Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

"Tâm Du, việc kinh doanh của anh tôi thật sự quá khủng bố, bản báo giá kia tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi!" Mục Sơ Hàn uống liền mấy ngụm nước.

Vừa rồi một hơi đem chuyện cô lén thấy được bản báo giá trong văn phòng tổng giám đốc sáng nay kể ra, thật sự miệng đắng lưỡi khô.

Trịnh Tâm Du không thú vị nhếch môi lên, ánh mắt xuyên qua bức tường kính trong phòng riêng nhìn ra bên ngoài, "Cô gọi tôi ra đây ăn cơm, chỉ vì nói chuyện này thôi à?"

Mục Sơ Hàn sửng sốt, "Tâm Du, việc này còn chưa đủ khủng khiếp hay sao? Đây chính là tài liệu cơ mật, Cố Bảo Bảo lại tùy ý đặt trên bàn như thế, anh tôi mà biết còn không phải lập tức đuổi cô ta đi sao?"

Trịnh Tâm Du thở dài trong lòng, vậy sao lúc đó cô không đi gọi anh cô xem đi? Bây giờ nói thì còn ý nghĩa gì nữa?

Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra Mục Sơ Hàn ngu ngốc như vậy!

"Tâm Du." Dường như cảm thấy cô mất hứng, Mục Sơ Hàn nói mau, "Cô đừng như vậy mà, lần sau tôi sẽ chú ý nhiều hơn. Tính cách Cố Bảo Bảo rất lơ mơ, nhất định sẽ có không ít sai lầm để tôi bắt được!"

"Nói sau đi!" Trịnh Tâm Du không quá cảm thấy hứng thú, cô cầm lấy túi chuẩn bị đi, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, bắt được bốn bóng người quen thuộc.

Đó là Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo, hai người dẫn Hoan Hoan, Nhạc Nhạc đang bước vào nhà hàng này.

Trịnh Tâm Du vội cầm lấy điều khiển từ xa, đóng rèm che đi bức tường kính.

"Tâm du, cô sao thế?" Mục Sơ Hàn kinh ngạc, đang xem cảnh biển đẹp thế này, sao lại đóng rèm vào làm gì?

"Cô nhỏ giọng một chút!" Cô khoát khoát tay, ý bảo cô ấy nhìn ra phía ngoài.

Theo ánh mắt cô, xuyên qua khe hở tấm rèm, Mục Sơ Hàn cũng nhìn thấy bọn họ đang đi vào một căn phòng riêng khác.

"Biển nè!" Hoan Hoan vừa vào phòng, lập tức nhảy tót lên sô-pha, cánh tay mở rộng ra mặt biển bao la bên ngoài như muốn ôm lấy nó.

Nhạc Nhạc cũng học theo anh mở rộng hai tay, lại đập phải tay anh.

"Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan đẩy em ra, "Đừng có cướp biển của anh!"

Nhạc Nhạc không cam lòng tỏ ra yếu kém, đánh anh một cái, chẳng qua bé đánh xong thì lập tức trốn ra sau Cố Bảo Bảo.

"Nhạc Nhạc ngoan." Cố Bảo Bảo xoa cái đầu nhỏ, "Không được đánh nhau với anh, nghe chưa?"

"Không sao cả." Mục Tư Viễn ngồi xuống ghế rồi nói: "Hai đứa đánh một trận ba xem ai lợi hại hơn!"

Cố Bảo Bảo trừng mắt với người đàn ông kỳ quái kia, anh dời bữa ăn tối bàn chuyện làm ăn xuống, nói là muốn đưa Nhạc Nhạc đi xem buổi biểu diễn dương cầm của Hoan Hoan, rồi cô cũng bị lừa theo.

Không ngờ chẳng thấy buổi diễn nào cả, lại bị đưa tới đây ăn tối.

"Trừng anh xong rồi chứ?"

Mục Tư Viễn ngồi đối diện cô, chân đụng vào cô một cái, "Trường học đã hoãn buổi diễn lại, cũng mới cho anh biết, sao anh có thể biết trước được chuyện này chứ?"

"Đúng đó mẹ." Hoan Hoan nghiêng đầu lại nói giúp ba, "Có mấy người bạn của con nói mình còn chưa chuẩn bị tốt, không dám lên sân khấu, cho nên cô mới quyết định hoãn buổi diễn lại. Không trách ba được ạ!"

Cô mỉm cười, "Nào, xem muốn ăn gì?"

Hoan Hoan dán vào cô, cùng nhìn thực đơn với cô, "Mẹ, con muốn ăn con cua lớn."

Nói rồi bé chỉ tay vào hình ảnh con cua trên thực đơn, cái miệng nhỏ nhắn cạp cạp như chảy nước miếng.

Nhạc Nhạc bên cạnh thấy thế, cũng đưa tay chỉ vào ảnh con cua, miệng cũng cạp cạp theo.

Hoan Hoan cười khanh khách: "Nhạc Nhạc, em học vẻ lão luyện ấy của anh, có phải cũng muốn làm anh trai không hả?"

Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, bỗng nhiên, kỳ tích xảy ra, bé lại lúc lắc đầu!

Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn đều ngây ngẩn cả người, "Nhạc Nhạc." Mục Tư Viễn phản ứng đầu tiên, hỏi lại câu hỏi của Hoan Hoan: "Nói cho ba, có phải con muốn làm anh trai không?"

Nhạc Nhạc lại lắc đầu.

Như muốn chứng thực, Cố Bảo Bảo cũng hỏi: "Nhạc Nhạc, có phải con muốn làm anh trai không?"

Nhạc Nhạc nhìn cô một cái, thật là phiền quá đi, vì sao ba người đều cùng hỏi một vấn đề không vậy?

Người ta cũng đã nói là không muốn làm anh trai rồi mà!

Bé cầm lấy đôi đũa trên bàn, ném thật mạnh xuống đất, bộc lộ sự bất mãn mãnh liệt của mình.

"Nhạc Nhạc!" Cố Bảo Bảo ôm lấy bé, kích động trào cả nước mắt.

Việc trị liệu đã có tác dụng, Nhạc Nhạc đã biết bộc lộ tâm tình của mình!

Bác sĩ nói bé có thể dùng cách cau mày, nắm tay để diễn tả sự phản đối của mình, bác sĩ cũng không ngờ, bé lại học được cách lắc đầu nhanh đến vậy!

Mục Tư Viễn cũng thật cao hứng, anh hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, lại lau đi giọt nước ở khóe mắt cô, cười nói: "Em xem em kìa, Hoan Hoan Nhạc Nhạc đều còn ở đây đấy, cũng không sợ bị bọn nhỏ cười sao."

Hoan Hoan cũng hiểu, hỏi: "Mẹ, Nhạc Nhạc có phải là tiến bộ rất lớn không ạ? Có phải em sắp nói chuyện được rồi hả mẹ?"

Cố Bảo Bảo gật mạnh đầu, nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy!

Tay kia cô ôm lấy Hoan Hoan, "Hoan Hoan có vui không?"

Hoan Hoan gật đầu, "Con đương nhiên là vui, con muốn nghe Nhạc Nhạc gọi con là anh!"

"Sắp được rồi!" Cô cười rưng rưng, ôm lấy hai bảo bối.

Mục Tư Viễn thấy ấm áp, vươn cánh tay dài ôm lấy cả ba người, "Được rồi." Anh cúi đầu nói bên tai cô: "Lẽ nào em muốn ăn bữa tối bằng nước muối sao?"

Bỏ đi! Cố Bảo Bảo trừng anh, anh lại không tức giận, rút khăn tay ra lau nước mắt cho cô.

Cố Bảo Bảo đoạt lấy khăn tay trong tay anh, quay mặt đi.

*********************************************

"Đây là cái gì?" Mục Sơ Hàn càng nhìn càng tức giận, "Tôi không nhìn lầm đó chứ? Người đó thực sự là anh tôi sao?"

Người mà trăm điều thân mật với Cố Bảo Bảo cùng với ánh mắt dịu dàng ấy là anh trai cô?

Hay chỉ có túi da ấy là anh trai cô?

Cô bỗng dưng đứng dậy, "Không được, tôi phải đến tận nơi xem!"

"Đó chính là anh cô!" Trịnh Tâm Du bỗng nhiên lên tiếng.

Người khác không biết nhưng cô lại biết, Mục Tư Viễn bề ngoài nhìn như rất ghét Cố Bảo Bảo, trên thực tế thì sao?

Có thể không lâu sau đó, ngay cả bề ngoài anh ấy cũng không còn một chút chán ghét nào với Cố Bảo Bảo nữa.

"Tâm Du!" Mục Sơ Hàn nhìn cô, "Vậy chúng ta càng phải đi, tôi cũng phải đi hỏi cho rõ ràng, Cố Bảo Bảo cô ta đang tính toán cái gì? Có phải đầu óc anh tôi mê muội rồi hay không nữa!"

Nói xong cô kéo lấy tay Trịnh Tâm Du, quyết tâm muốn qua đó hỏi.

Nhưng mà, Trịnh Tâm Du lại né đi, tỉnh táo nói: "Đừng có hồ đồ!"

"Tôi. . ." Cô kinh ngạc, sửng sốt, "Tôi hồ đồ? Tôi. . ."

"Cô ngồi xuống đi!" Trịnh Tâm Du cắt ngang lời cô, ra lệnh ngắn gọn.

Cô chỉ có thể thở phì phò ngồi xuống, Tâm Du nếu không vội, một mình cô cũng không thể qua đó.

Hơn nữa, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đều ở đó, cô còn chưa đến mức làm trò trước mặt chúng, vậy đúng là quá hủy hoại hình tượng!

"Vậy cô nói làm sao bây giờ?" Cô hỏi.

Khóe môi Trịnh Tâm Du tạo thành nụ cười lạnh lùng, làm sao ư? Cô đã nghĩ xong.

"Cô đi, nói cho Văn Hạo về bản báo giá mà cô đã thấy." Cô nói.

Nghe vậy, Mục Sơ Hàn khó hiểu, "Vì sao lại nói cho Văn Hạo? Anh ấy cũng là người trong công ty mà."

Cô gật đầu, biết là cô lo lắng việc nói cho Văn Hạo có tác dụng hay không? Liền nói: "Nếu tôi không nhầm, người cung ứng là do Cổ Tín Dương chọn, Tư Viễn ép giá xuống thấp như vậy, chính là vì muốn người cung ứng này tự động từ bỏ, cô nói cho Văn Hạo, chính là giúp anh ấy."

Tuy là vậy, cô vẫn còn có chút lo lắng, dù sao Tư Viễn là anh trai Sơ Hàn, cô không dám khẳng định Sơ Hàn sẽ làm điều đó.

Lời cô vừa dứt, trong mắt Mục Sơ Hàn liền lóe lên sự kinh hỉ lớn lao, "Tâm Du, cô nói xem nếu tôi thật sự nói cho anh Văn Hạo, liệu anh ấy có thể đặc biệt hài lòng không nhỉ?"

Cô sửng sốt, lập tức gật đầu, "Đương nhiên, đương nhiên là sẽ hài lòng. . ."

"Cứ quyết định như vậy đi!" Mục Sơ Hàn cao hứng cầm tay cô, "Tìm một cơ hội, tôi nhất định phải mau chóng nói cho anh ấy biết. Nhưng mà." cô nhăn nhó mặt mày, "Phía anh tôi, cô nhất định phải giữ bí mật đó!"

Điều này thật quá. . . đơn giản!

Cứ để Sơ Hàn làm Văn Hạo vui mừng đi, cô chỉ cần Cố Bảo Bảo rời đi, là được rồi.

Nghĩ như vậy, cô lộ ra nụ cười, "Đương nhiên!"

*************************************************

"Trợ lý Cố, cầm bản báo giá hai ngày trước anh bảo em cất ra đây."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo vội đứng dậy, mở tủ đựng tài liệu lấy ra cho anh.

Mục Tư Viễn đứng dậy rồi nói: "Em thuộc lòng bản báo giá đó, lúc họp mà bên cung ứng có hỏi thì đừng làm trò cười đó."

Làm trò cười? Cô nhìn đơn báo giá trong tay, thật đúng là! Thấp ngoài ý muốn.

Hai người vào thang máy, dừng lại một lúc ở lầu 18, không cần nhìn cũng biết, người cùng đi họp với bọn họ là phó tổng và trợ lý Thân.

"Phó tổng, trợ lý Thân." Cô thay Mục Tư Viễn chào hỏi bọn họ.

Thân Văn Hạo cười với cô, đứng phía sau Cổ Tín Dương, vừa hay đứng song song cùng cô.

"Cố. . ." Nhưng mà, anh còn chưa lên tiếng, Cố Bảo Bảo đã bị Mục Tư Viễn kéo sang chỗ mình.

Anh ngẩng lên, Mục Tư Viễn cũng đang nhìn anh, trong mắt hiện rõ lời cảnh cáo.

Anh không khỏi buồn cười, ngắn ngủi hơn chục giây còn thế nào?

Cổ Tín Dương nhìn được hết mọi chuyện, bỗng nhiên mở miệng: "Mục tổng, có được trợ lý xinh đẹp như trợ lý Cố đây, anh cũng cam lòng mang ra ư? Không sợ bản thân không giữ được cô ấy sao?"

Mục Tư Viễn cười nhạt hai tiếng, "Việc này không cần anh quan tâm. Tôi không giống anh, không mang được trợ lý nữ theo, bây giờ học thông minh, dẫn theo một trợ lý nam."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo sửng sốt, lẽ nào bên cạnh Cổ Tín Dương cũng từng có trợ lý nữ?

Cô không khỏi có ý nghĩ xem trợ lý nữ kia liệu có phải người phụ nữ của anh ta không!

Bởi vì Mục Tư Viễn nói, thang máy đột nhiên yên tĩnh, cô lén nhìn Cổ Tín Dương, không khỏi rùng mình một cái.

Sắc mặt kia. . . thật kinh khủng!

Nhưng cô lại lén không nhịn được nhìn thêm một lần nữa, lúc này cô có chút kỳ quái, vì sao cô lại thấy ở khóe môi Cổ Tín Dương lại lướt qua nụ cười đắc ý mà tàn nhẫn thế?

Đi tới phòng họp, người bên cung ứng đã tới, thấy Mục Tư Viễn, đương nhiên rất khách khí, chào hỏi rồi mời thuốc lá. Chẳng qua anh dường như không để ý tới việc lôi kéo ấy, ngồi xuống ghế tổng giám đốc rồi không lên tiếng.

Cố Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là mời bọn họ cùng ngồi xuống mở cuộc họp.

Lúc này anh mới không nhanh không chậm mở miệng, "Anh nói giá cả một chút xem, nếu chúng tôi có thể tiếp nhận, có thể ký hợp đồng."

Người bên cung ứng khách sáo mấy câu, rồi nói ra một con số.

Cố Bảo Bảo bồn chồn, cao như vậy a! Cao hơn gấp ba so với giá cả ban nãy xem.

"Mục tổng, anh thấy thế nào?" Nghe đối phương hỏi, anh lạnh lùng nhếch môi, "Trợ lý Cố, cái giá này so với chúng ta thì thế nào?"

Cố Bảo Bảo nhìn anh, lại nhìn đối phương, lắc đầu tỏ ý không được.

"Không được thì thôi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa." Nói xong anh liền đứng dậy, đối phương cũng lập tức đi theo, "Mục tổng anh đừng nóng vội, chúng ta có thể thương lượng mà."

"Thương lượng? Mấy người còn có thể giảm được bao nhiêu? Có cần tôi đưa con số ra không?" Nói xong rồi ra hiệu Cố Bảo Bảo, "Nói cho họ giá chúng ta quy định."

Còn chưa chờ cô nói, đối phương đã đưa ra một con số, rất là khổ sở: "Mục tổng, không thể thấp hơn được nữa đâu."

Cô sửng sốt, rõ ràng cảm giác Mục Tư Viễn bên cạnh cũng rất sững sờ, sao lại trùng hợp vậy?

Con số đối phương vừa đưa ra, vậy mà lại giống hệt với đơn báo giá trên tay cô? !

"Mục tổng." Cổ Tín Dương ở một bên lành lạnh lên tiếng, "Người ta cũng đưa cái giá không thể thấp hơn được nữa, anh còn không đưa hợp đồng cho anh ta? Chuyện như vậy truyền đi, người ta còn tin tưởn Mục Thị là tập đoàn lớn sao?"

"Anh. . . !" Mục Tư Viễn xoay người tức giận nhìn anh ta, nắm tay nắm chặt, đè cơn tức giận của mình xuống, nói với Cố Bảo Bảo: "Em với bọn họ thương lượng chi tiết hợp đồng!"

Nói xong, anh ra khỏi phòng họp đầu tiên.

Cố Bảo Bảo lo lắng nhìn anh, ngơ ngác gật đầu, trong lòng như hiểu ra cái gì đó, chỉ là không dám xác định.

Không bao lâu, hợp đồng đã xong, cô cầm đi để Mục Tư Viễn kí tên đóng dấu. Nhẹ nhàng đẩy cửa ban công ra, cô đi vào thì thấy Mục Tư Viễn và chủ nhiệm thư ký đang đứng trước cửa sổ nói chuyện gì đó.

Có lẽ là phòng làm việc quá lớn, bọn họ đều không nghe được tiếng bước chân của cô, càng không ý thức được cô đã đi vào.

Cô nghi ngờ tiến tới, đang muốn gọi anh một tiếng, lại nghe được chủ nhiệm thư ký nói: "Mục tổng, theo như anh nói, đơn giá quy định kia trừ anh ra, chỉ có trợ lý Cố là đã từng xem."

Nghe vậy, Mục Tư Viễn không có lên tiếng.

Chủ nhiệm thư ký tiếp tục nói: "Một phần đơn giá quy định, nói cơ mật cũng không coi là cơ mật, nhưng với phó tổng, nắm giữ được phía cung ứng, anh ta sau này muốn làm gì thì cũng dễ dàng hơn."

Mục Tư Viễn gật đầu: "Đây chính là lo lắng của tôi."

Nói xong anh hình như cảm nhận được gì đó, quay ra nhìn Cố Bảo Bảo.

"Trợ lý Cố!" Chủ nhiệm thư ký cũng thấy được cô, vội gật đầu với Mục Tư Viễn rồi ra ngoài.

Mục Tư Viễn nhìn cô cau mày, ngồi xuống ghế làm việc, "Em nghe được hết rồi à?"

Cô gật đầu, "Tôi. . . Không phải tôi. . ."

Không phải cô lộ ra, thậm chí vừa rồi trong cuộc họp cô mới chỉ xem qua đơn giá quy định đó thôi.

Cô nhớ là hôm đó lúc anh đưa cho cô bản báo giá, lúc đó cô lại phải lập tức đi đưa tài liệu tới phòng họp cho anh.

Sau khi trở về cô liền thu nó lại, mãi cho tới vừa rồi mới lấy ra!

Cô. . . Cô thực sự không biết sao bản báo giá ấy lại lộ ra ngoài.

Thế nhưng, nếu chỉ có cô và Mục Tư Viễn là đã từng xem, cô cuối cùng không thoát khỏi hiềm nghi.

"Tôi. . ." Cô dồn dập cúi đầu, bất an nói, "Tôi. . . Tôi tự nhận lỗi. . ."

Còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy bóng dáng cao lớn của anh tới trước mặt mình, "Em nói cái gì . . ?" Anh hỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi nói: "Tôi thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này phải có phương thức giải quyết, tôi. . ."

"Em cái gì?" Anh hỏi lại, sâu trong mắt đã hiện ra ý cười nhàn nhạt, cầm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, ngón tay cái của anh đè lên môi cô, bỗng nhiên nói: "Đừng có cắn, anh không muốn hôn đôi môi có thương tích đâu!"

Cô sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Ánh mắt hơi giật mình nhìn anh, đây là có chuyện gì? Không phải bọn họ đang nói chuyện về bản báo giá sao?

Tại sao lại. . .

Anh lấy tay ra, cầm lấy hợp đồng từ tay cô, ký tên đóng dấu, giao trả lại cho cô, "Cầm đi đưa cho bọn họ."

"Mục. . . tổng. . ." Cô không rõ tâm tư của anh, vậy việc này giải quyết thế nào? Lẽ nào cứ như vậy không giải quyết được gì. . .

"Anh thật ra có một biện pháp rất tốt." Anh nói, "Em có muốn nghe không?"

"Cái. . . gì?" Cô nghi ngờ hỏi thì thấy anh ngồi lên một góc bàn, cằm nhếch lên, ý bảo cô tới gần, hình như lời anh sắp nói là bí mật.

Cô tiến gần lại để nghe, còn cách anh một bước thì cổ áo bị anh bắt lấy, cánh tay kéo mạnh liền khiến cô ngã vào ngực anh.

"Mục. . ." Cô lúng túng, môi anh đã gần bên tai cô, nhỏ giọng nói một câu."Cái gì?" Cô không nghe rõ.

Cánh tay anh ôm chặt lấy cô, nói lại lần nữa.

"Anh. . . !" Lần này cô đã nghe rõ, cầm bản hợp đồng đập lên người anh, anh cười ha ha, "Vậy em có đồng ý không?"

"Tôi không đồng ý! Anh đúng là tên. . . lưu manh, trộm cướp!" Cô mắng.

"Được rồi, anh mà muốn vào, em cũng không ngăn được!" Anh bá đạo nói, khóe môi mang theo nụ cười tà ác, "Em mau đi đưa hợp đồng đi."

Cô thở phì phò liếc anh, xoay người đi, cánh tay lại bị anh nắm lấy.

"Còn muốn làm gì nữa?" Cô quay lại trợn mắt, đôi mắt anh nhìn cô thật trong trẻo, "Bảo Bảo, anh biết là không liên quan tới em."

Cô sửng sốt, "Cái gì. . . Anh. . ." Anh có ý gì?

Anh cười nhạt, "Anh biết, bất kỳ ai cũng có thể làm việc này, em thì không." Cô ngơ ngác sửng sốt, cảm giác như đang nằm mơ, niềm vui trong lòng lại chân thật đến vậy.

Thế nhưng một giây kế tiếp, anh lại vỗ vào mông cô, bàn tay trên mông cô xoa nhẹ vài cái khinh bạc, "Mau đi đưa hợp đồng, đừng có nhận lương rồi không làm gì cả thế!"

Cô tức giận thiếu chút nữa muốn giậm chân, nào có cấp trên như anh? ! Vừa rồi còn nói cái gì? Nói là: Bảo cô lén để một cái thang ở tiệm mỳ vằn thắn, để anh đỡ phải leo lên khổ cực nữa!

Cô còn mong sao anh ngã gãy chân!

Đúng là cái tên lưu manh, trộm cướp!

Thế nhưng vì sao. . . Trong lòng cô, lại đầy ắp như vậy, hình như giả bộ là anh mà!

Lông mày anh đậm, khẽ nhướng lên, cho nên lúc không cười trông rất hung dữ.

Chẳng qua cô không sợ chút nào, khi còn bé cô chỉ coi anh là một "con cọp giấy"!

Mắt anh là mắt hai mí, ánh mắt rất sâu, không ai có thể đoán được anh đang suy nghĩ gì. Thế nhưng cô lại chìm đắm trong đôi mắt thâm thúy ấy.

Mũi anh rất thẳng, gần giống như người Châu Âu, nhưng không có to như người Châu Âu, người ta thường nói mũi thẳng điển hình cho người có tính cách kiên nghị, hình như anh cũng vậy.

Bình thường anh hay nóng tính, thích la ó, làm hại Nhạc Nhạc cũng học theo cái bạo lực ấy của anh!

Hừ!

Về đôi môi anh. . . rất mỏng, tới đây thì bút trong tay dừng lại, Cố Bảo Bảo không vẽ nổi nữa, trong đầu đều là hình ảnh cặp môi mỏng ấy, người cô như bị lửa thiêu.

"Trợ lý Cố?" Bỗng giọng nói từ xa của anh lọt vào tai, cô ngẩn ra, cô vội lấy tờ giấy khác che đi bức tranh, ngẩng lên nhìn về phía bàn làm việc của anh.

Cặp mắt thâm thúy trên bức tranh kia giờ đang khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghi ngờ hỏi: "Em đang làm gì vậy? Anh gọi em mấy tiêng rồi đấy!"

Cô không nhịn được lại nhìn vào cặp môi kia của anh, lo sợ không yên lại cúi đầu, "Không có. . . Không làm gì cả. . ."

Nói xong cô vội cầm lấy tài liệu mà thư kí đưa cho, sắp xếp hành trình mấy ngày này cho anh.

Mục Tư Viễn hoài nghi nhìn cô, không đúng! Rõ ràng đã tới thời gian ăn cơm trưa mà cô sắp xếp cho anh, sao cô lại còn tiếp tục làm việc?

Thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, anh không thể không nhắc cô, "Trợ lý Cố!"

"Ừ?" Cô ngẩng đầu, không phát hiện ra là khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng lên.

Ánh mắt của anh ngẩn ra, "Có phải em nên sắp xếp bữa trưa cho anh?"

Bữa trưa? Cô lúng túng cúi đầu nhìn đồng hồ, quả thực đã mười hai giờ rồi! Không ngờ cô lại hoa si lâu như thế?

"Trưa hôm nay không có bữa tiệc nào cả." Cô vội đứng dậy, "Anh muốn ăn cái gì?"

"Không có tiệc?" Thực sự là khó có được a, anh đứng dậy, nở nụ cười tà mị mê chết người nhìn cô, "Vậy em đi theo anh."

Đi theo anh? "Là đi đâu?" Miệng thì hỏi, chân lại đi theo anh, trong mắt cô chỉ có bóng hình anh.

Anh buồn cười dừng bước lại, "Trợ lý Cố, anh phải nhắc nhở em, bên ngoài là tám độ đấy!"

Cô ngẩn ngơ, nhìn áo sơ mi mỏng trên người, chạy nhanh vào văn phòng.

Bóng lưng cô trong mắt anh, cùng với bóng dáng vội vã trong ký ức dần chồng chéo lên nhau.

Cùng một địa điểm, gần như thời gian cũng giống nhau, cô cũng vì đi theo bước chân anh mà quên cả áo khoác lẫn túi xách.

Chỉ là khi đó anh không có nhắc nhở cô, mặc cho cô đi theo ra ngoài, tới khi lạnh run mới nói với anh: "Anh Tư Viễn, anh chờ em một chút, em đi lấy áo khoác rồi tới ngay."

Đương nhiên, khi đó anh cũng không có chờ cô.

"Được rồi, đi thôi, đi đâu đây?" Tiếng cô cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, anh cười, tay ôm lấy eo cô, để cô sát lại gần mình.

"Này!" Cố Bảo Bảo cuống cuồng muốn đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Đồng nghiệp sẽ thấy mất!"

Anh cười, cánh tay kéo lại chặt hơn, như là bắt giữ lôi cô vào thang máy.

Không biết vì sao mình phải làm như vậy, chỉ bởi vì sâu trong tim, bỗng nhiên có một cảm giác sợ hãi, một cảm giác lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui