Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Editor: Puck 

Trên trán Thiên Ca Tuệ hiện đầy vạch đen, sao cảm giác Thừa giống như đang ghen?

Ngay sau đó cười hì hì hỏi, “Ông xã, anh đang ghen đúng không?”

“Về sau không bao giờ cho phép liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác.” Úy Nam Thừa gặm càng vui vẻ hơn, từng vết từng vết dâu tây phấn hồng tươi ướt át.

“Người ta rõ ràng chỉ liếc mắt đưa tình với anh, ha ha... Rất nhột.” Thiên Ca Tuệ bị anh gặm cười “Khanh khách”.

Úy Nam Thừa chuyên chọn vùng mẫn cảm của cô mà gặm, đôi tay càng thêm như có điện di chuyển chung quanh.

“Ban ngày sẽ có người đi vào đấy.” Thiên Ca Tuệ một phát túm được tóc người nào đó, đề phòng anh tiếp tục tiến công.

“Không sao, chúng ta có thể trốn trong mền.

“Không muốn. Ah... Không phải anh đau bụng sao?” Lần này, đổi lấy Thiên Ca Tuệ nghi ngờ rồi.

Lời nói dối bị lộ, người nào đó vẫn mặt không đỏ không thở gấp nói: “Em xoa xong liền hết đau.”

Thiên Ca Tuệ nửa tin nửa ngờ liếc anh, nũng nịu nói: “Đói bụng rồi, em muốn ăn cơm, hôm nay là ai đưa cơm, lâu như vậy vẫn còn chưa tới.”

Bà xã đại nhân đã lên tiếng, Úy Nam Thừa nào dám không tuân theo mệnh lệnh, vội vàng gọi một cú điện thoại cho a Dần, để cho động tác của cậu ấy nhanh chút, không thể đói bụng Tuệ Tuệ nhà anh.

Cốc Châu Dần đang lái xe liếc nhìn hộp cơm giữ nhiệt ở bên cạnh, thật sự muốn lau hai giọt lệ chua cay! dfienddn lieqiudoon

Một đường vượt đèn đỏ đến bệnh viện, mở cửa xe xách theo hộp giữ nhiệt xông thẳng vào bệnh viện, khi ở cửa nhìn thấy một bé trai năm tuổi, mặt lo lắng đứng ở đó hết ngó đông lại ngó tây.

Anh cũng không biết vì sao mình đột nhiên có lòng tốt đi tới, còn cười híp mắt với người ta nói: “Người bạn nhỏ, cháu lạc đường sao? Có muốn chú dẫn đi tìm mẹ không?”

Bé trai quay đầu mặt đề phòng nhìn chú lạ, lại ngạc nhiên phát hiện dáng vẻ của chú này thật giống mình, không thể tin chỉ vào chú ấy, “Chú từ đâu xuất hiện? Sao dáng dấp lại giống như cháu?”

Cốc Châu Dần bị lời bé trai nói đến đầu đầy vạch đen, lần này cẩn thận nhìn coi bé trai trước mắt, thật đúng là có dáng vẻ rất giống mình! Nhất là cặp mắt lưu ly kia, tuyệt đối mô phỏng theo!

“Quỷ nhỏ! Là cháu lớn lên giống chú!” Cặp mắt lưu ly híp lại, nụ cười hơi thu lại.

“Chú xinh đẹp, sẽ không phải chú vụng trộm với mẹ cháu sinh ra cháu chứ?” Bé trai tiếp tục nói lời kinh người.

“Quỷ nhỏ, cháu tên là gì?” Trong đầu Cốc Châu Dần nhớ lại từng người phụ nữ đã lui tới trong suốt năm năm qua, tuyệt đối không ngờ sẽ có người âm thầm trộm mầm mống của anh, thật đúng là bị Nam Nam con quạ đen kia miệng nói một câu thành sấm rồi!

“Tên tuổi của mẹ không thể tùy tiện nói cho chú, trừ phi chú là cha cháu.” Bé trai như quỷ nhỏ tinh quái nhìn Cốc Châu Dần.

“Vậy tên cháu là gì?” Cốc Châu Dần hít vào một hơi thật sâu.

“Chú muốn biết nhũ danh hay tên chính thức của cháu?”

“Đều có thể.”

“Nhũ danh của cháu là Châu Châu, tên chính thức là Cảnh Niệm Châu.” Tròng mắt lưu ly của bé trai chớp chớp, vẻ mặt thành thật nói.

Nhũ danh là Châu Châu? Tên chính thức là Cảnh Niệm Châu? Em được đấy Cảnh Tô Tô!

Cốc Châu Dần cắn răng nghiến lợi hỏi, “Cảnh Tô Tô là ai?”

Cảnh Niệm Châu bị dáng vẻ của chú này làm sợ hết hồn, phồng quai hàm lên nhìn, “Sao chú biết tên của mẹ cháu?”

Cảnh Tô Tô đang ở bệnh viện lấy thuốc cho con trai tự dưng hắt hơi một cái, giống như người nào đó đang chửi cô! Vuốt vuốt lỗ mũi, vội vàng đi tới cửa bệnh viện, Châu Châu của cô còn đang chờ cô đấy.

Thoáng một cái đã năm năm không đặt chân tới nơi này, thay đổi rất nhiều, cũng không biết người kia có tốt không, đã kết hôn chưa, anh nhất định đã sớm quên mình, đáy lòng không khỏi thoáng qua vẻ cô đơn.

“A Dần rốt cuộc đi đâu? Tại sao còn không đến!” Thiên Ca Tuệ thở phì phò đi ra khỏi phòng bệnh, cô đã đói bụng đến bụng xẹp lép, một chút khí lực toàn thân cũng không có, người nào đó nói mười lăm phút sẽ đến, giờ đã nửa tiếng rồi mà không thấy bóng dáng!

Cảnh Tô Tô đang đi từ hành lang bên cạnh tới, vừa lúc nghe trong miệng Thiên Ca Tuệ lẩm bẩm cái tên a Dần này, không khỏi nhìn cô ấy nhiều thêm mấy lần, nghĩ thầm: A Dần trong miệng cô ấy có phải là anh a Dần của cô không?

Hai người vừa đúng chạm mặt va chạm nhau, cả người Thiên Ca Tuệ mềm nhũn đặt mông dưới đất, khi đang chuẩn bị mở miệng mắng người, phát hiện cô gái làm cô ngã không khác cô nhiều lắm, một đôi mắt to giống hệt nai con làm cho người ta không đành lòng trách cứ, dáng dấp mềm mại như hoa sen mới nở, thật... Thật là đẹp ~~ [email protected]`l3q21y"d0n

“Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Cảnh Tô Tô lã chã chực khóc cắn môi nói xin lỗi, cô chỉ đang mải lo suy nghĩ, kết quả không cẩn thận làm ngã cô nữ sinh này rồi.

“Không có việc gì đâu, tại tôi đói bụng đến không còn hơi sức rồi, đều do a Dần, đưa cơm không biết đưa đến đâu rồi!” Thiên Ca Tuệ ai oán nói.

Cảnh Tô Tô rất muốn hỏi a Dần trong miệng cô là ai, nhưng lại không dám hỏi, vội vàng tiến lên nâng cô ấy dậy.

Đột nhiên ở phía trước truyền đến tiếng khóc của bé trai, “Hu hu... Chú buông cháu ra! Cháu sẽ không nói cho chú biết mẹ cháu ở đâu! Chú là người xấu!”

“Cháu có tin chú sẽ mang cháu đi, để cho cháu không còn được gặp lại mẹ cháu không?” Giọng người đàn ông hoàn toàn uy hiếp.

Âm thanh quen thuộc này của hai người khiến trong lòng Cảnh Tô Tô chợt co rúm lại, cô cuống quýt chạy về phía trước, Châu Châu của cô sao lại ở cùng một chỗ với anh a Dần?

Thiên Ca Tuệ cũng nghe thấy tiếng Cốc Châu Dần, vội vàng đi theo, a Dần thối! Người đi đưa cơm sao lại chạy đi bắt nạt đứa bé đây? Thật quá đáng!

Bên này hai người vội vã đi về phía âm thanh phát ra, đầu bên kia Cốc Châu Dần ôm Cảnh Niệm Châu vào trong ngực sải bước đi về phía trước, trong lòng chỉ muốn nhìn thấy cô gái nhỏ Cảnh Tô Tô đó, lại dám gạt mình len lén sinh hạ một cậu con trai! dieendaanleequuydonn

Người phụ nữ to gan lớn mật!

Lại nói, Cảnh Tô Tô còn là thân thích trong vòng ba đời với anh, cô là con gái một của cậu con trai thứ hai Cảnh Hòe của bà cô Cốc Thế Phương (em gái của ông nội).

Hai người từ nhỏ chơi chung tới lớn, có thể nói là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Cảnh Tô Tô đã được nuôi dưỡng ở nhà họ Cốc, vì cha mẹ cô đã ly dị khi cô mới ba tuổi rồi, mà năm thứ hai cha lại anh dũng hy sinh ở trong quân đội, bà nội yêu thương cô từ nhỏ không cha không mẹ liền nhận tới nuôi bên cạnh, vậy mà đón được tới bên cạnh không bao lâu thì mắc bệnh ung thư qua đời, trước khi chết giao cô cho anh trai (cũng chính là ông nội Cốc Châu Dần), bởi vì bà cụ biết cách làm người của một nhà anh trai mình, cũng tin tưởng anh trai có thể chăm sóc tốt cho đứa cháu gái số khổ này của bà cụ.

Cứ như vậy, Cảnh Tô Tô năm tuổi chuyển qua nhiều cái nhà cuối cùng đã tới nhà họ Cốc, khi đó Cốc Châu Dần đã mười hai tuổi, anh ba đời độc đinh vẫn có ấn tượng rất tốt với cô em gái tự nhiên tòi ra  này, cảm giác cô giống như con mèo nhỏ mềm mại khéo léo, chính là đặc biệt thích khóc nhè.

Cho nên anh rất thích bắt nạt cô, còn uy hiếp cô không được phép nói cho ông nội, nếu không thì đánh mông cô.

Khi còn bé Cảnh Tô Tô vẫn còn rất sợ hãi người anh họ này, chỉ có điều cũng rất thích chơi với anh, bởi vì anh đối xử với mình rất tốt, hơn nữa dáng dấp đặc biệt đẹp, còn xinh đẹp hơn mình, nhất là cặp mắt lưu ly kia, luôn không tự chủ khiến cho cô rơi vào.

Khi cô còn bé, rất thích đi theo sau lưng anh yếu ớt gọi anh một tiếng “Anh a Dần”, rất thích chơi cùng một chỗ với anh; sau khi lớn lên mới hiểu được đó gọi là thích của một cô gái với một cậu con trai; lớn lên chút nữa, liền biết mình yêu anh a Dần. Cho nên, cô rất nỗ lực học tập, chính là vì thi đậu trường anh a Dần đang học – đại học Harvard, có công mài sắt, có ngày nên kim, cô rốt cuộc nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học Harvard, khoảnh khắc kia cô mừng rỡ như điên, suy nghĩ một chút lập tức nói tin tức này cho anh a Dần, nhưng sau khi anh biết được lại giống như khi còn bé vuốt tóc của cô, “Em gái Tô Tô của anh quả nhiên rất đáng gờm, muốn được thưởng gì, anh a Dần nhất định thỏa mãn em toàn bộ.”

Lòng của cô trong nháy mắt rơi vào đáy vực, thì ra anh a Dần vẫn chỉ coi mình như em gái mà đối đãi.

“Mẹ!” Giọng nói thanh thúy của Cảnh Niệm Châu cắt đứt hồi tưởng của Cảnh Tô Tô, hai mắt cô không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, trong mắt nổi lên hơi nước, đã bao nhiêu ngày đêm, cô trắng đêm nhớ nhung anh, thật may mà còn có con trai, có Châu Châu làm bạn với cô.

“A Dần, anh đây là làm sao?” Thiên Ca Tuệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ a Dần tức giận như vậy.

“Tuệ Tuệ, em trông đứa bé này trước thay anh, anh cần hàn huyên tử tế một chút với người phụ nữ này!” Cốc Châu Dần đặt Cảnh Niệm Châu bên cạnh Tuệ Tuệ, không nói lời gì kéo Cảnh Tô Tô ra ngoài.

“Người xấu! Chú không thể mang mẹ cháu đi.” Cảnh Niệm Châu không thuận theo kéo vạt áo của mẹ, nhưng sức lực nhỏ bé của cậu bé sao kéo lại được.

Giờ phút này Cảnh Tô Tô hoàn toàn ngây dại, trong đầu hoàn toàn mơ hồ, thật sự là anh a Dần, anh a Dần của cô, thân thể không bị khống chế theo anh kéo đi ra ngoài.

Thiên Ca Tuệ cảm thấy tình huống trước mắt hơi hỗn loạn, cô tỏ vẻ nặng nề nhìn chằm chằm cậu nhóc không lớn hơn con trai cô bao nhiêu, phát hiện cậu nhóc này hoàn toàn là phiên bản nhỏ của a Dần, trong lòng nhất thời hồi hộp.

Cười híp mắt hỏi: “Người bạn nhỏ, cháu tên là gì?”

Người bạn nhỏ Cảnh Niệm Châu hơi đề phòng người xa lạ, hơn nữa dì này còn quen biết người xấu kia! Cho nên cậu mím môi không nói lời nào.

“Người bạn nhỏ, chẳng lẽ cháu không muốn biết chuyện xưa giữa cha và mẹ cháu sao?” Thiên Ca Tuệ cười đến mặt vô hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui