoan Hoan Nhạc Nhạc vừa chào vừa ngáp khiến Cố Bảo Bảo đau lòng.
Đều do người ba này, trễ thế mới đưa chúng đi, lại còn kì kèo mất hai tiếng khiến cả hai đứa bé đều buồn ngủ.
"Tạm biệt các con nhé!"
Mục Tư Viễn ngồi xuống hôn chúng. "Lát nữa nhớ đi ngủ sớm, mơ mộng đẹp!"
Hoan Hoan Nhạc Nhạc gật đầu.
Anh đứng dậy nhìn Cố Bảo Bảo: "Tạm biệt bảo bối!" Anh nghiêng người ôm cô một lát mới xoay người đi.
Anh gọi cô là bảo bối!
Thật sự, cô không nghe lầm, đây là lần đầu tiên anh gọi cô là bảo bối!
Cô dắt tay Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi về, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
***
Ngày thứ hai giống như một ngày hội với Hoan Hoan Nhạc Nhạc. Chẳng những không cần đến trường, trong nhà bà ngoại còn có rất nhiều khách đến. Mỗi người đều đến ôm hoặc hôn để tỏ ra thân thiết với chúng. Tuy mặt bị dính đầy nước miếng nhưng điều này không phải quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là...
Hai đứa chạy ra khỏi tiệm mỳ vằn thắn, trốn vào một nơi hẻo lánh.
"Nhạc Nhạc." Hoan Hoan lấy một cái túi ra hỏi: "Em nhận được bao nhiêu tiền lì xì vậy?"
Nhạc Nhạc còn chưa biết tiền là gì, lấy tiền giấy trong túi đưa cho Hoan Hoan: "Anh, đếm xem!"
Hoan Hoan không đếm xỉa đến em, bé lấy tiền ra rồi cầm từng tờ một đếm.
Cuối cùng bé kết luận: "Nhạc Nhạc, số tiền anh nhận được có thể mua được mười mấy mô hình trực thăng đấy!"
Ồ, có thể mua mô hình trực thăng!
Nhạc Nhạc nhét tiền giấy vào túi anh: "Anh, mua cho em..."
"Ơ, tiểu chính thái [2]từ đâu đến thế này!" Giọng một cô gái cắt ngang.
[2]Tiểu chính thái = shotaro = những chàng trai/bé trai ngây thơ
Hai đứa cùng quay đầu liền thấy một chị gái đang ngồi xổm bên cạnh cười với chúng.
Wow!
Nhạc Nhạc lập tức giữ tay cô gái, mở mắt cực to, cái miệng nhỏ la lên: "Chị, Phiêu Phiêu..."
"Nhạc Nhạc." Hoan Hoan nhíu mày, kéo tay em lại, dạy dỗ: "Không được tùy tiện nói chuyện với người lạ!" Bé nói xong kéo Nhạc Nhạc đi về tiệm mỳ vằn thắn.
Nhưng chị gái kia lại gọi tên chúng: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, đừng đi!"
Hoan Hoan ngoảnh lại, cẩn thận nhìn cô gái: "Chị là ai? Làm sao lại biết tên bọn em?"
Cô gái cười chìa tay ra: "Hoan Hoan, chúng ta có quen nhau, chị là Tuế Tuế, là bạn của các em."
"Bạn của bọn em?"
Hoan Hoan vẫn không tin. "Em chưa từng gặp chị."
Tuế Tuế nghĩ ngợi. "Vậy các em còn nhớ chú Công Tôn Diệp không?"
Thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc gật đầu, cô gái cũng gật đầu: "Vậy đúng rồi, là chú Công Tôn Diệp bảo chị đến thăm hai đứa đó!"
Hóa ra là vậy!
Sự đề phòng trong mắt Hoan Hoan biến mất. Đồng thời bé cũng hiểu: "Chú Công Tôn có phải cũng bảo chị đến thăm mẹ em?"
"Đúng vậy, em thật thông minh như trong truyền thuyết!"
Cô gái xoa bóp má bé. "Vậy em có thể đưa chị đi tìm mẹ các em không?"
Hoan Hoan có hơi chần chừ, bé thấy mình nên đi hỏi mẹ trước.
Biết đâu mẹ lại không muốn gặp?
Nhưng Nhạc Nhạc đã kéo chéo quần cô gái đi rồi.
"Nhạc Nhạc!"
Hoan Hoan giậm chân, cũng đành đi theo.
"Mẹ!"
Vừa vào phòng khách, Nhạc Nhạc đã gọi to.
"Chị Phiêu Phiêu đến thăm mẹ!"
Chị Phiêu Phiêu?
Cố Bảo Bảo đang ở trong phòng ngủ sửa sang lại váy, nghe xong vội vã chạy ra liền thấy Nhạc Nhạc đang đứng cùng một cô gái lạ.
Hoan Hoan từ phía sau chạy lên, giải thích: "Mẹ, đây là chị Tuế Tuế, chị ấy nói là do chú Công Tôn nhờ chị ấy tới!"
A Diệp?
Cô nghi hoặc nhìn Tuế Tuế, khi nhìn vào khuôn mặt rất xinh đẹp ấy, trong lòng hiện lên rất nhiều suy đoán.
Tuế Tuế nhìn cô cười: "Chị chính là Cố Bảo Bảo?"
Cô gái đi lên trước, động tác đầu tiên là chụp vai Cố Bảo Bảo rồi nói: "Chị thật sự rất đẹp, thảo nào Công Tôn Diệp bảo em đến gặp chị rồi so sánh em với chị thế nào!"
"Thật..."
Cố Bảo Bảo vẫn khó tin hỏi: "Thật sự là A Diệp bảo em tới?"
Tuế Tuế vỗ tay: "Đích thân trao quyền, giả dối sẽ phạt gấp mười!"
Cố Bảo Bảo cười khúc khích, rất có ấn tượng tốt với cô gái cá tính này.
Nhạc Nhạc lúc này chạy đến kéo chéo quần Tuế Tuế, cái miệng la hét: "Chị Phiêu Phiêu, tiền lì xì!"
Khách nào đến cũng đều cho bé và Hoan Hoan tiền lì xì đấy!
Tuy chị ấy rất đẹp nhưng cũng không thể thiếu tiền lì xì được!
"Nhạc Nhạc!"
Cố Bảo Bảo dở khóc dở cười. "Không thể không lễ phép với chị được!"
Cái gì mà lễ phép với không lễ phép?
Nhạc Nhạc lè lưỡi, tiếp tục kéo chéo quần Tuế Tuế: "Tiền lì xì, tiền lì xì!"
Tuế Tuế ngồi xổm xuống, khổ sở nhìn Nhạc Nhạc: "Cậu bé đẹp trai, chị không có tiền! Có thể dùng thứ khác thay thế không?"
Thứ khác?
Nhạc Nhạc nghiêm túc nghĩ ngợi, có!
Bé giơ tay chỉ vào má: "Hôn, hôn!"
Bé thấy ba bảo mẹ hôn chính là khen thưởng đó!
Hôm nay bé cũng dùng cách đó, hôn thay cho tiền lì xì!
Tuế Tuế nghiêm túc hôn lên đôi má phấn hồng của bé mấy cái. "Vậy đã đủ chưa?"
Nhạc Nhạc hài lòng gật đầu, kéo Hoan Hoan lại: "Còn có anh, anh!"
Hoan Hoan giẫy ra: "Anh không cần!"
Sau đó đỏ mặt chạy xuống nhà.
"Anh, anh..."
Nhạc Nhạc lập tức đuổi theo.