Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Editor: Puck - Diễn đàn

Buổi sáng thứ bảy, ánh mặt trời ấm áp rải vào bên trong phòng, trên giường lớn xốc xếch có một người đàn ông lộ nửa thân trần đang nằm, chăn đắp ngang hông, lộ ra nửa người trên cường tráng, bờ môi tuyệt đẹp, hai mắt nhắm nghiền, đang ngủ say.

“Bà xã...” Úy Nam Thừa nỉ non sờ tay sang bên cạnh, lại phát hiện ga giường lành lạnh, trống không, không khỏi mở mắt nhìn xung quanh phòng một vòng, không có ai.

Kéo chăn, ngủ tiếp, trong khoảng thời gian này trái lại là thời gian thoải mái nhất đối với anh, phần lớn công việc đều giao cho Nam Cung xử lý thay anh, xem ra lần sau phải thả cho cậu ấy nghỉ đông, cứ chèn ép hoài như vậy cũng không được!

Trong lòng buồn bực sao chủ nhật mà Tuệ Tuệ cũng dậy sớm thế, tối ngày hôm qua cô còn mệt đến ngất ngư, trong đầu thỉnh thoảng đảo qua cảnh tượng cô đỏ bừng cả mặt ngồi ở trên người mình, chủ động khó có, kích thích khó có, khiến cho anh hung hăng cưng chiều cô cả đêm, cho đến khi cô run rẩy hôn mê bất tỉnh trong người mình.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng hoạt sắc sinh hương hôm qua, thứ giấu trong chăn kia đã đứng thẳng, haizzz... Sáng sớm đàn ông không kiềm chế nổi!

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Học Học và Tập Tập lo lắng kêu: “Cha, cha, cha ra ngoài này nhanh lên.”

Úy Nam Thừa vén chăn lên, tiện tay cầm khăn tắm quây lại, mở cửa, “Sao vậy? Mẹ đâu?” die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Cha, mẹ nói muốn bỏ nhà ra đi hai ngày, không cho phép chúng ta đi tìm mẹ.” Học Học mím cái miệng nhỏ nhắn nói.

“Hu hu... Mẹ nhất định bị chúng ta chọc giận rời đi rồi.” Giọng con nít của Tập Tập hơi nức nở.

Chân mày Úy Nam Thừa càng nhíu càng sâu, “Mẹ bỏ nhà đi rồi hả? Sao các con biết?”

Học Học đưa tờ giấy trong tay lên, “Cha, cha xem đi.”

Ba bảo bối lớn nhỏ: Mẹ muốn một mình ra ngoài giải sầu, mấy cha con không cần lo lắng cho mẹ, tối mai sẽ trở về. Bye bye!

“Cha, có phải cha chọc mẹ mất hứng, đều do cha không tốt, tối hôm qua bắt cóc mẹ rồi.” Tập Tập hít hít mũi nói, bé tuyệt đối là băng đảng của mẹ, cái gì cũng hướng về mẹ.

Vẻ mặt Úy Nam Thừa hơi cứng ngắc, đối mặt với chỉ trích của con trai nhỏ, anh không cãi lại được, đứa nhỏ này, tình yêu mẹ hơi nghiêm trọng, lại nói rốt cuộc Tuệ Tuệ đi đâu đây? Cần đi hai ngày mới về?

Xem ra tối hôm qua mình còn chưa ra đủ sức, khiến cho cô có hơi sức bò dậy chạy đi!

“Mẹ nuôi của con có nhà không?” Anh hỏi Tập Tập.

“Dì Thu không có ở nhà.” Học Học trả lời.

“Gọi điện thoại cho mẹ nuôi con xem bọn họ ở đâu?” Úy Nam Thừa có dự cảm hai cô ở cùng một chỗ, cho nên để con trai hỏi thử một chút, khẳng định còn có tác dụng hơn mình gọi.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trên xe buýt, Thiên Ca Tuệ tựa vào trên người Hạ Lan Thu ngủ, sáng này hôm nay cô hoàn toàn dựa vào ý chí siêu mạnh mẽ bò dậy, đến bây giờ cả người đều đau nhức, đều do tối hôm qua mình muốn trải nghiệm một tư thế mới, khiến cho người đàn ông kia đỏ mắt lên, nảy sinh ác độc hành hạ cô, lỡ một bước chân thành hận ngàn đời!

Lúc này hai mí mắt đều đang đánh nhau, buồn ngủ quá đó ~

“Tuệ Tuệ, cậu ngã bệnh à?” Shirley ngồi ở phía trước cô quay đầu quan tâm hỏi.

Ngay cả hơi sức nói Thiên Ca Tuệ cũng không có, tròng mắt sương mù liếc qua lắc đầu một cái. die nda nle equ ydo nn

“Trời! Cậu... Không phải tối hôm qua cậu phóng túng quá độ chứ?” Shirley tinh mắt phát hiện dâu tây trên xương quai xanh  của cô.

Thiên Ca Tuệ oán hận trừng mắt liếc cô ấy, “Nói cái gì đó?” Ngoẹo đầu tiếp tục dựa vào trên vai Hạ Lan Thu nhắm mắt dưỡng thần.

Hạ Lan Thu coi như không nghe thấy đối thoại của hai người, thủy chung chỉ mỉm cười thản nhiên, mặc dù cô biết tối hôm qua Tuệ Tuệ đúng là phóng túng quá độ, nhưng lúc ra cửa mình đã nhạo báng cô ấy một trận rồi, giờ này đương nhiên sẽ không lên tiếng.

Shirley nghi ngờ nhìn cô, cười đến như trộm, “Chúng ta đều là người trưởng thành, rất bình thường chứ sao.”

...

Đoạn đường này, mọi người ở trên xe cười cười nói nói, rất nhanh đã đến nơi.

Vừa mới xuống xe, điện thoại của Hạ Lan Thu đã vang lên rồi, Tập Tập gọi tới, cô đưa cho người phụ nữ mềm nhũn bên cạnh.

“Cậu nhận đi, cứ nói chúng ta đi nước Pháp là được.” Thiên Ca Tuệ đẩy điện thoại di động ra, cô cũng không dám nhận điện thoại của con trai bảo bối.

Hạ Lan Thu chỉ đành phải nhận, người này vội sáp lỗ tai lên ở bên cạnh nghe.

【Mẹ nuôi, mẹ và mẹ con đi đâu rồi? Tập Tập cũng muốn đi. 】 Giọng Tập Tập non nớt cực kỳ đáng yêu.

“Ặc, mẹ nuôi và mẹ con lập tức đi nước Pháp rồi, lần sau mang Tập Tập đi có được không?”

【Không được, hiện giờ con muốn đi. 】 Tập Tập dứt khoát ăn vạ.

“Máy bay sẽ lập tức cất cánh.” Hạ Lan Thu sợ nhất ứng phó với con nít, trừ con trai nuôi và Học Học ra, nhìn thấy những đứa trẻ khác, bình thường cô đều trốn tránh.

【Mẹ nuôi, mẹ để máy bay đợi lát nữa hẵng bay, con lập tức để cha dẫn chúng con qua. 】 Tập Tập vội vàng nói. d1en d4nl 3q21y d0n

Hả... Để máy bay đợi lát nữa hẵng bay? Cô thật sự không có bản lĩnh này.

“Không được, máy bay thật sự phải cất cánh, mẹ nuôi phải tắt máy, bye bye.” Rất quả quyết cúp điện thoại, tắt máy. Sau đó nhìn Tuệ Tuệ cũng đang nhìn vào cô, “Việc nói dối này tuyệt đối không dễ làm! Lần sau tự cậu.”

“May mà tớ tắt máy.” Thiên Ca Tuệ nói rất bình tĩnh, cô biết ý chí của mình luôn không đủ kiên định, nghe được tiếng khóc của con nói không chừng lập tức mềm lòng, cho nên dứt khoát tắt luôn máy, triệt triệt để để chơi hai ngày, về phần cục diện tối mai –

Vậy thì nói sau! Luôn nhìn trước ngó sau là được! 

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trong nhà bên kia, động tác cầm điện thoại của Tập Tập khựng lại hai giây, sau đó “Oa” một tiếng khóc lớn lên, “Mẹ đi nước Pháp rồi, con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!” Úy Nam Thừa nhìn con trai khóc đến đau lòng như vậy, chỉ đành phải vừa dụ dỗ vừa lau nước mắt cho thằng bé, “Tập Tập đừng khóc, cha mang các con đi tìm mẹ.”

Học Học cắn môi đứng đó, giống như lã chã chực khóc, em trai đau lòng, bé cũng rất đau lòng, đây chính là cảm ứng tâm linh giữa sinh đôi! Lại nói, mẹ đi bé cũng rất đau lòng.

“Cha nhanh lên một chút, gọi điện thoại để máy bay đừng cất cánh, chúng ta đi bắt mẹ trở lại.” Cái miệng nhỏ nhắn của Tập Tập méo xẹo, trên mặt còn vương đầy nước mắt.

“Được, đừng khóc, tiểu nam tử hán sao có thể nói khóc là khóc chứ.” Úy Nam Thừa sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, móc điện thoại ra.

Sau khi hỏi mới biết được máy bay đi Pháp đã cất cánh, chuyến tiếp theo thời gian sớm nhất là mười hai giờ trưa. Anh liền vội vã mang theo con trai lao tới sân bay, hoàn toàn không cân nhắc đến tính chân thật của việc Tuệ Tuệ đi nước Pháp, ở giữa nhớ tới trước kia có vài lần cô nói thầm mấy lần bên tai mình về cây oải hương (Lavender) ở Provence, cho nên anh cũng không nghĩ quá nhiều, liền mang theo con trai đi.

Sau khi đến nước Pháp tìm chung quanh không thấy người, còn nhờ không ít quan hệ cũng không có dấu vết, lúc này mới nghĩ đến đi hỏi thăm ghi chép ở sân bay, sau khi điều tra mới biết được mình bị bận rộn toi công một trận, người phụ nữ nhỏ đáng giận này vốn bày trò lừa anh một trận, đi nước Pháp! Cô vốn không ra khỏi Philadelphia! dinendian.lơqid]on

Có thể nghĩ, anh thịnh nộ nhường nào, thành công xúi giục hai con trai đứng cùng trên chiến tuyến với anh, chuẩn bị cho người phụ nữ len lén rời nhà ra đi một trừng phạt nghiêm khắc!

Ngoại ô. Một đám nam nam nữ nữ cười cười nói nói quanh vỉ nướng, trên bàn và băng ghế ngồi. Thiên Ca Tuệ là ngoại lệ duy nhất, cô núp sau lưng một cây đại thụ mặt buồn ngủ, phơi nắng trên người thật ấm áp đó ~~

“Tuệ Tuệ, em không thoải mái sao?” Sau khi Khoa Nhĩ biết được Tuệ Tuệ muốn tới đây nấu cơm dã ngoại, cũng đi theo, từ sau lần tán gẫu trước anh quyết định cho cô một đoạn thời gian, vừa đúng để xì căng đan ở trường học tiêu tán.

Thiên Ca Tuệ bỗng nhiên mở mắt, “Khoa Nhĩ? Sao anh lại ở đây?” Cô cực kỳ kinh ngạc, Khoa Nhĩ không ở trong xã đoàn các cô!

“À, anh và đoàn trưởng các em là bạn tốt, hơn nữa trước kia anh ở xã đoàn này. Thế nào? Em không thích nhìn thấy anh?” Khoa Nhĩ cà lơ phất phơ nhìn cô.

Đúng vậy! Gặp lại anh luôn không có chuyện tốt. Thiên Ca Tuệ nói thầm trong lòng, trong miệng lại nói, “Không có gì, chẳng qua cảm thấy kỳ quái, cho nên hỏi một chút.”

“Say xe sao?”

“Ừ, hơi hơi.” Thiên Ca Tuệ rất biết điều hạ xuống bậc thang, có mấy lời không cần thiết nói quá nhiều với anh ta.

“Nếu không anh đi cùng em một chút, không khí ở ngoại ô này rất mới mẻ! Một mảnh màu xanh lá cây, tâm tình cũng tốt lên theo.” Khoa Nhĩ nghĩ tới tâm tư nhỏ của mình.

“Ặc... Không được tốt, tất cả mọi người đều bận rộn đó.” Thiên Ca Tuệ liếc nhìn đám người bận rộn.

“Không có chuyện gì, mới vừa rồi không phải em cũng đang nghỉ ngơi sao?” Khoa Nhĩ cười nói.

Thiên Ca Tuệ cắn môi thầm nghĩ: Người này đang biến tướng giễu cợt mình đi! Hừ! Bà đây tình nguyện ngủ cũng không thèm đi theo anh một chút! Lãng phí thời gian lãng phí sinh mạng lãng phí không khí mới mẻ!

“Mời vừa rồi tôi say xe, hiện giờ tốt hơn nhiều, chúng ta đi qua giúp một tay thôi.” Thiên Ca Tuệ cười tươi như hoa.

Trong lòng Khoa Nhĩ càng khó chịu, người phụ nữ này rốt cuộc cố ý nâng cao bản thân hay thật sự không có hứng thú với mình? Ngay sau đó lập tức phủ định ngay khả năng sau, anh có hoàn cảnh gia đình ưu việt nhận được ngàn vạn hâm mộ vẫn luôn rất nắm chắc sức hấp dẫn của mình, lòng muốn chinh phục Thiên Ca Tuệ càng thêm mãnh liệt!

Khi ăn đồ nương, Thiên Ca Tuệ len lén kề tai nói nhỏ với Hạ Lan Thu, “Cầu Cầu, cậu nói xem Khoa Nhĩ này có phải có bệnh không, tớ đã nói rõ ràng với anh ta như vậy rồi, anh ta vẫn còn như âm hồn không tan đi theo tớ!”

“Nói không chừng người ta tưởng cậu vờ tha để bắt thật, cố ý treo ngược khẩu vị anh ta.” Hạ Lan Thu nói một câu thành sấm.

“Phụt! Tớ cố ý treo ngược anh ta? Ba người nhà tớ còn lo lắng chưa xong, có công phu chơi trò chơi này với anh ta?” Thiên Ca Tuệ hừ hừ.

Hạ Lan Thu liếc cậu ấy một cái, “Tình huống của cậu quả thật tương đối đặc biệt, nhưng người khác không biết! Phụ nữ, cậu cần phải đổi vị trí mà suy xét, nên làm thế nào tự cậu nhìn mà làm đi! Tớ thấy người này có quyết tâm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui