Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Phần 3:

Editor: Puck - 

“Thật sao? Vậy Tiết công tử dám chơi không?” Thiên Tập Vũ cười đến giống như ác ma chuyển thế.

Quế Noãn Yên nhéo đầu ngón tay thở dài thật sâu, năm mười sáu tuổi anh vũ đã bắt đầu chơi đua xe, lấy thân phận “Arthur” đã tham gia nhiều cuộc đua xe toàn thế giới, phá N cái kỷ lục thế giới, cúp thắng được bày đầy cả giá sách.

Trước mắt tài nghệ của anh đã là tay đua xe cao nhất thế giới, ở trong giới đua xe, gần như không ai không biết Arthur, được mọi người vinh danh là “Hoàng tử đường cua”, bởi vì kỹ thuật bay cua của anh gần như không ai bằng, là đối thủ khiến tất cả mọi người vừa kính vừa sợ.

Chỉ tiếc mấy năm gần đây Arthur đột nhiên biến mất khỏi giới đua xe, cũng rất nhiều người muốn tìm anh rời núi, nhưng thủy chung không có tin tức gì.

Tiết Thế Khải bị cậu ta cười kích thích đến giận tím mặt, hoàn toàn không có lý trí, “Lời này phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Thiên tổng tốt nhất ký hiệp nghị với tôi, tỏ rõ lần đua xe này cậu xảy ra bất cứ chuyện gì đều không liên quan tới tôi, cho dù là sống hay là chết, đều là cậu gieo gió gặt bão!”

Khóe miệng Thiên Tập Vũ cười đến càng lúc càng lớn, từ từ phun ra một ngụm khói, “A, đúng không?”

“Trước đó đã nói, nếu như cậu thắng được, quyền sở hữu đường Bắc Lâm Sơn thuộc về cậu. Ngược lại, nếu như cậu thua, Quế tiểu thư liền thuộc về tôi.” Tiết Thế Khải phách lối nói.

“Tiết Thế Khải! Anh không soi mặt vào nước tiểu mà nhìn chính mình xem! Dáng dấp của anh, nói ra lại không bằng heo chó, Quế Noãn Yên tôi thật sự không nhìn nổi loại người cặn bã như anh!” Quế Noãn Yên chỉ hận không thể đi lên cho anh ta một cái tát, anh ta coi mình là gì chứ? Quả thật là người cặn bã! Đầu biến chất! dinendian.lơqid]on

“Anh không có cơ hội thắng.” Sắc mặt Thiên Tập Vũ cũng rất không tốt, lạnh lùng nói.

Tiết Thế Khải bị vẻ tức giận của hai người khiến cho toàn thân phát run, giọng căm hận nói: “Được! Cậu có gan! Nhìn trên đường đua!” Sau đó cũng không quay đầu lại đi về chỗ đậu xe.

“Được rồi, tội gì tức giận với kẻ cặn bã như vậy, tin tưởng anh.” Thiên Tập Vũ rất tự nhiên nắm tay nhỏ bé của Quế Noãn Yên, an ủi.

“Ừm.” Quế Noãn Yên nhẹ giọng ừm một tiếng, tay của anh lớn như vậy ấm áp như vậy, khiến cho đáy lòng cô xẹt qua một tia nước ấm.

Khoảnh khắc khi người đẹp vung lá cờ nhỏ màu đỏ xuống, hai chiếc xe đồng thời nhanh chóng chạy đi, Tiết Thế Khải nhìn xe Thiên Tập Vũ theo sát sau xe mình, trong mắt thoáng qua vẻ ác độc, Thiên Tập Vũ, dám chơi với tao! Nhất định phải trả giá thật lớn!

Hai tay Quế Noãn Yên đút túi, cô không hề lo lắng việc anh Vũ tạm thời rớt phía sau, khúc cua càng nhiều, càng có lợi cho anh Vũ.

Khi đi qua khúc cua đầu tiên, Tiết Thế Khải nhìn thấu Thiên Tập Vũ muốn vượt qua mình, cố ý lái xe ra giữa đường, không để cho cậu ta có cơ hội đến gần.

Thiên Tập Vũ cũng chưa nóng nảy, anh có vốn liếng để kéo dài với Tiết Thế Khải, anh nhớ rõ khúc cua thứ năm đặc biệt lớn, ít nhất là khúc cua 180 độ, hơn nữa hơi lên dốc, anh nắm chắc nhất định sẽ vượt qua anh ta!

Mắt thấy sắp đến khúc cua thứ năm rồi, Thiên Tập Vũ còn đi theo sau mình, trong lòng Tiết Thế Khải vui vẻ một trận, hừ! Tranh tài lái xe với mình, đúng là không tự lượng sức! diee ndda fnleeq uysd doon

Nếu lợi dụng tốt khúc cua này, Thiên Tập Vũ khỏi phải nghĩ đến đuổi trên anh, cho nên Tiết Thế Khải cố ý phạm quy, muốn chen Thiên Tập Vũ ra ngoài.

