Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Editor: Mẹ Bầu

Sắc mặt của Tiêu Cửu Cửu lạnh xuống: "Đã quá muộn rồi! Em nhất định phải trở về túc xá thôi. Nếu như chúng ta kết hôn thật sự, anh còn lo không có cơ hội để hai chúng ta ở cùng một chỗ hay sao? Chỉ mong đến lúc đó, anh không chê em đã làm phiền anh là tốt rồi."

Thấy trên mặt Tiêu Cửu Cửu lộ rõ biểu cảm lạnh lùng vắng lặng, thì ngọn lửa dục vọng vừa mới nảy sinh 

Hiện tại Lương Kinh Đào cũng có chút hoài nghi, cô của đêm hôm đó và cô của bây giờ tựa như không phải là một người vậy! Tại sao đêm hôm đó cô nhiệt tình giống như lửa, nhưng bây giờ lại hờ hững lạnh lùng tựa như băng? Một Tiêu Cửu Cửu như thế này, làm cho Lương Kinh Đào có cảm giác,  dường như sự việc đột nhiên có chút gì đó, khiến anh không cách nào khống chế được trong tay.

Lại nói, dù thế nào Lương đại thiếu cũng là con trai trưởng của một gia đình dòng dõi thế gia, một người từ nhỏ đến lớn luôn được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, che chở cho đến khi trưởng thành. Hôm nay đột nhiên gặp phải tình cảnh giống như Tiêu Cửu Cửu thế này, một người không chịu sự điều phối của anh, cũng không chịu tuân theo chủ ý sắp xếp của anh như vậy, nhưng lại cũng không chỉnh đốn anh đến mức bi thảm.

Hết lần này tới lần khác, Lương đại thiếu còn chưa thể ôm được mỹ nhân kia trở về nhà của mình, cho dù anh có buồn bực với cô, có tức giận cô, có trách móc cô, có bất mãn với cô, thì anh vẫn phải dùng bộ mặt cầu cạnh để mà lấy lòng cô.

Vì thế, Lương Kinh Đào vẫn phải dụ dỗ Tiêu Cửu Cửu, nghe thấy Tiêu Cửu Cửu yêu cầu muốn đi về, Lương Kinh Đào vốn còn nghĩ muốn sẽ vô lại một chút,  nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Tiêu Cửu Cửu bay tới, lời nói của anh liền không dám vọt ra khỏi miệng nữa. Lương Kinh Đào đành chỉ có thể ngoan ngoãn thu thập mọi thứ đầy đủ, sau đó chuẩn bị đưa cô trở về trường học.

Xuống đến lầu dưới, đột nhiên Lương Kinh Đào kêu lên một tiếng, "Ai dà, chúng ta còn quên chưa đi mua vịt quay Toàn Tụ Đức của Trương Dương và thịt tẩm bột rán của La Manh rồi.  Chúng ta phải đi mua đã rồi mới trở về được, tránh để cho các cô ấy chê trách là anh nói lời mà không chịu giữ lời!"

"Được!" Đây là những yêu cầu của những chị em tốt của mình, n, dĩ nhiên Tiêu Cửu Cửu sẽ không cự tuyệt.

Ngày bọn họ tổ chức hôn lễ đã được định đoạt xong xuôi rất nhanh. Đó là ngày hai mươi chín tháng mười, thời gian cách hiện tại chỉ có hai tuần lễ nữa.

Khi Tiêu Cửu Cửu nói chuyện với Tiêu Cẩn Chi và mấy người Tần Tấn Chu Tiêu rằng, mình sẽ kết hôn với Lương Kinh Đào. Không ngoài dự đoán, tất cả mấy người bọn họ, từng người một đều nói rằng, Tiêu Cửu Cửu hành động như vậy chỉ vì Phượng Thần, chỉ vì muốn báo thù mà cô đã xả thân chịu chết, hành động như một cô gái ngu ngốc.

Chu Tiêu trực tiếp dùng giọng nói hung tợn, hận không thể đập cho cô một trận, mà nói với cô: "Em đừng có cho là anh nói nhiều như vậy, Cửu Cửu, tối nay em hãy trở về khu bảo tồn Ngọc Sơn cho anh. Anh  Cẩn Chi sẽ giảng giải cho em những điều tốt nhất, sẽ dạy dỗ em nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì. Hãy mau chóng trở về nhà ngay cho anh! A, quên đi! Anh sẽ lái xe đến đó để đón em về nhà! Sau khi tan học, em hãy đến cửa trường học, anh sẽ chờ em ở cửa trường học đó."

Giọng nói của Tần Tấn thì vẫn còn giữ được sự nhẹ nhàng, tao nhã, khi nghe được Tiêu Cửu Cửu thông báo về hôn lễ của mình, anh cũng chỉ thở dài, nói một câu: "Nhóc con đần độn, em có biết là em đang làm cái gì không hả?"

Khi Tiêu Cửu Cửu đáp lại anh một tiếng, "Em biết!"

Thì sau đó, anh liền trầm mặc.

Hồi lâu, Tần Tấn mới lại lên tiếng, "Nếu như em thật sự có thể tin rằng, mình sẽ thắng ở trong trận chiến đấu này, như vậy, anh xin chúc mừng em! Nhưng mà Cửu Cửu, em đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"

"Em đã làm xong rồi!"

"Được lắm, nếu như em cũng đã nghĩ xong rồi, vậy thì anh không có gì để nói nữa rồi, buổi tối gặp mặt nhau chúng ta sẽ tán gẫu tiếp!"

Còn sau đó, với Hứa Hằng Minh và Đông Phương Cảnh Mộ, Tiêu Cửu Cửu cũng chỉ có thông báo với bọn họ đến tụ hội ở khu bảo tồn Ngọc Sơn, mà không nói gì với bọn họ về chuyện hôn lễ kia nữa, có một số việc, khi gặp mặt nhau nói rõ ràng sẽ tốt hơn.

Mà Tiêu Cẩn Chi, anh chính là người cuối cùng được cô thông báo.

Tiêu Cẩn Chi cũng chỉ có khẽ hừ lên một tiếng, "Nhóc con ngu đần!" Nói xong, anh liền trực tiếp cúp điện thoại.

Làm cho Tiêu Cửu Cửu cứ cầm điện thoại đứng ngẩn người tại đó một hồi lâu. Cô không sao nghĩ ra nổi, rốt cuộc người đàn ông này đã xảy ra chuyện gì? Theo như bình thường mà nói, tối thiểu nhất thì anh cũng phải nổi đóa lên mới phải, không phải anh luôn như vậy đó sao?

Nhưng mà bây giờ, phản ứng của Tiêu Cẩn Chi cũng quá kỳ quái! Thay vào đó, nó lại mang đến cho cô một cảm giác dường như có một cơn cuồng phong sắp ập tới, làm cho cô thấy kinh hãi đến run người.

Tiêu Cẩn Chi vừa cúp điện thoại của Tiêu Cửu Cửu, thì điện thoại của Chu Tiêu gọi đến.

Chu Tiêu liền húc đầu hỏi ngay, "Lão đại, anh cứ như vậy mà đứng nhìn Cửu Cửu gả cho cái đồ nhóc con vô lại đó hay sao?"

Tiêu Cẩn Chi cười phì một tiếng: "Cậu có thể nói được sao?"

"Này bây giờ mọi người đều cũng náo loạn cả lên vì cái chuyện Cửu Cửu sắp kết hôn, tại sao anh có thể còn hời hợt được như vậy chứ? Anh không thể suy nghĩ một chút xem, làm như thế nào để ngăn cản cô nhóc ngu đần kia làm cái chuyện ngu xuẩn đó hay sao?" Nghe thấy giọng nói lành lạnh kia của Tiêu Cẩn Chi, quả thật Chu Tiêu cảm thấy mình giống như kiểu “Hoàng đế không vội mà thái giám đã sốt ruột vậy.

Tiêu Cẩn Chi vẫn giữ nguyên giọng nói nhàn nhạt như vậy: "Cậu cứ chờ đó mà coi đi! Chuyện kết hôn này của bọn họ… sẽ không thành công được đâu!"

Chu Tiêu lập tức hỏi lại, "Anh đã có biện pháp rồi hả?"

"Ha ha... Không thể nói cho cậu được!" Nói xong, Tiêu Cẩn Chi liền cúp điện thoại! Chu Tiêu giận đến mức dậm chân, nói một câu kích thích khẩu vị của người ta như vậy, lại không chịu nói tiếp! Hừ, đợi đến thời điểm tụ hội buổi tối hôm nay, anh không ép buộc Tiêu Cẩn Chi phải nói lộ ra chuyện này thì không thể.

***********Hết chương 81***********


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui