Cửu Cửu dùng đôi tay ôm thật chặt lấy đầu Phượng Thần, như con thú nhỏ bị thương khóc hu hu, giọt nước mắt kia, giống như chuỗi trân châu đứt dây, theo gương mặt trắng nõn của cô, không ngừng trượt xuống.
“Thần Thần, Thần Thần, anh đừng đi, đừng đi có được không?”
“Thần Thần, Thần Thần, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Sao anh có thể bỏ lại em? Sao anh có thể? Tại sao có thể? Hu hu hu, Thần Thần, em van xin anh, trở lại, trở lại được không...”
Nghe giọng nói nghẹn ngào phát ra từng tiếng đau thương ngắt quãng mà hu hu khẽ gọi khiến người ta rơi lệ, đau thương nồng đậm cả người khiến cho người ta tan nát cõi lòng, tiếng khóc khẽ làm cho người ta cảm thấy đau khổ tột cùng, khiến người xem chung quanh, tất cả đều nghe thấy mà rơi lệ...
Tần Tấn, Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, Đông Phương Cảnh Mộ ở bên cạnh nhìn, càng thêm đỏ cặp mắt.
Nhìn Cửu Cửu đau thương đến muốn chết như vậy, lúc này bọn họ chỉ có một cảm giác, đó chính là đau đớn!
Cảm giác đầu trái tim của mình, giống như đang bị ai đó dùng sức kéo, đau đớn từng cơn từng cơn, để cho bọn họ cực kỳ khó chịu, rồi lại không cách nào giải thoát.
Tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương kêu vang, gào thét tới.
Tần Tấn đưa tay lau nước mắt chảy xuống trên mặt, đi tới bên cạnh Cửu Cửu, muốn tách tay đang ôm Dieễn ddàn lee quiy đôn Phượng Thần của cô ra, cô lại như thế nào cũng không chịu buông.
Tần Tấn chịu đựng đau lòng, nói với cô, “Cửu Cửu, xe cứu thương tới rồi, để bác sỹ tới xem một chút, có được không? Dù chỉ là một tia hy vọng, chúng ta cũng không thể buông bỏ!”
Bác sỹ? Hy vọng?
Tiêu Cửu Cửu dùng sức nhắm mắt lại, trong lòng co rút đau đớn mãnh liệt một trận.
Bản thân cô là một bác sỹ, mặc dù cũng tốt nghiệp đại học y khoa danh không xứng với thực, nhưng mà cô có hai sư phụ trong giới trung tây y tốt nhất, từ chỗ bọn họ, cô học được y thuật không hề kém người tốt nghiệp nghiên cứu y học, cô có vài phần tự tin với y thuật của mình.
Nhưng mà, mới vừa rồi, cô cứ trơ mắt nhìn người đàn ông cô yêu nhất, nhìn tròng mắt của anh tan rã dần.
Một khắc kia, tử vong đột nhiên đến trước mặt, cô bó tay hết cách.
Lúc này, nghe được lời Tần Tấn nói, biết rõ đã sớm không còn hy vọng, cô vẫn đứng lên.
Cô mong đợi, ở nơi thế gian này, thật sự xuất hiện kỳ tích, để cho Phượng Thần của cô trở về lần nữa...
Bệnh viện quân y.
Cửa chính phòng cấp cứu đóng hồi lâu cuối cùng chính thức mở ra, Viện trưởng bệnh viện quân y, cũng chính là Tiêu Tĩnh Bác chú hai của Tiêu Cẩn Chi di ra.
Lần cấp cứu Phượng Thần này, là ông tự mình ra trận, mang theo một nhóm chuyên gia tới tiến hành cứu chữa.
Nhưng đến cuối cùng, ông lại vẫn chỉ có thể nói lời xin lỗi với mấy người chờ đợi bên ngoài, “Xin lỗi! Xin nén đau thương!”
Thời gian bệnh nhân đưa tới, nhịp tim đã ngừng lại, cho dù bọn họ dùng toàn lực cấp cứu như thế nào, nhưng kỳ tích... Cuối cùng chưa từng xuất hiện.
Khi nghe Tiêu Tĩnh Bác bất đắc dĩ tuyên bố ra câu này, Tần Tấn, Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, Đông Phương Cảnh Mộ đều run lên trong lòng, theo bản năng tầm mắt khóa trên người Cửu Cửu.
Nhưng Cửu Cửu lại giống như hồn nhiên không hay, vẫn ngây ngốc đứng ở cửa phòng cấp cứu, cả người giống như mất hồn, giống như vô tri vô giác với tất cả chung quanh, chỉ có ánh mắt đen sâu đến kinh người, chặt chẽ chăm chú nhìn về phía phòng cấp cứu kia.
Giống như... Nơi đó mới là chỗ linh hồn của cô gửi gắm.
Tiêu Tĩnh Bác nhìn Tiêu Cửu Cửu không thích hợp, nhíu nhíu mày, ngay sau đó không chút do dự xòe bàn tay ra, một chưởng trực tiếp đánh cho Tiêu Cửu Cửu hôn mê.
Mấy người Tần Tấn và Chu Tiêu die nd da nl e q uu ydo n thấy Tiêu Tĩnh Bác ra tay, cùng nhau hoảng hốt kêu lên, “Chú hai...”
Tiêu Tĩnh Bác đón lấy thân thể yếu đuối của Tiêu Cửu Cửu, lại tiện thể đưa cô đến trong ngực Tần Tấn đang đưa tay ra, than nhẹ một tiếng nói, “Phượng Thần chết đi, khiến cho con bé bị kích thích quá lớn, trước hết cứ để cho con bé ngủ yên một giấc, nếu không, để cho con bé tiếp tục cứng rắn chống đỡ tiếp, tinh thần con bé sẽ hỏng mất...”
Mấy người Tần Tấn buồn bã than nhẹ, trong lòng lay động đau đớn từng cơn.
Tiêu Tĩnh Bác lại than nhẹ một tiếng, hỏi, “Chuyện này... Mấy đứa thông báo cho Cẩn Chi chưa?”
Chu Tiêu gật gật đầu, “Đã thông báo rồi, cậu ấy nói sẽ chạy về ngay lập tức!”
Tiêu Tĩnh Bác gật đầu một cái, đưa tay vỗ vỗ vai Chu Tiêu, “Đến lúc đó, mấy đứa khuyên Cẩn Chi một chút, hai đứa bé này, quá quan trọng với nó, nhưng mà, cũng không thể khiến nó quá kích động, mọi việc phải cân nhắc rồi sau đó mới làm!”
Chu Tiêu gật gật đầu, “Chú hai, chúng cháu hiểu!”
“Chú cho người chuẩn bị một phòng bệnh cho Cửu Cửu, các cháu lưu một người lại đây làm thủ tục đi!”
Tiêu Tĩnh Bác lại vỗ vỗ vai Chu Tiêu tỏ ý an ủi, cuối cùng thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Khi Tần Tấn ôm lấy Cửu Cửu đi phòng bệnh cao cấp, Chu Tiêu cũng bắt đầu giúp một tay xử lý chuyện khắc phục hậu quả, dĩ nhiên, trừ thu xếp hậu sự cho Phượng Thần, quan trọng hơn là, muốn tra rõ nguyên nhân ban đầu của tai nạn xe cộ.
Những người đó khiến cho Cửu Cửu khổ sở và đau lòng như thế, bọn họ nhất định phải tra ra chân tướng rõ ràng chuyện này, mặc kệ là ai đã xuống tay, đều phải cho kẻ đó trả giá thật lớn!
Trải qua mấy người thương lượng, chuyện này giao cho Hứa Hằng Minh và Đông Phương Cảnh Mộ bắt đầu bắt tay vào điều tra.
Đông Phương Cảnh Mộ thuộc nhà Đông Phương, mặc dù không thuộc về tứ đại hào môn *, lực lượng của nhà Đông Phương chủ yếu ở nước ngoài, nhưng ở Trung Quốc lại có địa vị siêu nhiên, ngay cả mấy vị sếp lớn cấp trên, cũng phải kiêng kỵ nhà Đông Phương mấy phần.
(*) hào môn: nhà giàu sang quyền thế
Nhà Đông Phương bình thường giấu giếm không lộ tài năng, rất khiêm tốn, nhưng vừa đến thời điểm mấu chốt, bạn sẽ phát hiện, ở bốn phía trong ngoài nhà Đông Phương đều có năng lượng kinh người, có thể hô mưa gọi gió, thủ đoạn phi thường.
Mà nhà Hứa Hằng Minh, thì có lực lượng hết sức quan trọng trong kinh.
Để hai người bọn họ hợp tác đến điều tra chuyện này, là không có gì tốt hơn, như vậy điều tra được, mặc kệ đụng phải lực lượng phương nào, bọn họ cũng có thể lấy được.
Ba giờ sau, một chiếc máy bay từ Nam Phi bay đi kinh đô, chậm rãi đáp xuống sân bay thủ đô.
Một người đàn ông mặt mũi lạnh lùng tuấn tú mặc bộ đồ đen toàn thân, với hai vị trợ lý cùng đi, bước nhanh [email protected] đi xuống máy bay, ngồi lên một chiếc Audi màu đen đã sớm chờ ở khu vực riêng sân bay, từ lối đi riêng của sân bay lao nhanh ra.
Không khí bên trong buồng xe, trầm tĩnh dọa người.
Hai vị trợ lý của Tiêu Cẩn Chi – Âu Lượng (trợ lý tổng giám đốc) cùng với Tằng Lỗi (vệ sỹ đặc biệt) nhìn chăm chú vào sếp lớn đang nhắm mắt dưỡng thần, trong mắt hai người đều có lo lắng nồng đậm.
Kể từ sau khi nhận được điện thoại của Chu Tiêu, ông chủ trừ nói một câu, “Lập tức thu xếp máy bay trở về nước” ra, thì không nói một câu.
Nhưng sắc mặt âm trầm đến dọa người của sếp lớn, cặp mắt lạnh đến hình như có thể giết người, bọn họ biết, sếp lớn lúc này đang đứng bên ranh giới nổi giận, người nào đụng phải người đó chết.
Mà hình như Chu Tiêu đã sớm dự đoán được phản ứng của Tiêu Cẩn Chi, anh đã đại khái dặn dò chuyện đã xảy ra với Âu Lượng, để cho bọn họ nhất thiết phải chú ý Tiêu Cẩn Chi kỹ lưỡng, cũng nói cho bọn họ biết, sau khi Tiêu Cẩn Chi về nước, trước tiên bố trí cho anh ấy đến bệnh viện quân y.
Chiếc Audi màu đen rất nhanh dừng trước cửa bệnh viện quân y.
Tiêu Cẩn xuống xe, thấy Chu Tiêu đã chờ đợi từ khi nào, chỉ hỏi cậu ấy một câu, “Cửu Cửu như thế nào?”
Nghe được giọng nói khàn khàn của Tiêu Cẩn Chi, tuy chỉ có mấy chữ như vậy, nhưng lo lắng, tức giận và đè nén bao quanh nó, Chu Tiêu lại có thể rõ ràng cảm thấy.
Nghĩ đến phản ứng sau khi anh ấy nhìn thấy Cửu Cửu, trong lòng Chu Tiêu càng thêm lo lắng mấy phần.
Anh than nhẹ một tiếng trong lòng, lắc lắc đầu, “Không tốt lắm!”
Đáp áp này, ngay từ đầu Tiêu Cẩn Chi đã dự đoán được, Phượng Thần đi, cô sao có thể tốt được?
Kể từ sau khi nhận được điện thoại của Chu Tiêu, tim của Tiêu Cẩn Chi anh vẫn đau.