Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Lương Kinh Diễm vừa thấy Tiêu Cửu Cửu nhìn lại mình thì cô cũng dùng ánh mắt thị uy hướng về Tiêu Cửu Cửu, tiện thể cũng nở nụ cười tràn ngập khiêu khích.

Ngược lại, cặp mắt lạnh lẽo của Tiêu Cửu Cửu chỉ nhàn nhạt đảo qua nhìn khuôn mặt của cô ấy, giống như hoàn toàn không cảm nhận được lực sát thương toả ra từ trong ánh mắt của Lương Kinh Diễm. Sau đó ánh mắt cô cũng không dừng lại mà cứ như thế trượt từ trên xuống dưới, nhìn khắp khuôn mặt cô ta. 

Khoé môi Lương Kinh Diễm nở nụ cười nhạt và cô ta cứ duy trì trạng thái đó trong một lúc lâu.

Lương Kinh Diễm xem người ta như kẻ thù mà người ta cứ đứng nhìn cô thế kia, thật khiến cô khó chịu. Hết lần này đến lần khác, cô cứ vậy bị Tiêu Cửu Cửu nhìn trần trụi mà bản thân không thể làm gì. 

Lương Kinh Diễm chỉ cảm thấy hơi thở trong lồng ngực mình chực trào phun lên, thế mà nhìn Cửu Cửu cứ lơ là như không có chuyện gì xảy ra, lại làm như không có phản ứng gì khiến cô cảm thấy mình ở trước mặt cô ấy không khác một tên hề. Cô cứ tự mình ở đó tự diễn tự xướng căn bản không có ai thưởng thức.

Không cần nói cũng biết cái cảm giác này có bao nhiêu uất ức và phiền muộn.

Lương Kinh Diễm cô lúc nào lại bị loại khuất nhục này hành hạ mình chứ?

Nhưng cái người phụ nữ xấu xa Tiêu Cửu Cửu kia lại hết lần này đến lần khác khiến cô cảm thấy lúng túng và dè dặt biết bao. 

Cô ta chỉ là một đứa con gái bần hàn ở xóm nghèo thì dựa vào cái gì mà dám làm lơ và khinh thường một đại tiểu thư danh gia vọng tộc như cô chứ?

Xem ra chắc cô chưa dạy dỗ cô ta đến nơi đến chốn đây.


Trong lòng Lương Kinh Diễm phẫn hận Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,giống như trong lòng mình đang có từng đợt sóng dữ đập tới, khiến lý trí cô từ từ tắt ngấm nhường chỗ cho lòng tự kiêu tự đại lên ngôi. Và trong giây phút cuối cùng, cô đã đi đến một quyết định đủ để cô hối hận cả đời.

Cô đi lên sân thượng, móc điện thoại ra, chỉ nói một câu: "Mục tiêu đã xuất hiện, đêm nay chuẩn bị hành động."

Tiêu Cửu Cửu tất nhiên là có thể dự đoán đến việc Lương Kinh Diễm bị uất ức và e sợ đến cỡ nào, thậm chí giờ đây trong lòng cô ấy đang có ý muốn giết cô cũng nên.

Tuy bề ngoài Cửu Cửu xem như hờ hững nhưng trong lòng cô đã sớm cười đến điên đảo.

Không sai! Cô đang cố ý. Lương Kinh Diễm vốn là tiểu thư đài các, kiêu sa, quen thói nuông chìu, được mọi người xung quanh xu nịnh rồi. Hiện giờ, cách tốt nhất đả kích cô ta chính là cô cố tình làm lơ. Trước tiên cô phải khiến cho cô ta nổi lên thói kiêu ngạo và khi đến đúng thời điểm, cô ta sẽ cảm thấy mọi việc mình làm không có ai thưởng thức, cuối cùng là cảm thấy uất ức muốn chết. 

Có nhiều người bị cô ta coi thường nhưng họ càng để ý đến cô ta thì cô ta sẽ càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng ra tay mạnh hơn. Còn nếu như họ không để ý tới thì cô ta sẽ tích góp những tức giận và kiêu ngạo trong lòng, tự mình gặm nhấm nỗi uất ức ấy. 

Ha ha, Lương Kinh Diễm, cô thật sự cho rằng có thể dễ dàng giẫm đạp Tiêu Cửu Cửu này sao?

Tiêu Cửu Cửu bị bắt nạt không phải là cô không có cách đánh trả lại cô ta. Dù cho không có Tiêu Cẩn Chi quyền thế bên cạnh thì chỉ dựa vào việc cô chính là chân truyền của độc thủ thần y thì cô chỉ cần cho cô ta uống một bình rượu độc là xong đời. 

Vậy nên Lương đại tiểu thư tốt nhất đừng gây chuyện với cô, bằng không cô cũng sẽ tuyệt đối không khách khí.

Tuy rằng cô và Phượng Thần có xuất thân không mấy tốt đẹp nhưng để có được ngày hôm nay, hai người họ đã cố gắng hơn người bình thường rất nhiều. Dù phải công nhận rằng cũng có một phần công sức do Tiêu Cẩn Chi nâng đỡ nhưng hai người bọn họ cũng rất biết điều. Dù ai có làm khó dễ họ nhưng họ vẫn nhẫn nhịn, chỉ vì họ không muốn làm náo động thêm mà thôi.


Khu bảo tàng này có rất nhiều người ôm tâm tư "Không gặp được tăng thì cũng gặp Phật" mà coi cô và Phượng Thần như hai kẻ thân tín bên cạnh Tiêu Cẩn Chi, ít ra bọn họ cũng sẽ lễ độ không dám thất lễ với cô và Phượng Thần.

Giống như Lương Kinh Diễm lúc này, tự cho rằng thân phận cao quý, đã không nể mặt mà còn có thái độ đối nghịch với bọn họ đúng là hiếm thấy. Chỉ cần một câu nói của bọn họ cũng đủ sức lật đổ thân phận của cô rồi, đến lúc đó chuyện không đơn giản chỉ là đánh mất thân phận tiểu thư quyền quý mà còn có thể xảy ra những việc khác tàn nhẫn hơn thế nữa. 

Tuy rằng cái tên Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần sớm vang vọng trong giới quyền quý này nhưng quả thực người được gặp hai người bọn họ cũng không nhiều. Chỉ có một số ít những người đàn ông đang có mặt tại đây là có cơ hội gặp được Phượng Thần.

Từ đó cũng có thể thấy được, người có thể gặp được Tiêu Cửu Cửu càng hiếm hoi.

Dù sao Phượng Thần cũng thường đi theo Tiêu Cẩn Chi, lại là người phát ngôn thay Tiêu Cẩn Chi, lại kiêm chức vị tổng quản lý trong khu bảo tàng Ngọc Sơn tới nơi này tham gia tiệc rượu nên cũng có nhiều người đã gặp qua anh ta. 

Nhưng Tiêu Cửu Cửu thì khác, trừ phi có người nào đó có thân phận ngang hàng hoặc cấp VIP ở lầu ba của bảo tàng Ngọc Sơn này thì mới có thể có cơ hội gặp mặt được cô. Dĩ nhiên không phải ai cũng có thể được cô phục vụ ở lầu ba. 

Thực ra, mỗi ngày vào buổi tối Tiêu Cửu Cửu có rất ít thời gian. Cô hầu hết chỉ đến đó học vào ban ngày, buổi tối cô cũng chỉ có hai đến ba giờ ở đó, còn lại là thường bị Tiêu Cẩn Chi và Phượng Thần kéo lên lầu bốn uống trà và nghe nhạc. 

Nếu nói cô đang làm việc thì chẳng bằng nói cô đang ở đó vui chơi thì đúng hơn. 

Mà những công tử quyền quý có tư cách trên lầu ba chủ yếu không thật sự muốn cô hầu hạ mà chỉ dựa vào lý do này chỉ muốn mời Tiêu Cửu Cửu uống rượu, cùng nhau vui đùa một chút. Đặc biệt là họ chủ yếu muốn dựa vào mối quan hệ tốt giữa Tiêu Cửu Cửu và Tiêu Cẩn Chi để có được những cơ hội tốt cho mình thôi. 


Huống chi, nhìn Tiêu Cửu Cửu xinh đẹp yểu điệu như nàng tiên nhỏ, bọn họ muốn yêu thương cô còn không có cơ hội thì sao dám công khai bắt cô hầu hạ mình. Mà ngược lại bọn họ phải hầu hạ cô thì đúng hơn.

Hôm nay những người khách kia chỉ do cảm thấy có chút buồn nên đến thăm một chút, vừa hay Phượng Thần và Tiêu Cửu Cửu cũng tham gia tiệc rượu, nên cũng muốn nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt với bọn họ. 

Tiêu Cửu Cửu nhìn một làn người vây quanh mình, lại đang đổ xô chào hỏi thì đột nhiên cũng nhớ tới tình cảnh trong cung đình thuộc bộ phim cổ trang trên TV. Nếu như giả sử Tiêu Cẩn Chi là vị Hoàng thái tử nào đó, thì có thể ví cô và Phượng Thần như tổng quản và tiểu thái giám luôn thân cận bên cạnh thái tử không?

Nghĩ tới đây, Tiêu Cửu Cửu không nhịn được cong khóe môi lên giễu cợt.

Từ lúc Tiêu Cửu Cửu bước vào cửa, Kim Thiên Viêm vẫn đang chăm chú nhìn cô, thậm chí khi cô và Lương Kinh Diễm yên lặng dùng ánh mắt Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,giao chiến thì anh cũng vẫn nhìn ra rõ ràng.

Chính vì thấy rõ ràng như vậy nên cho thấy anh ta cũng quan tâm Tiêu Cửu Cửu không thua những người khác, thậm chí dục vọng trong lòng càng lúc càng nổi lên rõ ràng mà không có cách nào tự kiềm chế chính mình. 

Lúc này, vừa thấy mỹ nhân cười tươi như hoa, tưởng tượng như có đám mây trên đầu, đẹp không sao tả xiết. Mà Kim Thiên Viêm vốn luôn luôn kiêu ngạo đến ngông cuồng tự đại cũng đột nhiên giật mình, không nhịn được thấp giọng khẽ hỏi "Cửu Cửu, em cười gì vậy?"

Thật ra lúc này trong lòng anh cũng có suy nghĩ giống như Lương Kinh Diễm vậy, cũng đang nghi ngờ Tiêu Cửu Cửu đang định làm gì đó rất khác thường.

Lương Kinh Diễm thì nghĩ tới việc chỉ là một cô gái có xuất thân nghèo khó mà  dựa vào cái gì dám hành động thô lỗ đối với cô - một người có xuất thân cùng địa vị cao cấp - như vậy?

Còn điều Kim Thiên Viêm nghĩ tới là tại sao Tiêu Cẩn Chi lại chấp nhận nuôi dưỡng Cửu Cửu? Dĩ nhiên anh ta cũng có thể bao nuôi một đôi nam nữ gặp cảnh bần hàn khốn khó nhưng dù gì hầu hết trong những trường hợp như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến khí khái và danh tiếng của anh. 

Lại nói Phượng Thần và Tiêu Cửu Cửu cũng rất lợi hại, nếu Tiêu Cẩn Chi lại muốn dưỡng bọn họ thành tài thì quả thật vô cùng tốt.

Tiêu Cửu Cửu nghe được Kim Thiên Viêm lại có xưng hô quen thuộc như vậy thì cô cũng liếc ánh mắt sắc lạnh lẫn khinh thường nhìn anh ta, cười nhạt đáp: "Cũng không có gì, chỉ là xem chút chuyện buồn cười nên mới không nhịn được phì cười vậy thôi. Xin lỗi! Tôi thật thất lễ."


Kim Thiên Viêm thấy nụ cười lạnh lùng của Tiêu Cửu Cửu. Tuy cảm thấy không quen với việc lạnh lùng, xa cách của cô đối với mình nhưng Kim Thiên Viêm cũng không phải loại người thấy người khác gặp nạn mà trở mặt.

Càng tiếp xúc lâu với Tiêu Cửu Cửu thì anh cũng cảm thấy con người cô khá thú vị giống như khám phá bảo tàng sâu hơn, lại khiến anh có biết bao ngạc nhiên và thú vị. 

Anh ta nhìn cô đối đáp và có những cử chỉ lễ nghi ở khắp nơi trong khu bảo tàng này, tiến lui thỏa đáng mà nói chuyện cũng dịu dàng. Tuy rằng có chút xa cách nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người khác cảm thấy khó chịu, thậm chí cô lễ phép đến nỗi khiến đối phương không nhận ra lỗi lầm nào của cô. 

Kim Thiên Viêm đứng cách đó không xa, vừa nháy mắt thì lập tức có một người vốn cũng có quen biết với Phượng Thần nhanh chóng bước lại gần bắt chuyện với Phượng Thần. 

Phượng Thần bị vây quanh quấn quít không thể thoát thân được, tình cờ nhìn về phía Cửu Cửu, ánh mắt có vẻ hơi sốt ruột.

Nhưng Cửu Cửu lại nở nụ cười cho anh yên tâm, cũng giơ tay ra hiệu rằng anh không cần lo lắng cho mình.

Đang lúc này, Cửu Cửu đột nhiên nghe được Kim Thiên Viêm ở đó nói với cô: "Cửu Cửu, anh nghe nói em đặc biệt yêu thích ngọc Phỉ Thúy, mà ở văn phòng anh có gom một ít về nó. Không biết Cửu Cửu có hứng thú theo anh xem một chút?"

Theo bản năng, Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía Lương Kinh Diễm, cũng phát hiện ra  Lương Kinh Diễm không còn ở đó nữa. Mà cô nhìn khắp bốn phía cũng không thấy cô ấy ở trong phòng yến hội nữa. Thấy vậy, ánh mắt Cửu Cửu hơi híp lại, lập tức quay lại nhìn Kim Thiên Viêm xin lỗi cười cợt: "Xin lỗi! Kim tiên sinh, tôi có chút không thoải mái, tôi xin phép lúc khác sẽ phục vụ ngài."

Nói xong, Tiêu Cửu Cửu đi về phía phòng toilet của phòng yến hội.

Lúc cô xoay người đi vào toilet, cửa thang máy lại mở ra. Từ bên trong lần lượt là một nhóm bốn người thanh niên bước ra, từng người cao lớn đẹp trai, khí thế hiên ngang, ăn mặc tươm tất với bộ quân trang màu lục. Trên vai là những cờ hiệu chói mắt, khí chất vừa lạnh lùng, vừa ưu nhã, vừa lẫm liệt, vừa yên tĩnh. Mỗi người một vẻ, mỗi người đều thể hiện tính bất phàm cùng khí khái trên thân thể mình.

Bọn họ vừa nói cười, vừa nhanh chân đi về hướng phòng tiệc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận