Phía dưới không thiếu nữ sinh bàn luận ầm ĩ, chuyên ngành của họ là hộ lý, phần lớn là nữ sinh, giáo sư hướng dẫn lại là nam, hơn nữa còn trẻ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi!
“Giáo sư hướng dẫn lớp ta thật đẹp trai!”
“Đúng vậy, có rất ít giáo sư nam hướng dẫn lớp.”
“Chỉ có điều, tớ cảm thấy thật tốt, trong lớp nhiều nữ sinh như vậy, khó có được một thầy hướng dẫn là nam, bù đắp rất nhiều!” Lại một nữ sinh khác cười nói.
...
“Yên tĩnh!” Khúc Lại nhíu nhíu mày, anh là chủ nhiệm lớp khoa hộ lý năm thứ nhất, lúc trước vẫn làm chủ nhiệm lớp khoa y học lâm sàng của trường học, mà sở dĩ tới đây, cũng là do anh chủ động xin đi giết giặc, cũng rất nhiều người không thể hiểu nổi, nhưng anh vẫn kiên trì.
Trừ thầy hướng dẫn của anh và mấy vị giáo sư có thâm niên trong trường học biết nguyên nhân chân chính ra, những người khác đều nghe tin nhầm đồn bậy.
Người biết chuyện cũng chỉ khẽ thở dài một cái với quyết định này của anh.
“Tôi tên Khúc Lại, là chủ nhiệm lớp của các em, sau này cho dù là vấn đề trên phương diện học tập hay vấn đề dfienddn lieqiudoon trên phương diện sinh hoạt, các em đều có thể nói với tôi, bởi vì các em con gái chiếm đa số, có thể ở một phương diện khác sẽ cảm thấy không tiện, cho nên tôi muốn lựa chọn một em làm ủy viên sinh hoạt, toàn quyền thay mặt tôi tới giúp đỡ các em xử lý một vài việc trên phương diện sinh hoạt, có nữ sinh nào bằng lòng chủ động tình nguyện không, chức vụ này có thể sẽ tương đối vất vả, cho nên vẫn hy vọng mọi người suy nghĩ kỹ càng.” Giọng của anh không nóng không vội, du dương êm tai, dễ nghe như nước chảy róc rách.
Vì vậy, một hồi bàn tán xôn xao, Thiên Ca Tuệ đương nhiên không có hứng thú, cô cũng không muốn dính vào bất cứ chức vụ nào, lúc không có lớp cô còn phải về nhà hẹn hò với ông xã và các con trai bảo bối đấy.
Tang Mộc Già Đại cũng là con gái một trong nhà, từ nhỏ ngậm chìa khóa vàng lớn lên, đương nhiên không đảm nhiệm nổi phần nhiệm vụ nặng nề này, cho nên ngồi ở đó nhàm chán chơi điện thoại di động.
Đồng Tiểu Noãn và Diêu Tư cũng mắt lạnh nhìn một vòng bạn cùng lớp chung quanh, trong lòng thầm nghĩ: Chắc chắn không có ai bằng lòng ôm chuyện khổ sai này, còn là ủy viên sinh hoạt! Nghe trái ngược với cán bộ, nói trắng ra cũng chính là một chân chạy việc và giải quyết chuyện vụn vặt phức tạp thôi, không phiên chết cũng sẽ mệt chết!
“Giáo sư Khúc, tôi bằng lòng.” Một giọng nữ kiên định khiến tất cả bạn học trong lớp đều nhìn sang, có người cảm thấy bội phục dũng khí của cô; có người thì đang thầm mắng cô là kẻ ngu ở trong lòng; cũng có người ôm thái độ xem kịch vui.
Thiên Ca Tuệ và Tang Mộc Già Đại đều không thể tin nhìn Lam Tạp bên cạnh, sao cậu ấy lại đưa mình ra rồi hả?
Khúc Lại ngước mắt nhìn cô, không cố chấp, thẳng thắn, chân thành, nhiệt tình, chất phác, đây là ấn tượng đầu tiên Lam Tạp cho anh.
“Sẽ rất cực khổ, thật sự không sao chứ?”
“Không có chuyện gì, em cảm thấy được giúp người làm niềm vui là chuyện rất vui vẻ, hơn nữa hồi cấp ba em đã từng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn làm ủy viên sinh hoạt, kinh nghiệm phong phú.” Lam Tạp cười đến rất chân thành, rất chất phác, không hề có chút làm bộ nào.
“Vậy cũng tốt, em tên gì vậy?” Lúc này Khúc Lại mới nhớ tới còn không biết tên cô nữ sinh này.
“Lam Tạp.”
Lam Tạp, quả nhiên là một cái tên rất hay, cũng là một cô gái tốt.
Sau khi xác định chức vụ ủy viên sinh hoạt làm chuyện khổ sai xong, chính là tranh cử lớp trưởng, lớp phó, lớp phó học tập, thư ký chi bộ đoàn, v.v..., mọi người bỗng chốc tích cực bầu chọn, náo nhiệt khác thường.
Cuối cùng, lớp trưởng được Đồng Tiểu Noãn tranh cử được, đây là kết quả hai ngày trước cô một phen khổ công lung lạc lòng người, xem ra hiệu quả tương đối.
Lớp phó do Tiết Bút – một trong năm vị nam sinh của lớp – đảm nhiệm, từ nay về sau anh có một biệt danh “Tuyết Bích” *; lớp phó học tập do Đậu Tử Lam đảm nhiệm, vừa nhìn đã biết là một nữ sinh học tập vô cùng nghiêm túc, tròng kính vô cùng dày, như thế nào cũng có 500 độ.
(*) Tiết Bút và Tuyết Bích có cách đọc na ná nhau [xuē bǐ] và [xuě bì], Tuyết Bích dịch ra tiếng Anh còn có nghĩa là Sprite.
Cuối cùng Khúc Lại nói cho mọi người biết sau hai tuần lễ, sinh viên đại học năm nhất sẽ đi doanh trại quân đội huấn luyện nửa tháng, không cho phép tùy ý xin nghỉ, trừ phi có giấy chứng minh của bệnh viện, nếu không không được phê chuẩn.
Nói xong tiếng chuông tan học vang lên rồi, trong phòng học có người than thở cũng có người hưng phấn.
“Lam Tạp, hôm nay cậu thật sự soái chết đi được!” Lúc đi trên đường về ký túc xá, Thiên Ca Tuệ hưng phấn nói.
“Bởi vì thích, cho nên bằng lòng.” Lam Tạp vẫn cười a a.
“Tạp Tạp, cậu rất đáng yêu.” Hai tay Tang Mộc Già Đại ôm gò má làm hình trái tim, đặc biệt đáng yêu.
“Làm bạn cùng chung phòng ngủ, tôi vẫn khuyên cậu một câu, sớm nói với thầy hướng dẫn rằng cậu hối hận, bằng không, sau này phiền phức sẽ, rất, nhiều, đó!” Đồng Tiểu Noãn đột nhiên nghiêng người tới cười đến vẻ mặt đắc ý.
“Cám ơn, không cần, tôi không sợ phiền toái.” Lam Tạp nhìn ra được Đồng Tiểu Noãn có ý thù địch với cô, coi như [email protected]`l3q21y"d0n hai người biết nhau chưa tới ba ngày, mình lại không đắc tội cô ta, hơn nữa còn chung một phòng ký túc, thật sự không biết rốt cuộc vấn đề xuất hiện từ đâu!
“Tiểu Noãn, chúng ta đều chung phòng ký túc, nên đoàn kết hòa thuận!” Thiên Ca Tuệ hơi không ưa rồi.
Đồng Tiểu Noãn liếc nhìn cô ấy, cô đã phái người nghe ngóng, Thiên Ca Tuệ này có lai lịch rất lớn, vốn là con gái một trong nhà ** của thành phố, nói tập hợp muôn vạn yêu thương trên người, cũng không xê xích gì lắm. Lại liên tưởng đến người đàn ông đưa cô ta đến trường học ngày đó, đều có thể thấy trên báo chí và TV, cho nên...
Cô tuyệt đối sẽ không náo loạn khiến cho không thoải mái với cô ta, lập tức thay đổi nét mặt phù hợp, “Tuệ Tuệ, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cô ấy mà thôi, cậu cũng biết nữ sinh trong lớp chúng ta rất nhiều, chuyện vụn vặt trong phương diện sinh hoạt khẳng định nhiều hơn, cứ như vậy Lam Tạp còn có thời gian học tập mỗi ngày sao? Riêng chút chuyện vặt đã phiền muốn chết được.”
“Tiểu Noãn cậu không phải là lớp trưởng sao? Có thể giúp Tạp Tạp.” Tang Mộc Già Đại tuyệt đối vô tâm, nhưng nghe vào tai người nào đó lại thành có tâm, vẫn không thể phát tác.
“Già Đại, cám ơn nhắc nhở của cậu, tôi cũng sắp quên tôi là lớp trưởng, mấy cậu hàn huyên tiếp đi, tôi đi ăn cơm với Diêu Tư trước.” Dứt lời, lập tức lôi kéo Diêu Tư đi.
“Ha ha ha ha...” Đợi hai cô ấy đi xa, Thiên Ca Tuệ không kiềm chế được mà cười ha hả.
Ngay cả Lam Tạp cũng mím môi trộm vui mừng, chỉ có Già Đại còn mở to hai mắt nhìn chằm chằm, tỏ vẻ không biết làm sao, đúng là động lòng người.
Buổi tối sau khi ăn cơm tối sớm rửa mặt xong, Thiên Ca Tuệ bò lên giường chat webcam MSN với ông xã, nhìn dáng vẻ Học Học và Tập Tập vung bàn tay mập mạp nhỏ bé, lòng của cô bị nhíu chặt, hu hu... Thật nhớ con trai –