Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

"Phốc!" Thiên Chỉ Dương không nhịn nổi, cười ra tiếng.

May là Hứa Du kiềm chế tốt hơn, cũng kìm nén đến hai vai run rẩy, cực kỳ cố gắng kiềm chế .

Úy Nam Thừa nhíu mày, lộ ra sự lạnh lùng, nhìn Thiên Ca Tuệ, nếu không phải có nhiều người ở đây, anh nhất định phải " giáo huấn " con nhóc không biết trời cao đất rộng này.

Chú à? Ra đường chưa uống thuốc? Nói linh tinh gì vậy!

Trong long Thiên Ca Tuệ thầm nghĩ: nhìn cái gì nhìn? Có giỏi thì ra tay đi! Hừ. . . . . .

"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Chú? Tuệ Tuệ à, đây là tên thân mật của em với Thừa sao? Rất có sáng tạo!" Thiên Chỉ Dương cười đến đau bụng.

"Anh à, lỗ tai của anh nghe sao mà giống tên thân mật chứ?" Thiên Ca Tuệ lườm anh một cái.

Không đợi Thiên Chỉ Dương mở miệng lần nữa, Úy Nam Thừa phóng một ánh mắt sắc lạnh tới, đầy sát khí.

"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Thiên Chỉ Dương che miệng buộc mình bình tĩnh lại.


"Thừa tử, Tuệ Tuệ, hai người cũng tới đón người sao?" Hứa Du rất thông minh nói sang chuyện khác.

"Ừ, hôm nay A Dần trở về nước, cùng chuyến bay với Nhiêu Nhiêu." Úy Nam Thừa nhàn nhạt trở lại.

"À. . . . . . Thật trùng hợp ." Hứa Du dịu dàng ưu nhã.

"Anh!" Một giọng nữ mềm mại cắt đứt cuộc nói chuyện của bốn người.

Hứa Du ngẩng đầu nhìn về phía em gái vĩnh viễn đều rực rỡ chói mắt trong đám người, khóe miệng cười cưng chiều.

"Anh Dương, anh Thừa, hai anh cũng tới sao." Trong giọng nói của Hứa Nhiêu đầy vui vẻ.

Lúc thấy Thiên Ca Tuệ, trong nháy mắt không kịp phản ứng, "Cô là?"

"Chị Hứa Nhiêu, em là Thiên Ca Tuệ." Thiên Ca Tuệ thấy người ta không nhận ra mình, dứt khoát tự báo họ tên, mặt cười híp mắt.

"Em là Tuệ Tuệ? Em gái của anh Dương?" Lúc Hứa Nhiêu cười lên, đẹp đến rung động lòng người.


Thiên Ca Tuệ gật đầu một cái, chị Hứa đúng là một đại mỹ nhân.

Một mái tóc màu nâu dài uốn xoăn tùy ý xõa ở sau ót, gương mặt hồng hào như quả đào, mắt to trong suốt như giọt nước, mặc một cái đầm nhung màu xanh da trời, như một công chúa.

"Anh Thừa, anh là cố ý muốn cho người ta một bất ngờ sao?" Hứa Nhiêu cười ngọt ngào, hai tay rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Úy Nam Thừa, trên mặt không ngăn nổi hạnh phúc.

Ngày hôm qua còn nói không tới đón người ta đâu, hôm nay lại xuất hiện ở sân bay.

Cái gì đây! Chẳng lẽ chị Hứa thích ông chú này? Vậy sao chú không cưới chị ấy? Thiên Ca Tuệ nghi ngờ thầm nghĩ.

Úy Nam Thừa không có đẩy tay Nhiêu Nhiêu ra, chỉ vô tình hay cố ý nhìn Thiên Ca Tuệ.

Trong lòng Hứa Du thầm nghĩ không ổn: quên nói cho Nhiêu Nhiêu biết Thừa tử đã kết hôn rồi, ngay trước mặt Tuệ Tuệ ôm Thừa tử dường như không được tốt.

Trong nụ cười xán lạn của Thiên Chỉ Dương cất giấu nhàn nhạt đau thương, chỉ chớp mắt một cái rồi biến mất.

Ồ! Đây là ai? Bộ dáng thật giống như tiểu loli! Còn ngoắc tay bảo cô đến gần, cười với cô, chẳng lẽ anh ta biết mình sao?

Hai mắt của Thiên Ca Tuệ chăm chú nhìn người đàn ông đang đi tới gần bọn họ, tâm trạng nhộn nhạo mơ mộng.

Đang rối rắm không biết nên chào hỏi người ta thế nào thì người đàn ông đó đã đi tới, kéo tay của cô cực kỳ hưng phấn, "Em chính là Tuệ Tuệ sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận