Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Editor: Mẹ Bầu

Mà một nhóm người gồm có Chu Tiêu, Tần Tấn, Đông Phương Cảnh Mộ, và Hứa Hằng Minh, đi theo sau lưng Tiêu Cẩn Chi, vừa tiến vào nhìn thấy hình ảnh Cửu Cửu mặc một bộ áo cưới màu trắng, bộ dạng xấu hổ đang trong tư thế chờ đợi khẽ tựa vào trên người Tiêu Cẩn Chi, thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng trào lên một cảm xúc vạn lời khó nói.

Cô gái nhỏ mà bọn họ vẫn luôn che chở,, rốt cục đã sắp trở thành vợ của người anh em thân thiết của bọn họ rồi.

Từ nay về sau, bọn họ sẽ phải thay đổi lại cách gọi đối với cô, sẽ phải gọi cô là "chị dâu" rồi!

Mặc dù đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có một cảm xúc hơi ê ẩm, trái tim giống như là thiếu đi mất một thứ gì đó, khiến cho cảm xúc mất mát ở trong cứ sôi trào không ngừng nghỉ.

Nhưng rất nhanh, mấy người người đàn ông bọn họ đã lập tức nhanh chóng tỉnh táo lại, tinh thần phấn chấn. Ý cười trên mặt không ngừng, hết nhìn Tiêu Cửu Cửu, lại nhìn sang mấy cô dâu phụ Đông Phương Cảnh Nhiêu, Trương Dương, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn,  La Manh cũng xinh đẹp động lòng người, sau cùng tất cả cùng nhau đưa tay hướng về phía Tiêu Cẩn Chi, ồn ào đòi hỏi anh phát hồng bao tiền lì xì.

Tiêu Cẩn Chi vẻ mặt tươi cười, phát cho các cô và các anh em mỗi một người một phong hồng bao tiền lì xì thật to. Thậm chí ngay cả những người khác đang ở trong phòng, anh cũng đều phát mỗi người một cái, thật sự có người là có phần!

Nhận được bao tiền lì xì xong, đương nhiên tất cả mọi người đều nói một tràng những lời chúc phúc dễ nghe. Sau đó, lúc này Tiêu Cẩn Chi mới ôm Tiêu Cửu Cửu lên, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn cẩn thận từng li từng tí đi ở giữa đoàn người đang túm tụm vây quanh, trùng trùng điệp điệp đi xuống lầu.

Ở lầu dưới, điều làm cho Tiêu Cửu Cửu thấy kinh ngạc nhất chính là, chiếc kiệu hoa đỏ rực dùng để rước dâu thật lớn, có tới tám người khiêng, đang đặt ở nơi đó.


Mà điều càng làm cho cô cảm thấy kinh hãi hơn nữa chính là tám vị phu kiệu kia!

Nhìn một chút xem, họ là những người nào vậy?... Chắc chắn bọn họ phải là Tiêu Cẩn Chi, Chu Tiêu, Tần Tấn, Đông Phương Cảnh Mộ, Hứa Hằng Minh, Lôi Đình, Tiêu Trác Chi, Tiêu Việt Chi rồi.

Trừ mấy người đàn ông đang ở trước mặt cô lúc này, còn lại đều là những khuôn mặt của những người quen thuộc, thuộc tầng lớp con nhà gia thế. Trong đó chỉ có Tiêu Trác Chi và Tiêu Việt Chi là tương đối xa lạ với cô. Nhưng Cửu Cửu cũng biết, hai người bọn họ chính là hai anh em sinh đôi, con trai của chú Hai trong nhà họ Tiêu. Hai anh em bọn họ suốt hai năm qua đều đang du học ở nước ngoài. Lần này bọn họ trở lại trong nước, là đặc biệt trở về để tham gia hôn lễ của Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu.

Lúc trước hai anh em bọn họ nghe thấy Tiêu Cẩn Chi đang tìm kiệu phu, thân là anh em máu mủ thân thiết trong dòng tộc nhà họ Tiêu, cả hai người bọn họ liền xung phong nhận đảm trọng trách, mỗi người một chân phu kiệu.

Tiêu Cửu Cửu nhìn tám người đàn ông đang ở trước mặt mình lúc này trong lòng nhất thời tràn đầy cảm động. Đây là những người đàn ông mà cô một lòng mến yêu, ở trong ngày đại hỷ của cô, bọn họ đều muốn tặng cho cô một niềm vinh dự cao nhất

Vì vậy, hôn lễ này của Tiêu Cửu Cửu mặc dù không tính là quá long trọng, nhưng lại đủ để cho người đời sau nói ra vô số những lời khen không, về buổi hôn lễ ngày hôm đó. Bởi vì trong buổi hôn lễ này, có tám vị khiêng kiệu về sau đều là những nhân vật có tiếng tăm, được cất nhắc lên những vị trí hết sức quan trọng của đất nước Trung Hoa, nổi tiếng hậu thế.

Tám người đàn ông anh tuấn xuất sắc, cùng mặc bộ đồng phục Tuxedo màu đen, vững vàng nhấc chiếc kiệu hoa lên, trên đó có Tiêu Cửu Cửu ngồi bên trong, bắt đầu từ biệt thự nhỏ, bước từng bước, từng bước đưa kiệu đến cửa chính của hội sở khu bảo tồn Ngọc Sơn.

Mà ở ngay cửa chính của hội sở khu bảo tồn Ngọc Sơn, đã có ông nội Tiêu dẫn đầu, cùng với hai đôi vợ chồng Tiêu An Bác và Tiêu Tĩnh Bác cùng với những người trong nhà họ Tiêu đứng ở hai bên cổng chính, đang lẳng lặng chờ đợi chiếc kiệu mà mấy người bọn họ khiêng đến.


Khi nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Tiêu An Bác tràn đầy kích động. Từ hôm nay về sau, hai cha con ông đã có thể vĩnh viễn được ở cùng một chỗ.

Chỉ có Diệp Tú Trinh khi nhìn thấy một màn này là mặt mũi đầy sự âm trầm. Nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi dắt Tiêu Cửu Cửu xuống kiệu hoa cẩn thận từng li từng tí thế kia, thì cho dù bà có thể giữ vững được tinh thần, giữ vững được nụ cười hoàn mỹ của mình, nhưng hận ý ở nơi đáy mắt bà thì lại vẫn không thế nào khống chế được, cứ thế phát lộ ra ngoài, khóe mắt của bà lúc này cũng như bị co rút lại.

Cũng may lúc này ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào trên người chú rể và cô dâu, cho nên không ai phát hiện ra sự khác lạ đó của bà.

Chỉ có Tiêu Cửu Cửu, khi cô còn đang ngồi ở trên kiệu, cô cũng đã cảm nhận một ánh mắt âm u lạnh lẽo chứa đầy sát khí, xuyên qua không gian, chiếu thẳng về phía vị trí cô đang ngồi.

Theo bản năng Tiêu Cửu Cửu ngước mắt nhìn sang, đối diện với cô là ánh mắt tràn đầy hận ý của Diệp Tú Trinh.

Thân hình Cửu Cửu hơi sững lại, Tiêu Cẩn Chi thấy cô sắc mặt của cô có vẻ gì đó không đúng, lập tức thấp giọng hỏi, "Sao vậy?"

Tiêu Cửu Cửu thấy, chỉ trong chớp mắt, Diệp Tú Trinh cũng đã khôi phục lại được thần thái, cũng không muốn sinh sự vào lúc này, liền ngước nhìn lên anh lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì hết!"


Tiêu Cẩn Chi một tay nắm chặt lấy tay của cô, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy ngang lưng cô, hai người sóng vai đi về phía ông nội Tiêu đang đứng.

Hai người đi tới đứng trước mặt ông nội Tiêu, đồng thanh cất tiếng chào ông: "Ông nội!"

Ông nội Tiêu nhìn Tiêu Cẩn Chi một chút, lại nhìn sang Tiêu Cửu Cửu một chút. Khi ánh mắt của ông rơi xuống cái bụng hơi nhô lên của Tiêu Cửu Cửu, thì trở nên mềm mại mà ôn hòa. Ông móc từ trong túi của mình ra một chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo, đeo vào tay cho Tiêu Cửu Cửu: "Cửu Cửu, vật này là bảo bối của tổ tiên nhà họ Tiêu chúng ta truyền lại. Hôm nay ông liền giao cho cháu, hi vọng các cháu có thể tiếp tục truyền lại từ đời này qua đời khác. Ông lại càng hy vọng các cháu có thể làm cho nhà họ Tiêu chúng ta đời đời vinh hoa, vĩnh viễn trường thịnh không suy."

"Cảm ơn ông nội!" Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu lại đồng thanh nói lời cảm ơn ông nội.

Khi chiếc vòng đeo tay cổ xưa, quý giá, bằng ngọc lục bảo xanh biếc, đã từng được lưu truyền qua các đời, được ông nội Tiêu đeo vào trên cổ tay tròn trịa, trắng như tuyết của Cửu Cửu, thì thím Hai Trương Tiểu Khanh, nhìn thấy một màn này cũng không thấy có cảm giác gì, trên mặt bà vẫn giữ nguyên ý cười.

Nhưng Diệp Tú Trinh thì lại khác, bà lại càng cảm thấy thêm ganh ghét với Tiêu Cửu Cửu hơn!

Dù sao đi nữa bà cũng là dâu trưởng của nhà họ Tiêu này. Bà cũng đã sớm từng được nghe nói ở trong tay ông nội Tiêu có một chiếc vòng đeo tay bằng ngọc lục bảo. Năm đó mẹ chồng của bà đã mang trên tay, nhưng sau khi mẹ chồng bà qua đời, chiếc vòng ngọc gia truyền quý giá kia ông nội Tiêu cũng không truyền lại cho bà. Trong lòng bà cũng vẫn luôn nghĩ tới chuyện chiếc vòng tay ngọc lục bảo gia truyền này!

Không nghĩ tới, hôm nay lão già kia lại mang chiếc vòng đeo tay ngọc lục bảo gia truyền kia trao cho con bé đê tiện kia! A a a a, thật sự đã làm cho bà tức chết rồi!

Cái đồ nhóc con hèn hạ kia, không ngờ nó lại có thể đoạt đi rất nhiều thứ, lúc trước vốn dĩ chỉ có thể thuộc về bà như thế!

Nhất định phải tiêu diệt nó! Nhất định bà phải tiêu diệt nó!


Trong đầu Diệp Tú Trinh hiện tại chỉ tồn tại một suy nghĩ đáng sợ này.

Nghiêm chỉnh suốt cả một buổi tối, tâm trí của Diệp Tú Trinh cũng không ở yên tại nơi này. Ánh mắt của bà vẫn nhìn chăm chú ở trên người Tiêu Cửu Cửu, chỉ chờ cơ hội Cửu Cửu sơ sẩy thì bà sẽ ra tay.

Đúng lúc này bà nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đang đi một mình về phía phòng rửa tay ở bên ngoài phòng tiệc. Diệp Tú Trinh cũng chỉ vội vàng quấy quá đáp lại lời chào hỏi của khách mời, rồi sau đó bà bỏ khách ở lại, gấp gáp đi ra ngoài. Diệp Tú Trinh siết lại chiếc túi trong tay thật chặt, đến nỗi cũng bởi vì bà nắm tay quá chặt mà khớp xương cũng bị trắng bệch ra.

Đúng lúc Diệp Tú Trinh sắp đến gần Tiêu Cửu Cửu, thì một bóng dáng nhanh chóng vọt tới sau lưng Diệp Tú Trinh, một sống dao nhanh nhẹn chém mạnh xuống, trực tiếp làm cho Diệp Tú Trinh ngất lịm đi. Sau đó bóng người kia nhanh chóng nhấc Diệp Tú Trinh lên, biến mất ở phía cửa thang lầu.

Tiêu Cửu Cửu bỗng nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng người kia vừa biến mất. Nơi đáy mắt của cô vụt thoáng qua một chút sáng tỏ, khóe môi khẽ cong lên, nở một ý cười nhàn nhạt.

Thật sự nguyên cả một buổi tối trọn vẹn, cô đều có thể tinh tường cảm nhận  được Diệp Tú Trinh luôn có một cái nhìn sát khí đối với mình. Nhân cơ hội bữa tiệc cưới sắp kết thúc, khách mời đang lục tục cáo từ, thì Tiêu Cửu Cửu mới cố ý tạo ra một cơ hội sơ suất, để cho Diệp Tú Trinh có cơ hội ra tay hành động.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Cửu Cửu, cô vừa ra tới bên ngoài, Diệp Tú Trinh cũng lập tức đi ra theo.

Chỉ có điều là, cô cũng không ngờ rằng, lại có người có thể ra tay hạ thủ còn nhanh hơn cả cô, đã kịp thời ngăn trở hành động của Diệp Tú Trinh. Xem ra người này thực sự không muốn để cho Diệp Tú Trinh phá hỏng buổi hôn lễ của bọn họ.

Chẳng qua là, trong chuyện này ai là người đã ra tay? Bọn họ sẽ đối phó với Diệp Tú Trinh như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận