Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Editor: Heisall

Người đàn ông đang đi tới chính là "Đoàn trưởng đẹp trai nhất đội cảnh vệ" - Đông Phương Cảnh Mộ, phía sau anh ta, đi theo vào là đội trưởng Hứa Hằng Minh luôn đen mặt và ít lời.

Đợi bọn họ ngồi xong, Tiêu Cẩn Chi Chi khẽ gật đầu ra hiệu về phía Đông Phương Cảnh Mộ.

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Đông Phương Cảnh Mộ che miệng ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói ra kết quả mà anh ta cùng Hứa Hằng Minh đã điều tra: "Chuyện này, đã có thể xác định là do Lương Kinh Diễm hạ lệnh cho người làm! Người ra tay là bảo vệ của nhà cô ta – Lưu Căn, sau khi gây chuyện xong, lúc Lưu Căn chuẩn bị xuất cảnh bỏ chạy thì đã bị chúng ta bắt về, bây giờ chúng ta đã khống chế được hắn, hơn nữa đã cầm được lời khai rất có ích từ hắn, hơn nữa trong tay chúng ta cũng đã có được đoạn ghi âm nghe lén điện thoại của Lương Kinh Diễm, hoàn toàn ăn khớp với lời khai của Lưu Căn. Anh Cẩn, anh xem thử chuyện này nên trực tiếp trình lên trên để xử lý theo pháp luật? Hay là âm thầm tự giải quyết?"

Tiêu Cẩn Chi Chi trầm ngâm một lúc, đôi mắt sắc bén thoáng qua một tia sát khí, gương mặt rét lạnh nghiêm túc nói: "Tôi sẽ tự trình lên trên, tôi lại muốn xem thử, lần này nhà họ Lương bọn họ sẽ làm thế nào để bảo vệ người phụ nữ này."

Chu Tiêu nặng nề hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Nhà họ Lương sẽ cho phép loại chuyện xấu này lộ ra ngoài ư? Hãy chờ xem, chỉ cần anh Cẩn trình chứng cớ lên trên, tôi đoán chừng còn chưa lập án, thì báo cáo này đã bị lão già nhà họ Lương lấy đi rồi, đến lúc đó anh đoán xem lão già họ Lương này có tìm anh giải quyết riêng hay không? Nếu vậy, anh Cẩn, anh chuẩn bị thỏa hiệp hay là không thỏa hiệp đây?"

Tiêu Cửu Cửu nghe thế, đáy mắt trầm xuống, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi.

Tiêu Cẩn Chi cảm giác được tầm mắt của cô, đưa tay vút đầu của cô bày tỏ sự an ủi, sử dụng ánh mắt nói cho cô biết rằng không cần lo lắng, ngay sau đó, anh quay sang nói với bốn người Chu Tiêu: "Đây là chuyện tôi đã dự liệu rồi, đối với chuyện này, dù sao nhà họ Lương vẫn phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng."

Đông Phương Cảnh Mộ đưa tài liệu đang cầm trong tay cho Tiêu Cẩn Chi: "Anh Cẩn, tất cả tài liệu đều ở đây!"


Tiêu Cẩn Chi nhận lấy, rút ra nhìn một chút, khẽ gật đầu, nhìn Đông Phương Cảnh Mộ và Hứa Hằng Minh vẫn trầm mặc ngồi ở đó không nói gì, trong mắt hai người bọn họ đều mang tia máu, hiển nhiên là do không ngủ mà vội vàng đi làm chuyện này.

Tiêu Cẩn Chi cảm kích nhìn bọn họ một cái: "Các cậu vất vả rồi! Chờ chuyện này giải quyết xong, chúng ta sẽ lại tụ họp."

Đông Phương Cảnh Mộ khẽ cười một tiếng: "Anh Cẩn, lời này của anh quá khách sáo rồi, không cần nói lời khách sáo, chỉ cần có rượu uống, thì tôi nhất định sẽ đến."

Cái tên hũ nút Hứa Hằng Minh này vẫn không lên tiếng, chỉ kéo cánh môi, coi như là cười, nhưng trên gương mặt mang nét cương nghị kia, lại thể hiện rõ rằng cậu ta và Đông Phương Cảnh Mộ có suy nghĩ giống nhau.

Tiêu Cẩn Chi cũng không khách sáo với bọn họ nữa, tình cảm anh em hai, ba mươi năm cũng không phải là nói suông.

Anh nói thẳng: "Được, trước tiên cứ như vậy! Chuyện này cũng đã làm mất không ít thời gian của các cậu rồi, các cậu cũng trở về giải quyết chuyện của mình đi, bây giờ tôi sẽ tự mình đi xử lý chuyện này."

Anh giơ tài liệu trong tay lên.

Chu Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu vẫn trầm mặc nãy giờ, khẽ cau mày: "Chúng ta đều đi rồi, thì Cửu Cửu tính sao đây? Ai sẽ chăm sóc cô ấy? Nếu không các người cứ đi đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc Cửu Cửu."


Tần Tấn cười nói: "Tôi nghĩ các người cứ đi làm việc đi, bệnh viện này không phải còn có tôi sao, ở đây có tôi trông chừng Cửu Cửu rồi, không có việc gì đâu."

Đông Phương Cảnh Mộ lập tức nói: "Hôm nay tôi đã xin nghỉ, tôi sẽ ở lại đây!"

Chu Tiêu thấy bọn họ đều nói như vậy, nên cũng không theo chân bọn họ tranh giành ra oai nữa, nghĩ tới số công việc trên tay mình quả thật cũng không ít, nên liền chào Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu một tiếng, hẹn tối nay sẽ trở lại thăm cô, rồi cùng Hứa Hằng Minh rời đi.

Tiêu Cẩn Chi Chi xoay người nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, đưa tay chạm nhẹ lên đầu cô một chút, dịu dàng nói: "Cửu Cửu, tôi đi ra ngoài một chút, em phải tự chăm sóc mình thật tốt, biết không?"

Tiêu Cửu Cửu nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, khẳng định nói: "Anh yên tâm đi đi, tôi sẽ tự chăm sóc mình thật tốt mà!"

Tần Tấn nhìn bộ dạng lo lắng cho nhau của hai người bọn họ, không nhịn được cười nói: "Anh Cẩn, nơi này không phải còn có tôi và Cảnh Mộ sao, anh đó, cũng đừng lo lắng quá!"

Đông Phương Cảnh Mộ nhìn bộ dạng giống như “vú em” của Tiêu Cẩn Chi, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Được rồi! Chúng tôi ở đây cũng không phải là đồ trang trí, trình độ chăm sóc Cửu Cửu của tôi tuyệt đối sẽ không kém hơn anh đâu."

Tiêu Cẩn Chi đứng lên, làm mặt lạnh liếc bọn họ một cái: "Lắm mồm quá! Nếu Cửu Cửu thiếu một cọng lông măng, tôi liền hỏi tội hai người!"


Tần Tấn và Đông Phương Cảnh Mộ cùng nhau khép hai chân lại, hướng về phía Tiêu Cẩn Chi Chi chào một cái quân lễ (cách chào trong quân đội), lớn tiếng nói: "Dạ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng giao cho!"

Nói xong, hai người liền cười phá lên, chọc cho Cửu Cửu cũng cười.

Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn Cửu Cửu, vẫy vẫy tay, cuối cùng cũng ra khỏi cửa.

Đông Phương Cảnh Mộ khoa trương vỗ vào ngực: "Ôi mẹ ơi, cuối cùng vị tổ tông này cũng đi rồi, anh ta vừa đi, thì cả người tôi liền thoải mái. Cửu Cửu, muốn ăn cái gì? Tôi đi mua cho cô!"

Tiêu Cửu Cửu nhìn người đàn ông có gương mặt còn hoàn mỹ hơn cả phụ nữ đang lộ ra vẻ lấy lòng ở trước mặt mình, cảm kích mỉm cười rồi nói với anh: "Anh Mộ, bây giờ tôi không muốn ăn cái gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi. Anh cũng mệt mỏi cả đêm rồi, nhanh đi tìm một chỗ ngủ một lát đi, nếu các anh mệt muốn chết, thì tôi sẽ khó chịu lắm đấy!"

"Cô không phải lo lắng cho tôi, một ngày rưỡi không ngủ, đối với tôi hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, ngược lại là cô đó, muốn ngủ thì mau ngủ đi, đợi khi tỉnh lại, chuyện gì cũng xong!"

Đáy mắt Đông Phương Cảnh Mộ thoáng qua một chút đau lòng, mau chóng đỡ cô nằm xuống, vừa kéo chăn mỏng, vừa vỗ nhẹ nàng, dỗ dành cô: "Ngủ đi! Ngủ đi! Ngoan......"

Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thả lỏng suy nghĩ của mình, để mình rơi vào trạng thái ngủ say.

Đông Phương Cảnh Mộ cùng Tần Tấn liếc mắt nhìn nhau, làm dấu tay, cùng đi tới ban công châm điếu thuốc hút.

Tiêu Cẩn Chi cùng Nhà họ Lương đánh cờ, lúc này vừa mới bắt đầu, thắng hay thua, vẫn không thể biết được?


Trong lòng của bọn họ, đều có một loại lo lắng mơ hồ, cứ có cảm giác chuyện này, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

......

Cùng lúc đó, bên trong một phòng bệnh cao cấp ở tầng khác của bênh viện Cao Kiền, trong lòng Kim Thiên Viêm nóng như lửa đốt chờ Lương Kinh Diễm tỉnh lại.

Mặc dù chỉ qua một đêm, nhưng cả đêm này, đối với Kim Thiên Viêm mà nói, lại lâu giống như cả một thế kỷ vậy.

Lúc này, khi anh ta vừa thấy Lương Kinh Diễm mở mắt ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Lương đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Cô có biết cô đã gặp phiền phức lớn rồi hay không!"

Lương Kinh Diễm vừa tỉnh lại, nên đầu óc vẫn còn có chút mơ hồ, cô không biết tại sao mình vừa tỉnh lại đã ở trong bệnh viện này?

Cô hơi đau đau đầu, không kiên nhẫn nói: "Tôi nói này Kim Đại Thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại ở bệnh viện? Anh có thể nói rõ cho tôi biết hay không?"

Kim Thiên Viêm nghĩ đến sự điên cuồng của cô tối ngày hôm qua, liền liếc xéo cô một cái: "Tôi đang muốn hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì đây? Tối ngày hôm qua, cô giống như bị điên vọt ra từ phòng rửa tay của buổi tiệc, còn tự xé nát quần áo của mình, một mảnh cũng không còn, cô chẳng những vứt sạch mặt mũi của chính mình, ngay cả tiệc sinh nhật của tôi, cũng đã bị cô phá hủy hoàn toàn, cô nói xem, cô muốn “chơi” Tiêu Cửu Cửu, sao ngược lại là tự “chơi” mình vậy chứ?"

Lương Kinh Diễm vừa nghe Kim Thiên Viêm xong, trong đầu bỗng hiện ra những chuyện xảy ra trong bữa tiệc.

Cô nhớ rằng, sau khi cô ở nhận được điện thoại của Kim Thiên Viêm, liền vội vàng dắt theo hai vệ sĩ đã chuẩn bị từ trước, xông về phía phòng rửa tay của bữa tiệc, chuẩn bị trừng trị Tiêu Cửu Cửu ở đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận