"Alo, xin hỏi ai đó?"
Người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng, lần này Hoan Hoan hoàn toàn khẳng định chủ nhân giọng nói này, chính là...
Thư ký kiêm bạn gái mới của ba -- Cô kia!
Bé có phần giật mình, vội cúp điện thoại, trái tim nhỏ bé nhất thời rối bời!
Đây là có chuyện gì?
Nếu cô kia là mẹ Nhạc Nhạc, vậy cũng là mẹ bé!
Nhưng vì cái gì lúc bọn họ gặp nhau, cô kia không nói chuyện này cho bé biết? !
Lẽ nào... Mẹ chỉ cần Nhạc Nhạc mà không cần bé ư?
Hoan Hoan buồn bã ngồi trên ghế đá, cách đó không xa chợt vang lên tiếng còi xe "tin tin".
Bé quay ra liền thấy một người bước xuống xe, nghi hoặc nhìn bé: "Hoan Hoan, sao lại ngồi ở đây?"
"Ông nội!" Hoan Hoan chạy ra ôm lấy hai chân ông.
Người này chính là ba của Mục Tư Viễn, ông nội của Hoan Hoan - Mục Phong Minh.
"Trời lạnh vậy mà Hoan Hoan ngồi đây chờ ông sao?" Mục Phong Minh ôm lấy bé, vừa hỏi vừa đi vào nhà.
Hoan Hoan gật đầu: "Ông nội, sao bây giờ ông mới về?"
Ông cười ha ha, "Ông nội gặp gỡ mấy người bạn cũ, cho nên ngồi lâu hơn một lúc, đều là ông nội không tốt, để Hoan Hoan đợi lâu."
Tâm tình Hoan Hoan không được tốt, chỉ tựa vào vai ông, không nói gì thêm.
********************************
Dưới ánh đèn ấm áp, Mục Phong Minh như thường ngày kể một câu chuyện trước khi đi ngủ cho Hoan Hoan.
Chuyện hôm nay là -- Nhạc mẫu (mẹ Nhạc Phi) đâm con.
Hoan Hoan dù sao cũng là đứa bé, nhớ tới mẹ Nhạc Phi đâm lên người con trai mấy chữ to lớn kia, vẫn còn có phần sợ hãi.
"Ông nội," Bé hỏi, "Lẽ nào Nhạc a di không sợ Nhạc Phi đau sao?"
Mục Phong Minh cười nhạt: "Con à, mẹ Nhạc Phi là muốn Nhạc Phi đau để phải nhớ kỹ, từng giờ từng phúc nhắc nhỏ Nhạc Phi phải tinh trung báo quốc, không thể quên!"
Hoan Hoan gật đầu, vẫn nói ra ý kiến của mình: "Nhưng phương thức như vậy thật tàn khốc quá đi."
"Tàn khốc chia làm nhiều loại, " Mục Phong Minh sờ sờ cái đầu nhỏ: "Có loại tàn khốc là vì để hắn trở nên tốt hơn! Tàn khốc như vậy gọi là dụng tâm lương khổ."
-- Dụng tâm lương khổ --
Hoan Hoan như có điều suy nghĩ rủ mắt xuống, mẹ không nhận bé, có phải cũng bởi vì dụng tâm lương khổ? !
Thế nhưng mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.
Mặc dù các bạn có mẹ đều hâm mộ mình là thiên tài, bọn họ lại không biết, mình lại ước có mẹ ở bên cạnh như bọn họ.
Mặc dù mình có ông nội, có ba, còn có dì Tâm Du, còn có rất nhiều cô giúp việc nữa, nhưng bọn họ đều không phải mẹ.
Bé tưởng tượng như những bạn khác, lúc vui buồn đều có mẹ đi cùng!
Bé hạ quyết tâm, nhất định phải làm rõ ràng chuyện này, nhất định phải để mẹ với Nhạc Nhạc trở lại! Quay lại bên cạnh ba và bé!