Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

“Vâng.” Úy Nam Thừa ngước mắt lên, nhìn ông nội, anh không cảm thấy cách làm của mình có gì không đúng, mỗi người đều có giấc mộng và theo đuổi của mình, bộ đội không nhất định là lựa chọn tốt nhất.

“Bốp” một tiếng, ông cụ ném quân cờ trong tay lên bàn cờ tướng, nhất thời, một loạt tiếng vang “Rào rào” vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

Nam Xu Nhiên đang bận rộn trong phòng bếp đeo tạp dề cuống quýt đi ra, đang chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì? Nhưng sau khi nhìn thấy cờ tướng đầy đất và vẻ mặt của bố chồng, con trai, mơ hồ đoán được mấy phần.

Liền biết điều nhấc chân lui về phòng bếp, chuyện này bà không thể giúp bất kỳ điều gì, chỉ có thể đợi sau khi ông xã trở lại thì thương lượng thêm.

“Ông nội, không phải chỉ có vào quân đội mới có thể thực hiện mơ ước.” Úy Nam Thừa biết ông nội giận mình rồi, cho tới nay ông nội vẫn ôm hy vọng mình thi vào trường quân đội.

Nhưng mà, hôm nay, lại tương đương với đánh cho ông cụ một đòn cảnh cáo.

Sao lại không khiến ông cụ tức giận?

“Thằng nhóc thúi này! Mày phải thi trường quân đội cho ông!” Úy Quốc Uyên  tức giận trợn trừng mắt nhìn cháu nội, tất cả mấy đứa đều phản rồi! Quá không để ông vào mắt!

Chân mày Úy Nam Thừa nhíu lại, khăng khăng giữ ý kiến, “Ông nội, cháu đã quyết định.”

“Mày quyết định cái mông ấy!” Ông cụ giận quát lên.

“Cha, ngài đừng tức giận, Thừa nhi vẫn còn là con nít, không hiểu chuyện, nhất thời bị mê hoặc mà thôi.” Nam Xu Nhiên vẫn núp ở nhà bếp nghe lén, mắt thấy hai ông cháu càng náo càng lớn, vội chạy đến khuyên can.

“Mẹ, con đã trưởng thành, biết mình thích gì không thích gì, hơn nữa đây là quyết định trải qua suy nghĩ cặn kẽ, không phải nhất thời mê hoặc.” Úy Nam Thừa mười sáu tuổi rất quật cường, không biết vòng vo, tính tình rất thẳng thắn. dieendaanleequuydonn

Mắt thấy ông cụ lại định nổi giận, Nam Xu Nhiên vội nháy mắt với con trai, càng thêm kéo vạt áo thằng bé, ý bảo đừng nói nữa.

“Vậy mày nói thử cho ông xem, mày thích gì? Tương lai mày muốn làm việc gì?” Ông cụ run run đôi môi hỏi.

“Ông nội, cháu thích Internet, tương lai muốn làm công việc thuộc về lĩnh vực này.” Ngay lúc đó, Úy Nam Thừa mới tiếp xúc với Internet không lâu, lại nảy sinh ra hứng thú nồng đậm, muốn thâm nhập tìm tòi nghiên cứu nó.

“Internet là thứ gì? Ông thật sự chưa từng nghe nói đến từ ngữ mới mẻ này, ông thấy mày chính là bị mê hoặc rồi!” Ông cụ thở phì phò nói.

Ngay lúc đó Úy Quốc Uyên quả thật không biết Internet là thứ gì, dù sao khi đó ở trong nước vẫn còn chưa hoàn toàn phổ biến, hơn nữa bình thường ông đều chơi cờ, tâm sự v.v... Với các đồng đội chiến đấu cũ, đúng là không hề có hứng thú với những sự vật mới lạ kia.

“Cháu không có, cháu chỉ rất coi trọng khuynh hướng phát triển của Internet trong tương lai tại Trung Quốc, cũng tin tưởng mình có thể làm được.” Úy Nam Thừa hơi giận dỗi nói, sau đó anh cũng bởi vì lời nói năm đó của mình mà bỏ ra cố gắng gấp mười, mới lấy được thành tựu nhân vật đứng đầu trong mười thứ hạng toàn cầu.

“Lời mạnh miệng như vậy mà mày cũng dám nói! Còn nhỏ tuổi đúng là không biết trời cao đất rộng!” Ông cụ Úy cảm thấy suy nghĩ của đứa cháu nội kỳ lạ, nhưng chưa từng nghĩ tới mười năm sau, nó quả thật làm được.

Không chỉ làm được, thậm chí còn vượt qua.

Trong lòng rất vui mừng cho cháu, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt, không có một lời khen ngợi, nhưng Úy Nam Thừa biết, mình đã được ông nội khẳng định.

Lần tranh luận này của hai ông cháu kéo dài suốt hai ngày, Úy Nam Thừa thủy chung khăng khăng giữ ý kiến, không chịu thỏa hiệp, Úy Quốc Uyên chỉ cảm thấy trong lòng băng giá, cháu trai mình hết lòng bồi đắp lại nói không muốn làm quân nhân.

Úy Hoa Dã đứng ở chính giữa thật khó khăn, năm đó ông đã từng vì vào bộ đội hay không vào bộ đội mà cãi nhau với cha, hôm nay chuyện giống vậy lần nữa tái diễn, trong lòng ông ủng hộ lựa chọn sự nghiệp mình thích của con trai, nhưng trên mặt lại không dám tỏ thái độ.

Giằng co như thế sau một tuần lễ, Úy Quốc Uyên rất bị động mà đồng ý, cả người rõ ràng già nua thêm vài tuổi. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Úy Nam Thừa nhìn ánh mắt đau thương toát ra từ tận đáy lòng của ông nội, cả người khó chịu giống như bị kim đâm, sợi dây vẫn căng thẳng kia thiếu chút nữa dao động, tìm cha gối đầu nói chuyện suốt cả một đêm.

Vẫn quyết định kiên trì ý tưởng của mình, ý tưởng của ông nội tất nhiên không sai, nhưng dù sao không phải của mình.

Chuyện này có ấn tượng cực kỳ khắc sâu với Úy Nam Thừa, vẫn khắc sâu trong đầu anh, cũng thường xuyên nhắc nhở mình càng thêm cố gắng, phải vì lời mình đã nói mà tính toán, nếu không anh sẽ có cảm giác từ đầu tới cuối mình đều làm sai rồi.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Úy tổng, đến bệnh viện rồi.” Giọng của tài xế tiểu Tần kéo Úy Nam Thừa từ trong hồi ức ra ngoài.

“A.” Úy Nam Thừa liếc nhìn cửa bệnh viện, mở cửa xe đi xuống.

Trên ghế dài ngoài hành lang phòng phẫu thuật trên lầu hai, ngồi theo thứ tự là bốn người Nam Xu Nhiên, Thiên Ca Tuệ, Đinh Như và Thiên Tùng Dịch. Mọi người đều rất lo lắng, chỉ cầu nguyện ở trong lòng ông cụ có thể bình yên vô sự.

Úy Nam Thừa nhìn thấy mẹ, Tuệ Tuệ và cha vợ mẹ vợ ngồi ở đó từ xa, đi tới chào hỏi từng người, chỉ có Tuệ Tuệ không thèm để ý đến anh.

Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Úy Hoa Dã mặc bộ đồ phẫu thuật đầu đầy mồ hôi đi ra, lấy khẩu trang xuống, liếc nhìn người nhà đang nóng nảy chờ tin tức.

“Hoa Dã, cha rốt cuộc như thế nào?” Nam Xu Nhiên đi tới túm cánh tay ông xã, lo lắng hỏi.

Môi Úy Hoa Dã mím lại thành đường thẳng, trong mắt không có vẻ hòa hoãn, thấy mà lòng mọi người nhất thời dựng lên.

“Tuổi cha đã cao, không thích hợp phẫu thuật, mới vừa rồi chỉ tiến hành cấp cứu, trước mắt vẫn đang trong tình trạng hôn mê.”

Lời này vừa nói ra, chân mày của năm người đều nhíu chặt, xem ra, ông cụ lúc này dữ nhiều lành ít.

“Cha, con muốn vào gặp ông nội một chút.” Úy Nam Thừa mở miệng.

Úy Hoa Dã gật đầu, mặc dù lần tái phát bệnh cao huyết áp lần này của cha có liên quan đến chuyện của con trai, nhưng vào thời điểm này mà trách thằng bé sẽ chỉ khiến cho nó tự trách hơn, huống chi, chuyện đã xảy ra, trách ai cũng vô dụng. die nda nle equ ydo nn

Úy Nam Thừa nhìn ông nội chụp dưỡng khí nằm trên giường bệnh, trong lòng rối bời xoắn lại khiến anh khó chịu, tia lạnh lẽo xâm nhập vào đáy lòng, nếu không phải xì căng đan hai ngày nay của mình, ông nội đâu có phát bệnh nhanh như vậy, tự trách càng lúc càng quá mức.

Đều nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, giờ phút này anh hoàn toàn khó lòng kiềm chế đau thương.

Đầu chôn trong cánh tay, đè nén tiếng khóc, chuyện cũ như dời núi lấp biển tràn vào trong đầu anh.

Có lẽ tiếng khóc của anh phát huy tác dụng rồi, Úy Quốc Uyên từ từ mở mắt, không còn là mắt sáng trong trẻo, mà là đôi mắt vô hồn, nhưng tràn ngập hiền từ.

Tay gầy trơ xương run run rẩy rẩy đặt trên cánh tay cháu nội, từ từ nắm lấy, nhẹ nhàng lắc đầu, giống như nói: “Đừng tự trách, không phải là lỗi của cháu, bệnh của ông nội vốn sẽ tái phát bất cứ lúc nào, sống thêm bốn năm này, ông nội cũng đủ hài lòng, bà nội của cháu vẫn đang chờ ông trên thiên đàng đó.”

Khóe môi khô nứt nâng lên nụ cười yếu ớt như có như không, trong mắt là hạnh phúc, nhìn dáng vẻ là nhớ bạn già.

Nước mắt của Úy Nam Thừa mãnh liệt như thủy triều, không nhịn được khóc thành tiếng, đau buồn, tình cảm giống như bị đè nén quá mức. Năm người còn lại đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mỗi người đều không nhịn được lau nước mắt, nhất là Nam Xu Nhiên và Thiên Ca Tuệ đã khóc thành tiếng rồi.

“Học Học... Tập Tập...” Hơi thở ông cụ mỏng manh, nói đứt quãng.

“Cha, cha đừng vội, Dương Dương thằng bé kia đã đi đón Học Học và Tập Tập rồi, lập tức tới ngay.” Úy Hoa Dã vội vàng nắm tay bàn tay gầy trơ xương như que củi của cha, giọng nghẹn ngào.

Người cả phòng cũng biết đoán chừng thời gian của ông cụ không còn bao lâu, trong lòng dâng lên đau thương nồng đậm, sinh mệnh tới cũng nhanh đi cũng nhanh, đều chỉ trong khoảnh khắc.

Mười phút sau, Thiên Chỉ Dương dắt hai đứa bé chạy tới bệnh viện, Học Học và Tập Tập còn hơi không hiểu xảy ra chuyện gì, dọc theo đường đi càng không ngừng hỏi.

“Cậu, cụ nội ngã bệnh à?”

“Cậu, cụ nội bị bệnh gì vậy? Lúc nào mới có thể tốt?”

“Cậu, cậu thật giống như không vui.”

...

Tâm tình của Thiên Chỉ Dương hơi phức tạp, anh lớn lên trong đại viện từ nhỏ, tình cảm với ông nội và ông nội Úy đều rất thâm hậu, chuyện này không khỏi khiến cho anh nhớ tới cảnh tượng khi ông nội qua đời, không kém chuyện này bao nhiêu đâu.

Bởi vì dọc theo đường đi đều vội vã, cho nên khi Học Học và Tập Tập vào phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ, thấy người lớn cả phòng đều đang lặng lẽ lau nước mắt, nhất là mắt của cha và mẹ đều đỏ, tâm tình của hai đứa cũng không tốt. d1en d4nl 3q21y d0n

“Của cụ... Chắt bảo bối... Đến đây.” Ông cụ nhìn cặp sinh đôi, run run rẩy rẩy chìa tay, muốn sờ mặt hai đứa.

Học Học và Tập Tập lăn lộn lớn lên trong lòng cụ nội từ nhỏ, chưa từng thấy dáng vẻ này của cụ nội, thần giao cách cảm chìa tay nắm lấy tay gầy đến chỉ còn da bọc xương của cụ nội.

“Cụ nội, cụ nhất định phải nhanh khỏe lên, Tập Tập còn muốn chơi cờ tướng với cụ.” Tập Tập cắn môi nói.

“Cụ nội, Học Học còn muốn nghe cụ kể chuyện xưa, sau khi Học Học lớn lên muốn giống như cụ vậy, làm một người lính.” Úy Học Nghiêu bốn tuổi mơ mơ hồ hồ hứa lời hứa cả đời trước giường cụ nội.

Những lời này làm cho bảy người lớn đều ngây ngẩn cả người, không ai dạy bé cả!

Úy Quốc Uyên vì câu nói này mà run rẩy, bàn tay túm chặt lấy tay nhỏ bé của Học Học, hốc mắt rưng rưng, thật là một đứa bé ngoan, đứa bé ngoan! Nhà họ Úy của ông cuối cùng ra một quân nhân rồi?

Khóe môi chậm rãi từ từ cong lên một nụ cười, mắt chậm rãi, nhắm lại. Tay nắm tay hai đứa bé cũng từ từ buông xuống.

Học Học và Tập Tập còn hơi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ hai đứa đột nhiên bật khóc lớn lên, cha càng không ngừng lau nước mắt.

Lại nhìn cụ nội không nhúc nhích nằm trên giường bệnh, đột nhiên cảm thấy trong lòng đặc biệt khổ sở, méo cái miệng nhỏ nhắn “Oa oa” khóc lớn lên, khóc đến sắp thở không nổi.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Tang lễ của ông cụ được làm rất long trọng, làm lão tư lệnh quân khu, học sinh và lính dưới quyền đều hết nhóm này đến nhóm khác, người tới phúng viếng rất nhiều, cũng từ đây mà nhìn ra mối quan hệ khi còn sống của ông cụ, đó là vô cùng giỏi.

Học Học và Tập Tập hỏi mẹ cụ nội đi đâu rồi? Tại sao ngày đó sau khi cụ nội ngủ thì không thấy tăm hơi?

Thiên Ca Tuệ chỉ đành phải lừa gạt hai đứa bé nói cụ nội lên thiên đường thì cụ bà rồi, nên phải đi cực kỳ lâu.

Học Học và Tập Tập lại hỏi cực kỳ lâu rốt cuộc là bao lâu?

Úy Nam Thừa tiếp lời, chờ sau khi các con lớn lên sẽ rõ ràng.

Những lời này của cha khiến cho hai đứa càng không hiểu, nhưng lại cho ra một kết luận, đó chính là bây giờ hai đứa còn là đứa bé, rất nhiều chuyện không hiểu, chỉ có khi trưởng thành, sẽ rõ ràng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui