Khi còn ở Mỹ?
Nhạc Nhạc chu môi, vì sao ba lại muốn biết?
Bé thật sự cũng không nhớ nhiều. Nhưng thấy ba rất muốn nghe nên bé sẽ nói.
"Ba nghe kỹ nhé!" Bé đem những gì học được nói ra.
"Mẹ nhớ... ba, tối mẹ thường hay nhìn ảnh ba rồi khóc."
Bé chớp mắt. "Con lén nhìn thấy."
Lồng ngực Mục Tư Viễn nhói lên, miễng cưỡng cười vui vẻ: "Còn gì nữa không?"
"Khi mẹ đi dạy hay đi bán hoa, Nhạc Nhạc ngồi ở dưới gầm bàn." Bé vừa nói vừa nghĩ, không ngờ bé còn nhớ rất nhiều.
Những ngón tay nhỏ nhắn của bé xòe ra: "Mẹ mua quần áo mới, đồ chơi cho Nhạc Nhạc... Mẹ đưa Nhạc Nhạc đi bác sĩ... Tối mẹ không ăn gì cả... Mẹ giấu tiền dưới gầm giường... Mẹ..."
Còn rất là nhiều nhưng bé không nói được nữa, nước mắt từ đôi mắt to cứ ứa ra.
Tuy bé không thể hình dung nhưng cảm giác về những ký ức đó rất thương tâm.
Đừng tưởng bé không biết nói nên cái gì cũng không biết, bé đều nhớ cả.
Cái chú xấu xa bảo mẹ chuyển hoa, mẹ không chuyển được liền bị mắng. Nhưng mẹ vẫn cười, còn nói không sao.
"Nhạc Nhạc ngoan nào, Nhạc Nhạc đừng khóc!"
Mục Tư Viễn lau nước mắt cho bé, ôm chặt bé vào lòng: "Đều tại ba không tốt, ba không muốn biết, Nhạc Nhạc không nói nữa, có được không?"
Nhạc Nhạc rúc vào lồng ngực ấm áp của ba, dần bình tĩnh lại.
Bé ôm lấy ba, vừa trẻ con vừa như cầu xin nói với ba: "Ba ơi, thương mẹ!"
Mục Tư Viễn gật đầu. "Nhạc Nhạc, khi còn ở Mỹ, ba không ở bên hai mẹ con được, con có giận ba không?"
Nhạc Nhạc lắc đầu: "Mẹ nói, ba bận công việc."
Trong năm năm cô ấy đều nói như vậy với Nhạc Nhạc sao?
Nếu cả đời bọn họ không thể ở bên nhau, lời nói dối của cô sẽ kéo dài được bao lâu?
Đúng là một cô gái ngốc nghếch.
Anh rõ là một thằng tồi tệ, vì sao cô còn xây dựng cho anh một hình ảnh tốt trong lòng con?
"Nhạc Nhạc, con nghe ba nói nhé."
Anh ôm lấy mặt bé, ôn nhu nói: "Về sau ba sẽ bớt làm việc đi để ở bên con và mẹ có được không?"
Nhạc Nhạc vui vẻ gật đầu, lập tức bổ sung: "Còn có cả anh nữa!"
"Ừ, cả anh nữa!"
Anh cười. "Vậy bây giờ con đi ngủ trưa đi, sau khi dậy thì ba sẽ chơi tiếp với con nhé?"
Hay quá!
Nhạc Nhạc sảng khoái bằng lòng, nhảy xuống đi ra ngoài.
Thấy bé chạy xuống một mình, Cố Bảo Bảo thấy lạ hỏi: "Nhạc Nhạc, ba con đâu?"
Nhạc Nhạc xoa đầu: "Ba không ăn cơm ạ! Ba bảo Nhạc Nhạc đi ngủ trưa."
Cô nhíu mày. Sơ Hàn đã nói gì với anh? Anh không ăn cơm, cũng không gọi cô, có phải anh muốn yên tĩnh một mình?
Nếu là vậy thì cô sẽ không làm phiền anh. Thế là cô tiếp tục chờ.
Đến khi ăn cơm tối xong, Hoan Hoan Nhạc Nhạc đều đi ngủ nhưng anh vẫn ở trong thư phòng.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi đi vào tìm anh.
Cánh cửa thư phòng khép hờ, anh nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Hai mắt nhìn nhau, cô thấy được ánh mắt anh có hơi đỏ lên.
"Anh Tư Viễn..."
"Anh làm sao vậy?"
Anh không lên tiếng. Đợi khi cô đến gần thì anh vươn tay ra ôm lấy eo cô, khuôn mặt áp lên bụng cô.
Tuy anh không nói gì nhưng động tác này khiến cô lập tức cảm nhận được sự mệt mỏi và yếu đuối của anh.
"Anh Tư Viễn..."
Tim cô thắt lại. "Anh làm sao vậy? Có phải có chuyện gì rồi không?"
Anh lắc đầu, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh: "Anh đang tự trừng phạt chính mình."
"Trừng phạt?"
Cô khó hiểu: "Vì sao?"
Anh ngẩng đầu, dịu dàng nhìn cô: "Anh trừng phạt bản thân vì không gặp em. Anh muốn thấy em nhưng lại không thấy được."
Điều này...
Cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Cả ngày anh giam mình trong thư phòng chẳng lẽ chỉ vì việc này.
d...đ...l...q...đ
"Bảo Bảo, vì sao em lại cười?"
"Đương nhiên em thấy buồn cười rồi. Có người bình thường nào lại không buồn cười vì chuyện hài hước như thế đâu?"
Đây chỉ là một câu nói đùa của cô.
Không ngờ anh lại nói: "Đúng vậy, em phải cười anh. Cười anh ngốc, cười anh ngu xuẩn. Anh vừa tồi tệ vừa ngu xuẩn!" Cánh tay anh vòng ở eo cô càng chặt hơn.
Anh hít lấy hương thơm trên người cô, than nhẹ: "Anh rất cám ơn ông trời đã quan tâm đến anh, sau khi trải qua nhiều việc như vậy vẫn để em ở lại bên cạnh anh."
Rất ít khi anh mới nói như thế. Hôm nay lại trở nên đa sầu đa cảm thế này, nhất định đã có chuyện gì rồi.
Cô đẩy cánh tay anh ra, ngồi xuống trước mặt anh, chăm chú hỏi: "Anh Tư Viễn, anh làm sao vậy? Có phải Sơ Hàn đã nói gì với anh không?"
Có phải nó liên quan đến Trịnh Tâm Du? Bằng không sao tính tình anh lại thay đổi thế này?
Hay đúng như cô nghĩ, đột ngột biết rõ những chuyện kia có phải khiến anh nhất thời không chấp nhận được?
"Nó nói rất nhiều với anh."
Anh xoa nhẹ má cô, mỉm cười: "Nó kể lại tỉ mỉ những chuyện nó và Tâm Du làm với anh."
Cố Bảo Bảo gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
Anh thu lại nụ cười, nét mặt trở nên nghiêm túc: "Sau đó thì anh ngồi đây tự trừng phạt chính bản thân!"
Nói vậy tương đương với chưa nói rồi!
Cố Bảo Bảo lo lắng hỏi: "Vì sao anh lại muốn trừng phạt bản thân?"
Những chuyện đó đâu có liên quan gì với anh?
d^đ^l[ê]Q_úY...đ[ô]n
"Anh Tư Viễn."
Cô không hiểu cho nên lo lắng, giọng điệu trở nên nặng hơn: "Cho dù cô ấy đã làm thì nó cũng không có quan hệ với anh mà, sao anh phải như vậy?" Tuy cô hỏi nhưng lại cảm giác như mình cũng không mong anh trả lời.
Nếu anh nói, anh trừng phạt mình là vì những chuyện Trịnh Tâm Du làm là do anh quan tâm chăm sóc cô ta chưa đủ, vậy cô thật không biết mình nên dùng thái độ gì đối mặt với nó.
Cho nên không chờ anh trả lời, cô đã vội nói: "Anh Tư Viễn, anh đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện đã qua rồi, anh nhìn em này, không phải bây giờ rất tốt sao?"
Hãy để cô trốn tránh nó đi!
Dù sao cô vẫn luôn trốn tránh nó mà.
Cô không hỏi tại sao anh muốn kết hôn với cô, cũng không hỏi những chi tiết giữa anh và Trịnh Tâm Du từng ấy năm qua... chỉ vì cô đang trốn tránh bằng cách tiêu cực.
Lần này hãy để cô lựa chọn trốn chạy nó!
Nhưng nghe cô nói xong, Mục Tư Viễn bất chợt nắm lấy hai vai cô nói: "Bảo Bảo, em đừng như vậy, em nói thế anh càng thấy hổ thẹn hơn!" Anh kéo cô ôm chặt trong ngực.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, giọng anh tiếp tục vang lên bên tai: "Bảo Bảo, anh có lỗi với em. Mắt anh đúng là bị mù rồi! Em ở bên cạnh anh phải chịu nhiều thương tổn như thế mà anh không thấy, không thấy chút gì hết! Anh trừng phạt bản thân, tự giam mình trong thư phòng là vì anh không biết phải đối mặt với em như thế nào!"
Cô ngơ ngác, không biết mình có thể nói gì.
Anh buông tay ra, nâng mặt cô lên: "Bảo Bảo, cả ngày hôm nay anh đều nghĩ, em đã chịu nhiều thương tổn như vậy vì sao còn muốn ở bên cạnh anh?"
Trước giờ anh chỉ thấy cô rắc rối rồi đuổi cô đi. Cuối cùng cô biến mất, không chỉ một mình chịu đau khổ nuôi dưỡng Nhạc Nhạc bên Mỹ mà năm năm sau còn quay lại.
Anh cứ tưởng mình yêu cô, quan tâm đến cô nhiều lắm, nhưng cô chịu thương tổn ngay dưới mắt anh mà anh không phát hiện ra!
"Bảo Bảo."
Đau đớn sâu tận đáy lòng, khóe mắt anh không nén nổi nên đã trở nên ướt át: "Cái đêm Công Tôn Diệp bảo lãnh em ra ấy, vì sao em không đi? Nếu em đi rồi, không phải anh sẽ không bao giờ có thể khiến em tổn thương nữa sao?"
Cô rưng rưng nhìn anh, nặn ra một nụ cười: "Anh bảo em đi sao? Anh bảo em đừng yêu anh có phải không? Được, anh Tư Viễn, từ nay về sau, em sẽ không yêu anh nữa có được không?"
Vừa nói cười nhưng nước mắt cô đã rơi xuống lòng bàn tay anh!
Nó thật nóng, đau đớn, khó chịu!
Khi cô nói không bao giờ yêu anh nữa, anh như đau xé ruột xé gan.
Anh lắc đầu thật mạnh. "Không được!"
"Không thể!"
Anh giữ yên cô trong ngực mình. "Bảo Bảo, từ giờ trở đi, em có thể không yêu anh nữa. Bắt đầu từ bây giờ, đến lượt anh yêu em. Anh nợ em rất nhiều, nếu cả đời này trả không hết thì kiếp sau sẽ tiếp tục."
Anh Tư Viễn..."
Cô hơi giật mình. "Kiếp sau... Anh còn đi tìm em sao?"
Thấy ánh mắt khó tin của cô, trên gương mặt anh hiện lên ý cười: "Kiếp sau đến lượt anh quấn lấy em, em dày vò anh đủ rồi, nghĩ xem có đáp ứng ở cùng anh nữa không."
Có thật không?
Cô tức cười. Tưởng tượng cảnh anh chết sống quấn lấy cô, khi đó cô sẽ ngẩng cao đầu nói: "Anh đi đi, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Hoặc nói: "Người tôi thích không phải anh, anh đừng có quấn lấy tôi nữa!"
Cô liền cười hì hì.
Thật sự sẽ có ngày đó sao?
Vậy cô nhất định sẽ trêu đùa anh!
Thôi quên đi, cô còn chưa đến mức vậy đâu. Bởi vì những lời đó thật sự khiến người nghe rất đau khổ.
"Anh Tư Viễn."
Cô lau nước mắt cười nói với anh: "Anh đừng vậy nữa. Anh biết trí nhớ em không được tốt mà, những chuyện trước kia em đã sớm quên rồi!"
Cô kéo tay anh, giúp anh lau đi giọt nước rơi lên đó nói: "Đời chúng ta còn dài, làm gì đã nói đến chuyện kiếp sau? Nhưng mà..."
Đôi mắt xinh đẹp của cô chuyển động. "Anh Tư Viễn, nếu anh thực sự rất muốn bị em sai khiến, em nhất định sẽ cho anh cơ hội!"
Nét mặt tinh nghịch đó của cô khiến anh bật cười: "Được thôi, anh đang đợi sự phân phó của bà xã đại nhân đây!"
Cô gật đầu, đứng dậy, hai tay chống nạnh nói: "Chuyện đầu tiên, anh ngoang ngoãn theo em xuống dưới ăn cơm."
"Tuân mệnh!"
Anh lập tức đứng dậy đi theo cô.
Nhịn đói cả ngày trời, lại đang ở trước mặt Cố Bảo Bảo nên anh không cần giữ hình tượng, ăn như hổ đói.
Cố Bảo Bảo thấy buồn cười, hóa ra cách ăn uống cũng có thể di truyền.
Lúc Nhạc Nhạc ăn cơm chẳng phải cũng giống anh bây giờ sao?
Trái tim cô tức khắc trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Anh Tư Viễn, vừa rồi em còn chưa nói. Em cũng không định nói cho anh biết. Thật sự em chưa từng mong kiếp sau được ở bên anh.
Cho dù là kiếp này, ông trời ban cho em được một ngày ở cùng anh thì em cũng chỉ cần một ngày.
Em chưa bao giờ dám cầu mong nhiều hơn.
Có lẽ như Tuế Tuế nói, em quá yếu hèn.
Có lẽ như mẹ nói, em không hiểu được cách nắm giữ trái tim đàn ông. Thật ra bọn họ đều không biết tư vị của sự chờ đợi.
Chờ thêm một ngày, trái tim em sẽ chết đi một chút, niềm hi vọng em ấp ủ sẽ yên lặng một chút.
Kể từ lúc em mong được sống cùng anh, em đã phải chờ hai mươi năm.
Bảy nghìn ba trăm ngày.
Em tin rằng mình sẽ chờ được, đổi lại chỉ là thói quen chờ đợi.
Thay vì nói là yêu, không bằng nói là thói quen đã chống đỡ cho em, để em chờ đến ngày hôm nay.
Bây giờ mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây ở cùng anh, em đều rất quý trọng.
Nhưng em không còn mong đợi nữa.
Tương lai của chúng ta, em sẽ giao nó cho ông trời.
Ông trời sắp xếp chúng ta như thế nào, em đều chấp nhận.
***
Thư ký chủ nhiệm đi vào văn phòng tổng giám đốc giao lịch trình đã làm xong cho Mục Tư Viễn.
Lịch trình một tháng có đến mười ngày trống, đây là lần đầu tiên cô thấy trong sáu năm làm thư ký.
"Mục tổng, anh chuẩn bị cùng vợ con đi đâu à?"
Mục Tư Viễn nhìn cô ấy: "Cô đoán chuẩn đấy, không bằng cô đề cử cho tôi một địa điểm đi?"
"Công viên Disneyland."
Cô ấy không chút nghĩ ngợi nói luôn, bởi vì Hoan Hoan rất nhiều lần nói muốn đi xem chuột Mickey.
"Không tồi!"
Tuy anh muốn đến một nơi lãng mạn hơn nhưng đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc đến những nơi đó lại không tốt lắm.
Thư ký chủ nhiệm liền ghi vào.
Tổng giám đốc đã lên tiếng, cô ấy đương nhiên phải chuẩn bị vé máy bay trước.
Nói xong việc này, cô ấy lại lấy ra một tập tài liệu khác. "Mục tổng, công ty Hằng Mỹ đã vào giai đoạn phá sản, tôi đã chuẩn bị xong tài liệu trái quyền [1], anh xem có vấn đề gì không, nếu không tôi sẽ đưa luôn cho tổ thanh tra."
[1] quyền lợi theo pháp luật yêu cầu người thiếu nợ trả tiền hoặc thi hành điều khoản nào đó
Mục Tư Viễn sửng sốt.
Kể từ cái lần Sơ Hàn đến biệt thự nói tất cả mọi chuyện cho anh, đã nửa tháng anh không gặp Tâm Du.
Nghe nói bệnh tình ông Trịnh đã chuyển biến rất tốt, Thân Văn Hạo cũng luôn ở bên cạnh cô ấy.
Còn Tâm Du chắc cảm thấy hổ thẹn cho nên cũng không gọi điện cho anh.
"Đưa đây."
Thư ký chủ nhiệm gật đầu, đồng thời hỏi dò: "Mục tổng, trước đây khoản tiền này do anh ký, lần này anh có cần ra mặt không?"
Dĩ nhiên cũng không nhất định cần anh ra mặt.
Cô ấy chỉ lo lắng về giao tình giữa anh và cô Trịnh cho nên mới hỏi.
Dẫu sao, nếu anh giữ lại giấy thực hiện trái quyền thì công ty Hằng Mỹ có lẽ sẽ dư lại ít tiền cho cô Trịnh cũng nói không chừng.
Anh cầm lấy xem rồi nói ngay: "Tôi sẽ không ra mặt. Cô làm như thủ tục mọi khi đi!"
Làm như mọi khi?
Sao anh lại trở nên vô tình với cô Trịnh như thế?
Nhưng cô ấy cũng không có quyền nói gì, lời của ông chủ thì cô ấy cứ làm theo thôi!
"Mục tổng, trưa nay anh muốn ăn gì?"
Cô ấy cất tài liệu đi, tiếp tục hỏi.
Anh lắc đầu: "Không cần quan tâm đến tôi, tự tôi đi ăn." Môi anh nhếch lên, cầm lấy điện thoại.
Lại muốn gọi điện cho vợ rồi!
Thư ký chủ nhiệm rất thức thời vội đi ra!
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, cô ấy duỗi người.
Lần sau gặp Cố Bảo Bảo, cô ấy phải cám ơn thật tốt mới được.
Nửa tháng nay không phải quản đến cơm trưa của ông chủ khiến cô có thể được ngủ ngon giấc!
Chuông điện thoại kêu ba lượt, giọng nói nhu hòa lập tức truyền đến: "Anh sắp về chưa? Cơm vẫn chưa làm xong đâu!"
"Còn nửa tiếng nữa anh mới đi. Anh hỏi trước xem em định làm gì cho anh rồi mới quyết định có về nhà không."
"Lại còn như thế!"
Cô gắt giọng: "Vậy anh khỏi cần về, trưa nay em chỉ làm rau dại!"
Anh cười ha hả: "Dù là rau dại nhưng cũng do bà xã làm nên vẫn phải nuốt thôi!"
"Đừng có gọi em là bà xã, em còn chưa gả cho anh đâu!"
"Anh là tổng giám đốc, đi làm sao có thể nói chuyện điện thoại riêng? Cứ vậy nhé!"
Cô dằn lòng cắt đứt điện thoại!
Mắt anh nheo lại, môi nhếch lên nụ cười tà, ngón cái gõ lên bàn.
"Tít tít..."
Tin nhắn!
Cố Bảo Bảo bỏ bao tay vừa đeo ra rồi mở điện thoại xem - Bảo Bảo, em tốt nhất nên làm rau dại ngon một chút, bằng không trưa nay anh sẽ ăn em đấy -
Mục Tư Viễn này đúng là lưu manh!
Cô trợn mắt nhìn màn hình, trên môi hiện lên nụ cười chua chát.
Nhưng còn chưa bỏ di động vào túi thì điện thoại ở phòng khách bỗng kêu vang.
Người giúp việc đã ra vườn cắt tỉa hoa nên cô mau chóng cởi cái bao tay còn lại rồi ra phòng khách nhận điện thoại.
"A lô, xin chào?"
Bên kia lại không có thanh âm.
Cô hỏi lại: "Xin hỏi ai đấy?"
Vẫn không ai nói, cô mơ hồ nghe được tiếng khóc.
Cô khẩn trương lên, vội hỏi. "Xin hỏi là ai gọi vậy? Ai thế?"
Trong lòng cô có hơi sợ, tiếng khóc bên kia càng lúc càng lớn, cuối cùng gọi lên: "... Anh..."
Là tiếng của Sơ Hàn.
"Sơ Hàn?"
Cô vội nói to: "Sơ Hàn, chị là Cố Bảo Bảo đây, em đang ở đâu?"
Bên kia không trả lời mà nói: "Anh ơi, anh ơi..."
Sau đó cô ấy cao giọng khóc lớn, cô ấy khóc rất đau đớn khiến Cố Bảo Bảo vừa lo vừa cuống.
"Sơ Hàn." Cô chỉ có thể tiếp tục lớn tiếng hô: "Anh em không có ở nhà, em làm sao vậy? Mau nói với chị đi, bây giờ em đang ở đâu?"
Rốt cuộc, đầu bên kia nghẹn ngào mấy cái rồi mới nói: "Cố Bảo Bảo... Tôi... Tôi đang ở cầu vịnh."
Cầu vịnh?
Nghe đến nơi này khiến người ta kinh hãi!
Cố Bảo Bảo vội nói: "Được rồi, Sơ Hàn, em ở yên đó nhé, không được đi đâu cả, chị lập tức tới đó ngay được không?"
Chờ một lúc mới có câu trả lời "Được", cô khẩn trương cúp máy, vội vã cầm túi đi ra ngoài.