Cố Bảo Bảo cười gập cả người.
Té ra Hoan Hoan của cô đã biết xấu hổ rồi đó!
Cô gái tên Tuế Tuế kia ngơ ngác nhìn chúng chạy đi, đột nhiên ôm ngực.
"Em làm sao thế?"
Tuế Tuế nhìn cô. "Chị Bảo Bảo, không biết vì sao, khi em nhìn Hoan Hoan Nhạc Nhạc mà trong ngực lại nhói lên." Cô ấy nói rồi lắc đầu.
Thật ra không chỉ khi thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc cô ấy mới vậy. Có lần ở Mỹ, cô ấy gặp một cặp song sinh, trong lòng cũng có cảm giác vừa khó chịu vừa đau đớn này.
"Có phải em không khỏe ở đâu không? Tốt nhất nên đi kiểm tra xem."
Tuế Tuế không trả lời, im lặng một lúc nên cô ấy không còn đau nữa.
"Đừng nói đến chuyện của em." Cô ấy khoát tay, nụ cười trước đó lại xuất hiện. Nụ cười của cô ấy vừa đẹp vừa đáng yêu.
Cố Bảo Bảo nhìn cô ấy có cảm giác rất thân thiết, giống như em gái của mình vậy.
"Tuế Tuế!"
Cô cầm tay cô ấy, có chút vui mừng lại có chút lo lắng hỏi: "A Diệp... có khỏe không?"
Tuế Tuế cười ngồi xuống sofa: "Khỏe lắm! Có thể ăn có thể uống có thể ngủ!"
Trên thực tế anh ấy u sầu không vui khó mà làm việc nhưng vẫn muốn cô trả lời như thế, cô cũng chỉ có thể nói theo như vậy!
Cố Bảo Bảo thoáng yên lòng, lại hỏi: "Anh ấy bảo em đến, là...?"
"Tất nhiên là đến thăm chị!"
Tuế Tuế sợ nói nhiều sẽ lộ, hiển nhiên không muốn nói nên lại đứng lên: "Anh ấy muốn xem Mục Tư Viễn có đối tốt với chị không, chị có vui vẻ không, nhưng anh ấy rất bận, cho nên đành nhờ em đến thăm chị thôi!"
Thế nhưng Cố Bảo Bảo lại biết. Không phải anh bận mà là anh sợ nếu đến sẽ làm cô xấu hổ, khiến cô khó xử.
Cô cười cảm kích: "Thật sự rất cám ơn em, Tuế Tuế."
"Đừng nói vậy."
Tuế Tuế kéo tay cô. "Tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, chị xem chị kìa, mặt không trang điểm, tóc không chải, đâu giống cô dâu chứ?" Cô ấy kéo Cố Bảo Bảo vào phòng ngủ. "Để em giúp chị nào!"
Trước đó Mục Tư Viễn khăng khăng bảo cô hôm nay đến trung tâm thẩm mỹ trang điểm, nếu đi thì anh sẽ phải cho xe đưa đón cô. Cô cảm thấy rất phiền hà. Như bây giờ, cô tự trang điểm rồi ngồi xe đến nhà hàng không phải dễ hơn sao?
Huống hồ, cô cũng không ngờ còn có cả Tuế Tuế đến hỗ trợ. Tuy Tuế Tuế còn ít tuổi nhưng biết rất nhiều. Ngay cả kĩ thuật trang điểm của cô ấy còn giỏi hơn cả người chị lớn hơn mình mười tuổi.
"Ồ!"
Nghe tiếng than thở non nớt của Nhạc Nhạc cũng biết trang điểm của cô đẹp thế nào.
"Mẹ, chị Phiêu Phiêu!"
Nhạc Nhạc vỗ tay hoan hô, chuẩn bị lao đến bộ váy quý giá của cô.
Tuế Tuế nhanh chóng ôm lấy bé.
"Cậu bé đẹp trai."
Tuế Tuế búng mũi bé: "Em có biết mẹ em mặc bộ váy này nặng thế nào không? Em dám làm bẩn thì xem ba em có đánh cái mông của em không!"
Nhạc Nhạc nghe thế im lặng, tay đưa ra sau sờ mông mình.
Sẽ đau lắm hả?
Trước giờ ba chưa từng đánh mông bé đâu.
"Không sao đâu."
Cố Bảo Bảo cười khom lưng, vươn tay ra: "Nhạc Nhạc cẩn thận không làm bẩn váy mẹ là được."
Hoan Hoan đứng ở cửa cũng lên tiếng: "Mẹ, hôm nay mẹ rất đẹp đấy ạ, con có thể ôm mẹ một cái không?"
"Tất nhiên là được rồi!"
Cố Bảo Bảo quỳ xuống, kéo tà váy rồi ôm lấy hai tiểu bảo bối.
Ngửi được hương thơm đặc biệt của trẻ con, những giọt nước mắt tích tụ mấy năm qua trực trào ra.
"Mẹ!"
Hoan Hoan khuyên nhủ: "Mẹ đừng khóc đó, sẽ làm nhòe phấn mất." Đôi lúc bé thấy cô Sơ Hàn trang điểm nên bé cũng biết đấy.
Nhạc Nhạc lập tức hiểu ngay, nói theo: "Mẹ không khóc, không khóc." Bé ôm lấy eo mẹ, tỏ ý đã có bé yêu mẹ rồi!
Cố Bảo Bảo cười rưng rưng, dịu dàng nói: "Bảo bối có thấy hôm nay mẹ đẹp không?"
"Đẹp ạ!"
Hai đứa cùng đồng thanh.
Cô vuốt má chúng. "Bảo bối, mẹ rất vui. Ông trời đã đưa hai con đến với mẹ chính là món quà tốt nhất hơn bất cứ món quà nào. Nhưng ông trời hôm nay còn tặng mẹ một món quà nữa giống như các con, mẹ..."
Cô nghẹn ngào, khó kìm lòng nổi. "Mẹ vui lắm."
Hoan Hoan cười rộ lên: "Mẹ, món quà hôm nay ông trời tặng cho mẹ có phải ba không ạ?"
Cố Bảo Bảo gật đầu, ôm chặt hai đứa.
Nhìn cảnh tượng này, Tuế Tuế cũng muốn khóc.
Giờ này chắc Công Tôn Diệp lại đang mua say bên Mỹ rồi!
Đúng vậy, đổi lại là cô, nếu không có được người mình yêu nhất định cũng rất đau lòng. Trong lòng cô thấy hâm mộ Cố Bảo Bảo khi được đến hai người đàn ông yêu thương. Trên đời này có mấy ai may mắn như vậy!
Cô thở dài khe khẽ, trong lòng có chút buồn bã. E rằng cả đời này của cô sẽ chẳng có người đàn ông nào đối tốt với mình!
"Bảo Bảo."
Mẹ Cố dưới nhà gọi với lên. "Con xong chưa? Nhà họ Mục gọi điện đến nói đã cho xe tới đón rồi đấy!"
Cô đang định đáp lại thì hai đứa bé đã hưng phấn hô lên: "Có phải ba tới không ạ?"
Sao ba lại đến?
Cố Bảo Bảo cười: "Đi với mẹ, lát nữa đến nhà hàng sẽ gặp được ba thôi!"
Cô đứng dậy dắt chúng đi rồi nói với Tuế Tuế: "Em cũng đến đó luôn đi, hôm nay rất cám ơn em."
Tuế Tuế nghịch ngợm lè lưỡi: "Tất nhiên em sẽ đi, em phải thấy hai người đính hôn xong em mới có thể quay về "trả lời" được mà!"
Đây chính là giao phó của Công Tôn Diệp, nhất định phải biết cô ấy thật sự hạnh phúc thì anh mới có thể yên tâm.
Hơn nữa cô luôn cảm thấy trong buổi tiệc hôm nay có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cô nhất định phải có mặt hỗ trợ, bằng không sẽ không thực hiện tốt dặn dò của Công Tôn Diệp.
"Đi thôi chị Phiêu Phiêu."
Nhạc Nhạc kéo tay cô ấy cùng mọi người đi xuống nhà.
"Ôi chao bảo bối của bà!"
Mẹ Cố vội kéo Hoan Hoan Nhạc Nhạc sang một bên rồi cầm đến hai bộ âu phục nhỏ. "Bà tìm các con cả chiều rồi đấy, mau mặc vào đi!"
Hôm nay có rất nhiều khách đến. Có rất nhiều việc phải làm nên bà thiếu chút nữa quên mất việc này.
Thấy vậy, Tuế Tuế cũng nhanh chóng giúp một tay.
Không bao lâu thì bên ngoài ngõ vang lên tiếng còi xe, ba Cố nói: "Chắc họ tới rồi."
Tiếng pháo vang lên ầm ĩ kéo theo vô số người qua đường cùng nhìn sang.
Cái này...!
Cố Bảo Bảo sững sờ, sao lại giống như đón dâu vậy?
"Nào, Bảo Bảo!"
Ba Cố ra hiệu cô khoác lên tay ông: "Ba đưa con lên xe."
Cô cười vui vẻ khoác lên tay ba.
"Mẹ, còn con ạ?"
Nhạc Nhạc đã thay xong âu phục. Bên trong là áo sơ mi trắng với bên ngoài là áo khoác cùng quần âu, một chiếc nơ xinh xắn bên dưới khuôn mặt trắng hồng mũm mĩm khiến người ta thấy mà phì cười.
"Bảo bối, nào."
Mẹ Cố dắt tay chúng. "Chúng ta đi sau ông ngoại và mẹ nhé được không?"
"Dạ vâng!"
Hai đứa ngoan ngoãn gật đầu, Cố Bảo Bảo cười, cùng ba ra khỏi tiệm mỳ vằn thắn.
"Tư Viễn nói là tới à?"
Ba Cố vừa đi vừa hỏi, Cố Bảo Bảo lắc đầu nhưng có chút ngạc nhiên với câu hỏi của ba: "Ba, theo như quy củ thì hôm nay anh ấy cũng không cần đến mà?"
Chỉ là đính hôn, lại không cần rước dâu.
Ba Cố gật đầu, quy củ là vậy nhưng...
Ông cũng biết trong mắt đứa con rể này không có cái gì là "quy củ" cả.
Xem đi, người đàn ông cầm hoa tươi đứng bên xe hơi đó không phải Mục Tư Viễn sao?
Thấy được anh, Cố Bảo Bảo sửng sốt nhưng trong lòng lại vui sướng.
Lúc này cô mới biết mình ao ước được nhanh chóng gặp anh đến thế nào!
"Tư Viễn..."
Ba đang ở bên cạnh nên cô lược bỏ những từ đằng sau, hai gò má thì ửng hồng.
Mục Tư Viễn đưa bó hoa vào tay cô.
"Chú Cố!"
Anh chào một tiếng rồi dắt lấy tay cô.
Ba Cố mỉm cười. "Bảo Bảo, con ngồi xe Tư Viễn, Hoan Hoan Nhạc Nhạc sẽ đi với ba mẹ, các con không phải lo." Ông dắt tay Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi sang xe khác.
"Mẹ, lát nữa gặp lại!"
Hoan Hoan vẫy tay, cười khanh khách đi cùng Nhạc Nhạc. Thỉnh thoảng bé còn nói vào tai Nhạc Nhạc gì đó làm Nhạc Nhạc cũng cười hì hì theo.
"Chúng đang nói gì vậy?" Cố Bảo Bảo không nhịn được hỏi.
Mục Tư Viễn cúi đầu nhìn cô cười. Bất chợt, anh khom lưng bế cô lên, một chân đá cửa xe rồi ôm cô vào trong. Động tác liền mạch không hề dừng lại. Tới khi cô phản ứng thì cửa xe đã đóng.
"Hù em hả!" Cố Bảo Bảo hờn dỗi đánh anh. Chợt cô nhớ ra điều gì, ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa xe.
"Nhìn gì thế?"
Mục Tư Viễn cũng sáp đến, không an phận hôn lên cổ cô.
"Anh Tư Viễn..."
Cô đẩy anh. "Đừng làm rộn, em xem Tuế Tuế ở đâu rồi."
Ban nãy cô quên nói, không biết Tuế Tuế có biết ngồi theo xe họ hàng nhà cô để đến nhà hàng không. Nhìn dáng dấp Tuế Tuế rất thông minh, chắc giờ này đã theo mọi người lên xe rồi!
Cố Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Mục Tư Viễn vừa sợ vừa nghi nói: "Là cô ta!"
Cô nhìn theo ánh mắt anh, đúng lúc thấy Tuế Tuế.
"Anh Tư Viễn?"
Cô cũng rất kỳ quái: "Anh biết cô bé ấy à?"
"Em cũng quen sao?"
Cô gật đầu: "Anh xem, trang điểm và kiểu tóc của em hôm nay đều nhờ cô ấy giúp đấy."
Mục Tư Viễn cau mày. "Xem ra anh nên sớm cho người điều tra cô ta!"
"Tại sao lại điều tra cô ấy?"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo có chút nóng nảy. "Anh Tư Viễn, cô ấy tên là Tuế Tuế, do A Diệp bảo cô ấy đến... tham dự tiệc đính hôn của chúng ta." Cô vốn không có ý sẽ gạt anh. Nhân cơ hội này cô nói đơn giản lại quá trình Tuế Tuế đến tiệm mỳ vằn thắn. Tất nhiên cô không bảo A Diệp nhờ Tuế Tuế đến để xem cô có thật sự hạnh phúc không. Cô cảm thấy nó không cần thiết.
"Lại là cái tên Công Tôn Diệp!" Anh còn không hiểu đạo lý trong đó sao?
Tay anh siết chặt lại: "Còn dám ngấp nghé đến người phụ nữ của anh!"
"Anh Tư Viễn."
Cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Em cũng không phải quốc sắc thiên hương gì, cái từ "ngấp nghé" này thật không đúng đâu!"
Cô vòng tay lên cổ anh. "Hơn nữa, em rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc..."
Cô muốn mọi người biết, cho Tuế Tuế biết, cho A Diệp biết để họ không cần lo lắng vì cô nữa!
"Có thật không?"
Trái tim anh vì câu nói này mà mềm đi, ánh mắt khóa chặt lấy gương mặt xinh đẹp của cô, dịu dàng nói: "Có nhớ anh không?"
"Có!" Cô thừa nhận, ngẩng lên hôn môi anh. Chỉ có thể là một nụ hôn nhẹ nhàng, nếu không lớp son môi sẽ trôi hết.
Anh cũng biết điều đó, mắt thấy gần đến nhà hàng rồi nên nhiều rung động hơn nữa chỉ có thể dừng lại ở môi.
Anh tựa cằm lên trán cô thở sâu, vừa yêu vừa bất đắc dĩ nói: "Em đó..."
Cô đúng là do trời cao phái đến giày vò anh.
Anh còn nhớ khi anh mới hơn mười ba tuổi, chuyện gì cũng không hiểu. Có một ngày không cẩn thận chạy vào phòng thím Cố liền thấy một cô bé ngủ trên giường. Anh thấy rất kỳ lạ nên đến gần xem. Cô bé đang ngủ mơ ấy lại tỉnh dậy, đôi mắt to đen nhánh nhìn thẳng anh. Anh hoảng hốt muốn bỏ chạy thì cô bé đó đã khóc toáng lên.
"Con sao thế Bảo Bảo?"
Thím Cố lập tức chạy vào nên phát hiện ngay thiếu gia Tư Viễn cũng ở trong phòng.
Lúc đó anh còn sợ, tưởng thím Cố sẽ nói anh làm cô bé đó khóc. Nhưng thím lại mỉm cười nói với anh: "Thiếu gia Tư Viễn, Bảo Bảo rất thích cậu đấy! Cậu nắm tay nó nhé?"
Nắm tay?
Cái đầu nhỏ quay lại, anh thấy trong đôi mắt sáng to tròn kia cũng có một hình bóng nho nhỏ của anh!
Anh khẽ đưa tay ra nắm lấy bàn tay còn nhỏ hơn của mình.
Kỳ quái là cô bé ấy ngừng khóc ngay, nước mắt vẫn còn vương trên mặt nhưng đã cười rộ lên với anh.
Từ đó về sau, anh như đã biết sẽ không bỏ rơi được cô.
Từ tiểu học đến trung học, cô luôn bám dính lấy anh khiến anh buồn bực không sao tả nổi.
Sau đó đi nước ngoài du học.
Cứ tưởng sẽ bỏ được cô, không ngờ cô thật ngu ngốc, cứ đến nửa đêm là lại gọi cho anh. Nếu anh không nghe, cô vẫn gọi, khiến anh cả đêm không ngủ yên.
Nếu khi đó trái tim anh cứng rắn một chút, bất kể thế nào cũng không để ý đến cô, vậy đến hiện tại bọn họ còn có thể đứng cùng nhau không?
Nhất định có, chắc chắn là có!
Anh không dám tưởng tượng đáp án là không.
Anh thật sự rất sợ.
Nếu qua mười năm, hai mươi năm nữa, khi mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, anh mới ý thức được mình đã yêu cô nhiều đến mức nào!
Khi đó tất cả sẽ không cách nào cứu vãn.
"Anh Tư Viễn, anh sao thế?"
Nhìn ra sự bất an trong mắt anh, cô lo lắng hỏi.
Anh bừng tỉnh, nâng tay cô lên nhìn ngón giữa của cô: "Bảo Bảo, trước khi đeo nhẫn cho em, anh có thể hỏi em một câu được không?"
Cô gật đầu.
Trong lòng không ngừng suy đoán xem anh sẽ hỏi gì?
Có điều gì mà anh cần hỏi? Cô đã giao cả trái tim mình cho anh từ lâu.
"Bảo Bảo."
Anh nói: "Cả đời này, em sẽ không... rời khỏi anh nữa chứ?"
Cô ngơ ngác sững sờ.
Thật không giống vấn đề của anh. Cho tới giờ chỉ có anh đi, anh bảo cô đi chứ có bao giờ cô bỏ anh?
Anh cười tự giễu: "Anh... trước kia đã để em đi rất nhiều lần, cho nên... anh... rất sợ."
Sợ rằng lần tiếp theo sẽ là cô chủ động rời khỏi anh.
"Đồng ý với anh nhé được không?"
Ánh mắt khẩn thiết nhìn cô, muốn biết câu trả lời.
Cô đau lòng, muốn gật đầu, muốn nói vâng thì xe đã dừng lại trước nhà hàng.
Giọng người lái xe vang lên: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão gia đã đến đón cô cậu!"
Cố Bảo Bảo nghe xong ngồi thẳng người, khẩn trương hỏi: "Anh Tư Viễn, tóc và váy em không có bị sao chứ?"
Đi theo chú Mục nhất định là thân thích quan trọng của nhà họ Mục, biết đâu còn có cả phóng viên, cô thật sự không thể thiếu lễ độ!
"Đừng sợ!"
Anh mỉm cười, bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Đi theo anh là được!"
Tiếp theo, cửa xe mở ra, cô được anh dắt xuống.
Cô ngẩng đầu lên định chào hỏi chú Mục nhưng những tia sáng chớp nháy chói mắt khiến cô nhất thời không thấy rõ người trước mặt.
Đột nhiên, ngang hông cô căng lại, cánh tay mạnh mẽ của anh đã kéo cô vào ngực.
Anh dùng cơ thể chặn lại tia sáng cùng đám người huyên náo, sau đó cúi đầu nói bên tai cô: "Không biết vì sao lại có rất nhiều phóng viên, em cứ đi theo anh, không có việc gì cả."
Cô gật đầu, gương mặt áp sát vào ngực anh.
Thật ấm áp. Nó giống như một lâu đài vậy!
Rốt cuộc vào đến phòng tiệc, phóng viên không thể vào nên bên tai mới yên tĩnh lại.
"Bảo Bảo, cháu có sao không?" Giọng chú Mục đột nhiên truyền vào tai.
Cô khẩn trương thoát khỏi ngực anh, nói với Mục Phong Minh: "Cháu không sao, cám ơn chú."
Ánh mắt cô nhìn xung quanh tìm kiếm: "Tư Viễn, Hoan Hoan Nhạc Nhạc đâu rồi?"
Liệu phóng viên có vây quanh hai đứa không?
"Đừng lo, Bảo Bảo!"
Mục Phong Minh lại nói: "Chúng theo ông bà thông gia vào phòng nghỉ rồi, nếu không cháu cũng vào nghỉ ngơi một lát đi."
Đây không phải kết hôn, cô không cần ra ngoài đón khách khứa, nhưng Mục Tư Viễn vẫn phải đi xã giao.
Cô hiểu nên gật đầu rồi được Mục Tư Viễn dìu vào phòng nghỉ.
"Được rồi, anh cứ mặc kệ em đi."
Đến cửa phòng nghỉ, cô bảo anh đi trước. "Khách nhà anh nhiều như thế mà, đừng thất lễ."
"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa anh sẽ đến đón em." Anh hôn lên môi cô rồi mới xoay người đi đến phòng tiệc.
Anh trực tiếp đến bên cạnh Mục Phong Minh, nhỏ giọng nhưng nghiêm túc hỏi: "Phóng viên do ba mời tới à?"
Ông già vì để nâng giá cổ phiếu của Mục Thị lên, tất nhiên sẽ có khả năng làm vậy!
Nhưng Mục Phong Minh lập tức phủ nhận: "Lần này có rất nhiều trưởng bối nhà họ Mục ở Pháp đến, bọn họ đều là phóng viên trong nước thu thập tin tức bí mật của tập đoàn tài chính, ba giữ bí mật còn không kịp thì sao có thể mời phóng viên đến?" Ông nhíu chặt mày.
Ông còn tưởng phóng viên do Tư Viễn gọi đến, nhưng giờ xem ra thì hình như không phải!