Vậy mà, không tưởng tượng nổi đã xảy ra chuyện gì rồi, xe của Thiên Tập Vũ lại trực tiếp bay qua từ bên cạnh anh đi tới –

Vậy mà động tác nhanh như tia chớp này khiến Tiết Thế Khải nhìn thấy mà thiếu chút nữa cứng lại, cho đến khi xe của Thiên Tập Vũ nhanh chóng biến mất ở khúc cua phía trước, anh mới phản ứng kịp, chỉ cảm thấy tình cảnh vừa rồi giống như đang nằm mơ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí được xưng tụng là kinh hãi!

Làm sao có thể? Thiên Tập Vũ lại có thể biết kỹ thuật bay cua? Hơn nữa còn thuần thục và tinh xảo như vậy? Chưa từng nghe nói tới cậu ta biết đua xe? Chẳng lẽ tin tức của mình có sai sót?

Thắng bại đã rất rõ ràng rồi, khi nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ lửa chạy như bay về, trừ Quế Noãn Yên có vẻ mặt rất đương nhiên, những người khác đều tỏ vẻ không thể tin, hoàn toàn quá mức kinh ngạc!

Làm sao có thể!

Sau đó hai phút, chiếc Martha của Tiết Thế Khải mới xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, anh ta mặt xanh mét đi tới trước mặt Thiên Tập Vũ, “Cậu biết đua xe?”

Thiên Tập Vũ nhàn nhạt liếc nhìn anh ta, “Tôi có từng nói tôi không biết đua xe sao?”

“Cậu giở thủ đoạn sau lưng tôi?” Tiết Thế Khải hung dữ chỉ vào cậu ta.

“Cả quá trình đều có camera giám sát, rốt cuộc ai giở trò ngầm người đó tự biết trong lòng! Còn nữa, cha mẹ anh chưa từng dạy anh dùng ngón tay chỉ vào mặt người khác là hành vi cực kỳ vô lễ sao?” Thiên Tập Vũ lạnh lùng nói. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Nhóc thúi! Đừng quên đây là địa bàn của ai!”

“Dĩ nhiên không quên được, bắt đầu từ bây giờ, ĐÂY, THUỘC, VỀ, TÔI!” Thiên Tập Vũ gằn từng chữ ma quỷ nói.

“Không thể nào! Hiệp nghị mới vừa rồi không được tính!” Tiết Thế Khải nóng nảy.

“Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, anh không có cách nào thay đổi!”

“Thiên Tập Vũ! Mày hơi bị quá mức lớn lối! Nơi này đều là người của tao! Mày cho rằng hôm nay tụi mày còn có thể xuống núi sao?”

“Hả? Thì ra Tiết công tử không chịu thua được à? Chẳng lẽ anh còn muốn giam giữ chúng tôi?” Thiên Tập Vũ độc ác híp mắt.

“Đại ca, không xong, có điều tử * tới!” Không biết bên cạnh có ai la một câu, trong đám người lập tức nổ ầm, nên rút lui lập tức rút lui, mặc dù đua xe không phạm pháp, nhưng đánh lộn nhất định là phạm pháp, dưới tình huống này, không ai dám đi mạo hiểm.

(*) Điều tử: Tiếng lóng Hương Cảng chỉ cảnh sát. Trước đây rất lâu xã hội đen ở Hương Cảng đều sợ cảnh sát, mỗi khi bị cảnh sát hỏi đều phải trả lời yes sir (vâng thưa ngài). Chữ sir trong tiếng Anh có âm đọc gần giống với snack (con rắn) trong tiếng Quảng Đông, mà dáng vẻ của con rắn chính là sợi dây (điều tử).

Tiết Thế Khải nghe vậy, mặt mũi trắng bệch, cắn răng nghiến lợi nói: “Thiên Tập Vũ! Mày thằng nhóc có dũng khí!” Sau đó quay người đi, nhà họ Tiết anh cũng được tính là nhân vật có máu mặt, khẳng định không thể náo loạn đến đồn cảnh sát.

Quế Noãn Yên nghi ngờ nhìn Thiên Tập Vũ, “Anh Vũ, cảnh sát thật sự do anh gọi tới?”

“Chẳng qua chỉ là xe cảnh sát mà thôi, nào có cảnh sát gì.” Thiên Tập Vũ cười đến vô cùng vui vẻ, muốn đấu với anh, còn sớm lắm!

“Không phải chứ?” Quế Noãn Yên hoàn toàn sợ hãi kêu.

“Đi nhanh đi, thừa dịp Tiết Thế Khải còn chưa kịp tỉnh ngộ.” Thiên Tập Vũ kéo Quế Noãn Yên lên xe.

Dọc theo đường đi, hai người không nói gì, Quế Noãn Yên thỉnh thoảng len lén liếc nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe bên cạnh, trong lòng có một cảm giác nói không rõ ràng được.

“Em và Cảnh Niệm Châu chia tay?” Thiên Tập Vũ đột nhiên hỏi.

Quế Noãn Yên ngây ngốc, kinh ngạc há mồm, “Cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui