8h30 tối
Ngày mai thầy cô trường học Ngôi Sao bắt đầu kiểm tra ký túc xa, bởi Nhạc Nhạc ở lại trường cho nên bé ở trong căn nhà đơn bên cạnh ký túc xá của thầy cô.
Đến mười giờ, bao gồm cả ký túc xá giáo viên đã tắt đèn, trong lúc này vườn trường liền yên tĩnh.
Bỗng, cánh cửa ở ký túc xá mở ra, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ ra ngoài.
Bé nhẹ nhàng xuống cầu thang nhưng lại thấy ở cầu thang lầu một cách đó không xa có bảo vệ đang đi tuần.
Bé vội tìm góc tối giấu mình đi, chờ sau khi bảo vệ đi mới nhanh chóng chạy ra bãi tập vườn trường.
Bé dường như rất rõ ràng địa hình nơi đây, chạy tới chỗ tường thấp, vịn tay dùng sức leo lên.
Nhưng thân thể bé quả thật rất gầy yếu, dùng toàn bộ khí lực mới leo lên được chút xíu, nhưng bé không từ bỏ, từng chút một, rốt cuộc đã vượt qua tường rào.
Nhưng bé không có dừng lại nghỉ, ngược lại chạy mau tới lối đi bộ, thở hổn hển ngừng lại trước trạm xe buýt.
Chốc lát, xe tới, bé leo lên, bác tài nhìn ra sau không thấy người lớn, liền hỏi: "Anh bạn nhỏ, cháu đi đâu?"
Bé liếc nhìn bác tài, không nói tiếng nào leo lên ghế ngồi.
Đầu năm nay trẻ con như này cũng không hiếm, bác tài mỉm cười không nói, khởi động xe.
********************************
Hoan Hoan uống xong cốc sữa tươi, vẫn không muốn ngủ.
Có thể do ông nội chưa về, bé cảm thấy trong lòng đang hò hét, không thể làm gì khác hơn là đi bộ nhiều lần trong phòng khách.
"Tiểu thiếu gia," Người hầu thương yêu nói: "Buồn ngủ a!"
Hoan Hoan không muốn làm khó người hầu, khéo léo gật đầu, đi vào phòng mình.
Nhưng mà, tim đập như con nai con cứ không cho bé ngủ, kêu gào như sắp nhảy ra.
"Không được," Hoan Hoan ôm mình, "Nín chết mất, ra ngoài đi dạo một chút!"
Thế là, bé không đánh thức người hầu dậy, tự mình thay quần áo ra ngoài.
Bé biết đêm đã khuya không an toàn, chỉ đi xuống sân bóng rổ ở bên dưới, vừa lúc cũng có thể chờ ông nội.
Đứng một hồi, bé cảm thấy lạnh, bắt đầu chạy bộ quanh sân, đây chính là ba nói cho bé, vận động sẽ sinh nhiệt nha!
Nói đến ba, đã mấy ngày rồi không gặp, thật đúng là nhớ ba mà!
Bé vừa chạy vừa nghĩ tới Mục Tư Viễn, bỗng cước bộ lảo đảo, lúc đúng lên, bước chân bé ngừng lại, mắt trợn to, ngây ngẩn cả người.
Thật kỳ quái!
Thật kỳ quái!
Ở đây sao có cái gương vậy!
Bé vỗ đầu, kỳ quái hơn chính là, người trong gương mặc dù là bé, quần áo với nét mặt lại hoàn toàn không giống nhau!