Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Tuế Tuế nhìn bọn họ là lạ. Thân Văn Hạo kia không phải nói thích chị Bảo Bảo sao? Giờ lại ở cùng người phụ nữ xấu xa Trịnh Tâm Du này thì có gì tốt? Nhưng chuyện chẳng liên quan đến mình nên cô ấy liền bỏ ra ngoài. Đến cổng lại thấy Cố Bảo Bảo đang đến bệnh viện. Cô ấy cười kéo tay Cố Bảo Bảo: "Chị Bảo Bảo, ban nãy chị không đến xem, cái đuôi hồ ly lộ ra rồi đó!"

Trông thấy nụ cười tinh nghịch của cô ấy, Cố Bảo Bảo cũng cười: "Em nói gì thế? Đuôi hồ ly nào?"

Tuế Tuế hầm hừ. "Không chỉ cái đuôi bị lộ ra mà cô ta còn làm ba mình tức đến mức ngất xỉu!" Cô ấy liền kể lại tỉ mỉ sự việc xảy ra cho Cố Bảo Bảo.

Thực sự có chuyện như vậy?

Cố Bảo Bảo kinh ngạc. Thật không ngờ Trịnh Tâm Du lại làm thế! Hai người vừa đi vừa nói một lúc đã đến hành lang đi thông tới phòng cấp cứu.

Cố Bảo Bảo nhìn thấy người đứng bên cạnh Trịnh Tâm Du cũng sững sờ: "Văn Hạo?"

Sao anh ấy lại ở đây?

Thân Văn Hạo mỉm cười nhìn cô nhưng không đi đến bắt chuyện như mọi khi. Trước kia dù anh gặp cô ở đâu cũng sẽ đi đến tùy tiện nói gì đó cùng cô. Có lẽ hôm nay chắc anh ấy thấy Tư Viễn cũng ở đây nên không làm vậy.

Cố Bảo Bảo cũng mỉm cười lại với anh, ngồi xuống bên cạnh Mục Tư Viễn, nhỏ giọng nói: "Sơ Hàn hẳn đã về nhà, lát nữa anh đi thăm em ấy đi."

Mục Tư Viễn gật đầu không nói, lồng chặt bàn tay cô với bàn tay anh.

Cô cũng không nói thêm, chờ tin tức từ phòng cấp cứu cùng với anh. Nhưng những lời Tuế Tuế mới nói một mực quay cuồng trong đầu cô. Nếu nói Trịnh Tâm Du làm ra chuyện như vậy chỉ vì để Tư Viễn rời khỏi bữa tiệc đính hôn khiến cô đau lòng buồn bã liệu có phải có chút khó hiểu không? Liệu cô ta còn có mục đích gì khác?

Ý nghĩ này khiến cô lo lắng. Thương tổn cô, cô không sợ, cô chỉ sợ thương tổn đến Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.

Trong lúc vô ý cô lại thấy hàng lông mày rủ xuống của Mục Tư Viễn nhíu chặt. Có phải anh cũng đang buồn phiền chuyện gì đó?

Nếu những lời của Tuế Tuế là thật thì nó gần như đánh đổ hoàn toàn Trịnh Tâm Du trong lòng anh, có phải anh... rất buồn không?

Lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đẩy cửa đi ra, mọi người liền vội vã kéo đến.

"May là đã được cấp cứu kịp thời." Bác sĩ thở dài. "Nhưng bệnh nhân không thể chịu thêm điều gì kích động nữa, mọi người nên chú ý!" Ông ta nói xong liền nhìn Trịnh Tâm Du: "Cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến, có một số việc tôi muốn bàn giao cho cô."

Trịnh Tâm Du gật đầu đi theo bác sĩ.

Thân Văn Hạo nói với Mục Tư Viễn: "Anh và Bảo Bảo về trước đi, ở đây có tôi rồi."

Tuế Tuế khó hiểu. "Thân Văn Hạo, anh làm sao thế? Anh rất thân quen với Trịnh Tâm Du à?"

Thân Văn Hạo mỉm cười: "Đúng là rất quen. Anh là bạn học chung thời Đại học với cô ấy hồi còn ở Pháp!"

Bạn học thời Đại học?

Tuế Tuế bĩu môi, tôi thấy là người yêu thời Đại học thì có! Có điều chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy cũng không nói thêm.

Tuế Tuế cũng cảm thấy kỳ quái thì Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo đương nhiên càng nghi hoặc hơn. Song đây là bệnh viện, Trịnh Tâm Du có thể đi ra bất cứ lúc nào nên bọn họ không ai hỏi gì cả.

"Vậy được rồi." Mục Tư Viễn vỗ vai anh ta: "Ở đây giao cho anh, có chuyện gì thì gọi điện báo cho tôi."

Nghe vậy, Thân Văn Hạo nheo mắt, không cho ý kiến.

Lúc này, các y tá đẩy ba Trịnh ra. Thuốc gây mê vẫn còn công hiệu nên ông ấy vẫn trong tình trạng ngủ mê.

Mục Tư Viễn nhìn thoáng qua rồi kéo Cố Bảo Bảo ra ngoài. Do có nghi vấn trong lòng nên Cố Bảo Bảo thấy không yên lòng, quay đầu lại nhìn thì thấy Thân Văn Hạo cũng đang nhìn cô.

Hai cặp mắt nhìn nhau, anh nở nụ cười nhạt, dường như đang nói với cô -- yên tâm --!

--- Anh sẽ bảo vệ em, vĩnh viễn bảo vệ em! Tuy anh có thể sẽ không bên cạnh em nữa, nhưng em vĩnh viễn nhận được lời chúc phúc của anh! ---

Những lời anh đã nói trước khi rời khỏi phòng tiệc tối đó đột nhiên hiện lên trong đầu.

Cô như đã hiểu ra nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu không tin, đi theo bước chân Mục Tư Viễn ra khỏi bệnh viện.

Ngồi trên xe, cô tưởng anh đã đồng ý với ý kiến ban nãy sẽ đi thăm Sơ Hàn nên xe đang đến biệt thự nhà họ Mục. Tuy nhiên anh lại lái xe về biệt thự của bọn họ.

"Ba, mẹ!" Vừa xuống xe thì hai đứa bé đã chạy ra.

Mục Tư Viễn ngồi xổm xuống ôm chúng, sau đó nói: "Hôm nay ba phải làm việc trong thư phòng, các con đừng tới quấy rầy ba nhé được không?"

"Anh Tư Viễn..."

Anh quay lại khẽ cười với cô: "Lát nữa ăn cơm thì gọi anh."

Nhạc Nhạc chu miệng nhìn mẹ: "Ba, không vui!"

Hoan Hoan cũng gật đầu: "Ba bảo hôm nay là cuối tuần nên sẽ chơi với chúng con mà, lẽ nào ba quên rồi ạ!"

"Không đâu."

Cố Bảo Bảo nói. "Ba thấy các con không biết vui mừng cỡ nào đâu. Nhưng hôm nay ba bận công việc cho nên mẹ chơi với các con nhé được không?"

Có mẹ chơi cùng rất vui!

Hoan Hoan Nhạc Nhạc cực kỳ thỏa mãn.

"Đi thôi mẹ." Nhạc Nhạc kéo cô đến vườn hoa.

Ở một góc của vườn hoa, Mục Tư Viễn đã dặn người giúp việc tạo ra một sân bóng cỡ nhỏ có thể sử dụng.

Nhạc Nhạc chạy phía trước, tung chân đá trái bóng lên cao!

"Không phải như thế!" Hoan Hoan lập tức uốn nắn. "Em đá cao như thế thì làm sao bóng vào gôn được?"

Nhạc Nhạc gãi tai, chủ động nhặt trái bóng về đặt dưới chân anh, sau đó cực kỳ khiêm tốn nói:

"Anh ơi, làm mẫu!"

Trông thấy bộ dạng học hỏi của bé, Cố Bảo Bảo không khỏi buồn cười. Nhưng giữa mi tâm vẫn tích tụ sự lo lắng.

Có thật anh làm việc không? Hay do tâm tình anh không tốt nên muốn ở một mình?

Cô nhìn lên hướng thư phòng, trong lòng nặng trĩu.

Đá bóng cho tới giữa trưa, cả người hai đứa trẻ đều đầy mồ hôi. Cố Bảo Bảo liền cho chúng đi tắm.

Cô đang chuẩn bị bảo Hoan Hoan lên gọi ba xuống ăn cơm thì người giúp việc lại nói cho cô biết: "Thiếu phu nhân, tiểu thư đến!"

Sơ Hàn? !

Không phải chân cô ấy bị thương à? Sao cô ấy còn đến?

Cô đi ra phòng khách, Nhạc Nhạc cũng đi theo, vừa thấy Sơ Hàn lập tức nói to: "Người xấu, lại đến ức hiếp mẹ!"

Bé chạy vượt lên trước Cố Bảo Bảo, vỗ ngực nói: "Đánh ngã tôi đã!"

Mục Sơ Hàn im lặng nhìn bé.

"Nhạc Nhạc!"

Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ ôm bé: "Đây là cô Sơ Hàn, con phải lễ phép chứ!"

"Người xấu, không lễ phép!" Nhạc Nhạc cãi lại.

Cố Bảo Bảo không tranh với bé mà nói: "Vậy con giúp mẹ đi xem anh đã mặc quần áo xong chưa được không? Mẹ và cô Sơ Hàn nói chuyện một lúc rồi chúng ta ăn cơm!"

Vậy cũng được!

Nhạc Nhạc là đứa bé ngoan, mẹ đã dặn thì bé sẽ làm theo!

Nhìn bé đi rồi, Cố Bảo Bảo mới đưa mắt nhìn Mục Sơ Hàn:

"Trẻ con nói chuyện vô tâm, em đừng để trong lòng."

"Đứa bé còn nhỏ mà đã biết bảo vệ chị rồi." Trong giọng nói cô ấy chất chứa sự hâm mộ như có như không.

Cố Bảo Bảo cười vui vẻ: "Sơ Hàn, chúng chính là toàn bộ cuộc sống của chị. Cảm giác này em hiểu chứ?" Nói xong cô mới thấy buồn cười. Sơ Hàn còn chưa làm mẹ nên chưa thể hiểu được!

Cô lập tức đổi giọng: "Sau này em làm mẹ rồi em sẽ hiểu thôi!"

Mục Sơ Hàn nhìn cô. "Cố Bảo Bảo, chúng là toàn bộ cuộc sống của chị, vậy còn anh tôi?"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, cũng không ngờ cô ấy lại hỏi vấn đề như thế.

Tiếp đó, cô cười nhạt: "Sơ Hàn, chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, trước đây chị bám theo Tư Viễn thế nào em cũng thấy. Chị đã từng coi việc được ở bên anh ấy là mục tiêu sống của mình, nhưng sau khi sinh chúng ra, ý nghĩ của chị đã thay đổi."

Không phải vì cô không có được tình yêu của anh, cũng không phải vì cô thấy mục tiêu này không cách nào thực hiện mà là nó xảy ra sự thay đổi không vì lý do nào cả.

"Chị quý trọng mọi thứ chị có hiện nay, nhưng nếu bảo chị dùng con cái để trao đổi, chị tuyệt đối sẽ không đồng ý."

Thấy được sự chân thành trong mắt cô, Mục Sơ Hàn có chút bối rối. Đối mặt với sự thẳng thắn của Cố Bảo Bảo, cô ấy ngược lại giống như một tiểu nhân!

"Ai muốn nghe cô nói những điều này chứ!"

Cô ấy đứng dậy. "Tôi tới là muốn gặp anh!"

Cố Bảo Bảo nhíu mày. "Sơ Hàn à, anh em... hình như tâm tình không được tốt! Bây giờ em lên thì..."

"Không sao cả!"

Cô ấy sợ gì chứ? Dù sao cô ấy cũng đến để nói rõ ràng mọi chuyện với anh!

"Mẹ."

Lúc này, hai đứa bé chạy ra, Hoan Hoan hỏi: "Cô Sơ Hàn tìm ba có chuyện gì vậy ạ? Không phải ba đã nói không để ai làm phiền ba sao mẹ?"

"Có lẽ là bàn chuyện công việc thôi con!" Cô nhanh chóng trả lời để chúng không cảm thấy bị đối xử khác biệt. Hơn nữa cũng không biết bọn họ nói chuyện mất bao lâu nên cô dắt chúng đi ăn: "Để mẹ ăn cơm trước cùng các con nhé?"

"Vâng ạ!" Hoan Hoan gật đầu.

Nhạc Nhạc đảo mắt: "Chúng con ăn... cùng mẹ!"

Thằng nhóc tinh quái hay lấy lòng cô nhất!

Cô bẹo má Nhạc Nhạc, bật cười.

***

Mục Sơ Hàn vào thư phòng liền thấy Mục Tư Viễn đang đứng cạnh cửa sổ, trong tay lắc lư một ly rượu.

"Anh, sao anh không xuống ăn cơm với Hoan Hoan Nhạc Nhạc mà lại ở đây uống rượu giải sầu?"

Thật không giống với anh cô trước kia!

Đối với việc cô bất thình lình xuất hiện, Mục Tư Viễn cũng không kinh ngạc.

Anh quay người lại, nét mặt đó giống như biết cô sẽ tới và đang chờ cô vậy.

"Muốn nói gì với anh?"

Mục Sơ Hàn ngồi xuống. "Em muốn nói rất nhiều mà không biết bắt đầu từ đâu!"

Mục Tư Viễn im lặng để cô tự suy nghĩ.

Một lúc sau cô ấy thay đổi tư thế ngồi rồi mới nói: "Bắt đầu từ ngày Trịnh Tâm Du bảo em đi tố cáo công ty Hằng Mỹ đi!"

Mất một khoảng thời gian rất lâu cô mới nói hết được toàn bộ sự việc.

Với cô thì đây quả thật là một quyết định khó khăn. Cho đến khi ra khỏi bệnh viện, đón xe về nhà cô vẫn chưa có can đảm ra quyết định. Về đến nhà, vết thương ở cẳng chân lại nhức nhối, cô buộc phải ngồi yên trên sofa.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt cô nhìn lên bàn trà cạnh đó.

Đây là một bàn trà rất nhỏ trưng bày một cái đèn rất lớn nên đã bị cô bỏ quên rất nhiều năm. Khi cô đánh giá lại cái bàn trà, cô chợt nhớ ra bên trong bàn trà còn có gì đó. Thế là, cô kéo ngăn tủ lấy ra một cái hộp sắt hình trái tim.

Lúc đó cô mới mấy tuổi? Năm tuổi, Cố Bảo Bảo bảy tuổi, còn anh?

Một cậu bé mười tuổi.

Khi đó, trong cuộc sống của bọn họ còn chưa xuất hiện Trịnh Tâm Du.

Cô còn nhớ đó là ngày sinh nhật của Cố Bảo Bảo.

Tại sao cô lại biết? Bình thường cô còn lâu mới quản ngày sinh nhật của con gái đầu bếp!

Đơn giản là trước đó, ngày nào Cố Bảo Bảo cũng ngồi ở cầu thang chờ anh tan học.

Khó khăn chờ đợi được anh nhưng anh cũng không nhất định nói chuyện với cô ấy. Khó khăn để nói thì anh cũng không nhất định sẽ nghe lọt.

Cuối cùng vào ngày đó, Cố Bảo Bảo kéo anh lại, nói như van lơn: "Anh Tư Viễn, ngày mai ba em sẽ làm một chiếc bánh sinh nhật siêu ngon cho em, anh nhất định phải đến thử nhé?"

Bây giờ nghĩ lại, Hoan Hoan thông minh như thế không phải không có đạo lý.

Xem đi, Cố Bảo Bảo bảy tuổi không phải đã biết dùng những lời nói ngắn nhất để bày tỏ ý tứ nhiều nhất sao?

Cô ấy nói vậy thì anh cũng đã biết mai là sinh nhật cô ấy.

Bên ngoài anh tỏ ra xa cách nhưng cô lén lút phát hiện, lúc tối anh tìm kiềm gì đó ở trông đống quà tặng chất đống ở nhà. Đây đều là quà tặng khi người khác đến thăm ba mẹ mang tới, rất nhiều hộp còn chưa bóc đều để hết ở đó.

Cô trốn trong một góc nhỏ, thấy anh lôi ra một cái hộp sắt hình trái tim màu hồng. Sau đó, anh lại lấy một con thiên nga nhỏ bằng thủy tinh, bọc kỹ nó lại bằng vải lụa màu đỏ rồi cẩn thận đặt vào trong hộp.

Cô rất ghen tỵ bởi cô chính là công chúa trong nhà nhưng vào sinh nhật cô anh chưa bao giờ tặng quà cho cô cả!

Cô thề rằng ngày mai nhất định sẽ đi phá hoại! Cho nên tối ngày hôm sau cô lặng lẽ đi theo anh đến căn nhà của Cố Bảo Bảo.

Cố Bảo Bảo thấy cô liền thân thiết kéo tay cô: "Sơ Hàn, em cũng tới làm chị rất vui! Chúng ta cùng ăn bánh ga tô đi!"

Cô hừ một tiếng. Cô không cần ăn bánh ga tô, cô đến là để chờ lúc anh lấy ra món quà kia. Khi giây phút ấy đến, Cố Bảo Bảo còn chưa kịp vui mừng thì cô đã giật lấy cái hộp, lớn giọng khóc toáng.

Cố Bảo Bảo sợ hãi, luôn miệng nói: "Sơ Hàn, em cầm đi, em cầm đi."

Nhưng cô thật sự cần cái hộp sắt màu hồng ấy sao?

Không, không phải. Chiếc hộp cầm về tối đó đã bị cô ném lên ghế sofa ở phòng khách.

Về sau Cố Bảo Bảo thấy được còn đau lòng nói với cô: "Sơ Hàn, em giữ nó giúp chị nhé?"

Cô thấy cô ấy thật phiền nhiễu nên tiện tay bỏ vào trong bàn trà mới khiến Cố Bảo Bảo không nói nữa.

Mở cái nắp ra, con thiên nga bằng thủy tinh vẫn còn đó. Điều khiến người ta kinh ngạc là bên trong đó còn có một tấm hình. Hơn mười năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra trong này có một tấm hình.

Cô cầm lên xem, trên hình là ba đứa bé, cô và anh còn cả Cố Bảo Bảo cùng vây xung quanh một chiếc bánh ga tô!

Tấm ảnh chắc là do Cố Bảo Bảo lén bỏ vào.

Nhiều năm qua đi, viền mép tấm ảnh đã ố vàng.

Cô ấy nhất định rất thích món quà anh tặng, do bản thân không cách nào giữ nó nên đã đặt tấm ảnh vào coi như thay thế cô ấy có được nó.

Mà về sau do anh bận bài vở nên không còn chúc mừng sinh nhật cô ấy nữa.

Tiếp đó thì Trịnh Tâm Du xuất hiện, cô ấy liền bị ném ra khỏi thế giới của anh.

Nếu không phải cô ấy luôn cố gắng đuổi theo bước chân của anh thì duyên phận giữa cô ấy và anh nhất định đã sớm đứt đoạn.

Không, nói như vậy là không đúng.

Cô như bất chợt hiểu ra, nếu hai người có duyên thì dù là ai cũng không thể cản trở...

Cô thực sự rất buồn cười, vô cùng buồn cười...

"Những gì em muốn nói, em đã nói hết rồi."

Cô lấy từ trong túi ra bao thuốc, rút một điếu rồi châm lửa.

Hút xong một điếu, cô mới tiếp tục nói: "Anh, anh muốn trách em thì trách đi."

Mục Tư Viễn nhìn cô. "Em ra ngoài đi, anh muốn yên lặng một lúc."

Cô gật đầu đứng dậy, bỗng nói: "Anh, em muốn hỏi anh, trên đường về Cố Bảo Bảo có trách anh không?"

Mục Tư Viễn không trả lời.

Cô cười nhạt: "Anh nghĩ chị ấy không trách anh, đúng không?"

Câu nói này rất kỳ lạ khiến Mục Tư Viễn phải nhìn về phía cô. "Em có ý gì?"

Cô lắc đầu. "Em cũng không biết. Nhưng chị ấy nói với em, Hoan Hoan Nhạc Nhạc là toàn bộ sinh mạng của chị ấy, em có cảm giác trong đó đã không có vị trí của anh nữa." Nói xong, cô ấy cười rồi mới ra khỏi thư phòng.

Nhìn Mục Sơ Hàn lái xe đi, Nhạc Nhạc "cũng" kêu một tiếng. "Người xấu đi rồi!"

Sau đó bé khéo léo nói với Cố Bảo Bảo: "Con gọi ba, ăn cơm!" Bé nói xong chạy nhanh lên lầu, Cố Bảo Bảo gọi cũng không được.

Bé đứng ở cửa thư phòng, thò đầu vào thăm dò: "Ba ơi!"

Thấy Mục Tư Viễn ngồi phía sau bàn nhìn qua, bé lập tức chạy đến lao vào lòng ba.

Mục Tư Viễn cười, thích nhảy kiểu này thì chỉ có Nhạc Nhạc của anh thôi!

Anh xoa nắn gương mặt mũm mĩm của bé, dịu dàng hỏi: "Con đến tìm ba làm gì vậy?"

Nhạc Nhạc nháy mắt to trả lời: "Ăn cơm ạ!"

"Ăn cơm không vội!"

Mục Tư Viễn ôm chặt bé, Nhạc Nhạc kỳ quái: "Ba ơi, ba muốn kể chuyện à?" Chỉ có lúc kể chuyện ba mới ôm bé như thế.

"Ừ, kể chuyện. Nhưng không phải ba kể, hôm nay Nhạc Nhạc kể cho ba nhé được không?"

"Kể chuyện gì ạ?" Nhạc Nhạc kỳ quái.

Trong đôi mắt của Mục Tư Viễn thoáng hiện lên một chút đau đớn. "Kể cho ba nghe về chuyện của con và mẹ khi còn ở Mỹ có được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui