CHƯƠNG 51 MÓNG VUỐT NHỎ THỎA HIỆP.
Lâm Phong chạy miết đến bờ sông, lúc La Ký đuổi đến vừa lúc thấy cậu đang cầm một hòn đá ném xuống mặt nước, trong tích tắc hòn đá lớn lăn mấy vòng trên mặt sông bắn bọt nước tung tóe.
La Ký yên lặng bước đến bên cạnh cậu: “Này, em nhất định là có thù oán gì đó với mặt sông này có phải không?’’
Lâm Phong nói: ‘’Đem mặt sông tưởng tượng thành cái mặt anh thì liền thấy có thù oán.’’
“……”
‘’Ở trước mặt anh, cuối cùng tôi cũng chẳng còn chút tự tôn nào hết.’’ Lâm Phong lại nhặt lên một hòn đá, cũng không quay đầu lại ném xuống mặt sông, ‘’Anh có gia đình của mình, có sự nghiệp của mình, có quyền quyết định chuyện của bản thân, muốn cho ai sống thì người đó được sống mà muốn cho ai chết thì người đó phải chết, người ta chỉ có thể nhìn sắc mặt anh mà làm việc. Tôi thì sao, tôi cái gì cũng không có, hiện tại ngay cả căn cứ từng sống lúc nhỏ cũng không còn nữa.’’
Lâm Phong không ném hòn đá đi nữa, có lẽ vì mệt nên cậu liền ngồi phịch xuống vệ cỏ xanh ven sông: “La Ký, anh không thể cho tôi chút tự tôn sao? Không thể giả vờ đem toàn bộ chuyện về gia đình tôi quên hết đi sao?’’
La Ký muốn nói nhưng còn chưa kịp nói ra lời nào Lâm Phong đã đột nhiên hỏi: “Anh yêu tôi không?’’
“……Chuyện này còn cần hỏi sao?’’
“Ah, được rồi, vậy tôi thử đặt ra một tình huống giả thiết thế này.’’ Lâm Phong ngữ điệu thường thường nói, “Nếu hôm đó anh không giữ tôi lại, nếu anh không yêu tôi, vậy thời điểm lúc anh phát hiện ra thân phận của tôi anh sẽ làm thế nào? Có khi nào anh sẽ trực tiếp đem tôi đi giết hoặc tra tấn tôi một phen, làm cho tôi sống không bằng chết không? Dù sao tôi cũng chỉ là một người hai bàn tay trắng, giết tôi rồi sau này sẽ không còn ai gièm pha chuyện vợ anh nữa, anh còn có thể an an ổn ổn sống những ngày nhàn nhã sung sướng, có phải vậy không?’’
“……”
‘’Nói cách khác, tôi hiện tại còn sống thì điều kiện đầu tiên chính là vì anh yêu tôi, quyền được sống của tôi căn bản là do anh ban cho, anh muốn cho cái gì thì cho cái đó còn tôi thì chỉ có tư cách nhận mà thôi. Anh cao cao tại thượng mà tôi tan cửa nát nhà hai bàn tay trắng, có phải như vậy hay không?’’
‘’Cũng không thể nói như vậy được……’’
‘’La Ký,” Lâm Phong nói, “Anh đối với tôi rất tốt, điều này tôi biết. Chỉ là tôi không thể bỏ xuống chuyện trước kia được mà thôi. Tôi đã trải qua một quãng dài biến cố nên sau này tính tình còn có chút quái gở, nghĩ đông nghĩ tây muốn chọc giận anh này nọ, anh không cảm thấy phiền lòng hay sao?’’
‘’…….’’ La Ký muốn biện giải cho mình nhưng mở miệng ra lại không nói được lời nào. Hắn nhìn khuôn mặt cô đơn của Lâm Phong dưới ánh trời chiều, một hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, cẩn thận lắng nghe còn có thể nhận ra tiếng nghẹn ngào ẩn sau đó nhưng lại bị mạnh mẽ áp chế vào sâu bên trong bởi thanh âm bình tĩnh.
La Ký yên lặng quỳ bên người cậu, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi mời cha em đến không phải là muốn em nhục nhã.’’
“Vậy ra anh tính nhục nhã chính anh sao?’’
‘……..Tôi kỳ thật chỉ muốn đem ám ảnh năm đó tháo bỏ cho em mà thôi…….’’
‘’Chuyện năm đó không phải do các người gây ra sao? Đừng đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Dư Lệ San, La Ký, đừng quá xem trọng chính mình.’’
La Ký nghẹn một hơi trong cổ họng không thể nuốt xuống được, hắn vuốt thái dương, thở dài nói: “Lâm Phong, em luôn luôn nghĩ mọi người xấu xa đến vậy sao?”
Lâm Phong lập tức nói: “Thực xin lỗi.”
La Ký bị câu nói của cậu làm cho sửng sốt.
Lâm Phong thành thật nói: “Tôi nhìn sai anh, kỳ thật anh là người rất tốt, tôi là tiểu nhân, là mắt chó không nhận ra Lữ Động Tân, là tiểu nhân sai lầm rồi, thật sự là rất có lỗi. Tiểu nhân này cho dù đầu rơi máu chảy, thịt nát xương tan cũng muốn lấy cái chết để tạ tội với ngài nữa, từ nay về sau tiểu nhân nhất định sẽ không xuất hiện, làm bẩn mắt quý ngài nữa đâu, bye bye. ‘’ Nói xong câu này cậu liền đứng dậy bước nhanh trở về.
La Ký đứng phắt dậy, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cậu: “Em muốn đi đâu?’’
Lâm Phong cũng không quay lại: “tôi đem những lời này nói lại với vợ anh, mong hiền phu hiền thê các người khoan dung đại lượng mà tha thứ cho tôi.’’
“Quay lại!”
Lâm Phong hất tay, La Ký bị cậu đẩy, lảo đảo lùi lại, “Quay lại, quay lại cái con mẹ anh ý! Anh có biết vì sao mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều không vui nổi không? Bởi vì nhìn thấy anh là tôi lại nhớ lại chuyện trước kia! Nhìn anh tôi lại thấy mình có bao nhiêu đáng thương! Anh, Dư Lệ San còn có cha tôi, các người chính là những chứng cớ rõ ràng nhất cho những khuất nhục của tôi và mẹ tôi!’’
La ký gắt gao nắm lấy không buông tay Lâm Phong, nếu hắn buông tay có khi Lâm Phong sẽ phát cuồng, thậm chí sẽ chạy đến một nơi khiến hắn tìm cả đời cũng không thấy.
“Trừ khi tất cả các người đều rơi vào hoàn cảnh bi thảm như tôi.’’ Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Trừ khi có một ngày các người phải trải qua nỗi thống khổ gấp trăm ngàn lần tôi, nếu không tôi nhất định sẽ không tha thứ cho các người. Tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho những kẻ cao cao tại thượng chỉ biết bố thí lòng thương hại.’’
La Ký liều mạng đè cậu lại, Lâm Phong hung hăng đá cho hắn mấy phát mà La Ký vẫn cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn hít vào mấy hơi khí lạnh.
Lâm Phong trong lòng có khúc mắc, ký ức vĩnh viễn lưu lại thưở thiếu niên vào cái đêm mưa to gió lớn ngày hôm đó. Bất luận là thời gian trôi qua bao lâu hay có chuyện gì xảy ra, đoạn ký ức kia cũng không dài thêm. Cậu mãi mãi bị giam trong góc tối u ám, co rúm lại, khóc lóc, nắm lấy tất cả những thứ vũ khí bên mình, giương nanh múa vuốt bảo vệ bản thân. Mặc kệ người khác có ý tốt hay ác ý, chỉ cần tới gần cậu thì đều bị cậu tấn công, chẳng sợ bản thân kiệt sức, bị thương rồi suy yếu, cậu chỉ cố chấp nắm lấy vũ khí không buông.
Nếu mẹ cậu còn sống khả năng cậu còn có thể dễ dàng tha thứ một chút. Đáng tiếc người duy nhất bên cậu những tháng năm đó đã đi mất, vì vậy cậu không thể tha thứ, không thể khoan dung.
Thật ra cậu không thèm đếm xỉa đến ý tốt của người khác. Cậu chỉ cần có đối tượng để trút bỏ cừu hận, đối tượng này phải bảo đảm không xúc phạm tới cậu nhưng phải giây giây phút phút vô điều kiện chuẩn bị tiếp nhận phẫn nộ cùng bất an của cậu. Giống như thú non mới trưởng thành, chỉ có thể không vội vã mà nhấm nuốt những khối thịt mềm dẻo bằng không thịt dai răng nhọn sẽ đâm rách chính khoang miệng mềm mại của nó.
“Thật sự cảm thấy khó chịu đến như vậy sao? Hận tôi sẽ khiến em cảm thấy nhẹ nhõm hơn sao?” La Ký một tay đè xuống Lâm Phong đang đá loạn một tay nhẹ nhàng vén lên tóc mái đang rũ xuống trước mắt cậu: “Tốt lắm, đừng khóc nữa, tôi cao em còn cao hơn tôi, từ khi gặp em, em chính là tổ tông của tôi.’’
Lâm Phong hung hăng tát lên mặt La Ký, sau đó thở hổn hển nằm trên cỏ, quay mặt sang chỗ khác.’’
La Ký quỳ bên người cậu, chỉ thấy ánh trời chiều màu cam hồng chiếu trên sườn mặt cậu, cơ hồ như muốn đem khuôn mặt hòa tan vào mặt nước vô hạn màu ánh kim. Mấy lần bị thương nguy cấp đến tính mạng cũng không hề ảnh hưởng đến sự xinh đẹp tuyệt trần của cậu, ngũ quan tựa như nhất bút nhất họa miêu tả tinh tế.
La Ký vuốt ve mặt cậu, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: ‘’Tôi trước đây cũng không có nhà, thực ra tôi với em rất giống nhau.’’
Lỗ tai Lâm Phong khẽ dựng lên.
La Ký biết cậu có len lén để ý mới thở dài tiếp tục nói: “Mẹ tôi trước kia là được người ta tặng cho cha, vận khí nghe có rất tốt, khi mẹ đến La phu nhân còn chưa vào cửa. Lúc nghe mẹ nói có mang thai tôi, cha buồn đến nỗi cả đêm ngồi uống rượu, người không nghĩ muốn có con, nếu cho người quyền lựa chọn, thì người nhất định sẽ không muốn có tôi.’’
‘’Sau đó La phu nhân được cưới vào cửa, bà ấy vốn là tiểu thư xuất thân nhà giàu, tính tình rất ác liệt. Mọi người là thế, trong một cặp ai cũng muốn thể hiện bản thân mình cao hơn, cha là người tính cách cực kỳ kiên cường cực đoan, căn bản cũng không hợp với đại phu nhân cho nên mới chậm rãi phát hiện mẹ tôi tốt. Ai ngờ qua mấy năm đại phu nhân sinh Vĩ Hàm, rồi đề nghị với cha muốn đưa tôi sang Mĩ ấy thế mà cha cũng thật sự đồng ý.’’
‘’Khi đó tôi rất hận, đều là con như nhau dựa vào cái gì còn phân biệt cao thấp sang hèn? Dựa vào cái gì một tên mao đầu tiểu tử mới sinh tôi lại phải tránh xa nó? Tôi đi Mĩ lúc ấy chỉ mới hơi lớn một chút, cái gì cũng không có, người hầu thấy tôi không quyền không thế không có chỗ dựa cũng không coi tôi ra gì. Lúc ấy cả mẹ cũng khó bảo vệ bản thân nên căn bản cũng không thể quá quan tâm đến tôi, cha thì hiếm hoi lắm, nửa năm mới gọi được một cuộc điện thoại. Khi ấy tôi cảm thấy như mình bị cả thế giới này vứt bỏ. Hàng ngày đến trường rồi tan học, ngơ ngơ ngác ngác, ngây ngô, có khi cả ngày một chữ cũng không nói, không người hỏi thăm. Cuộc sống cứ như vậy giằng co kéo dài hơn mười năm mãi cho đến khi tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.’’
Lâm Phong thấp giọng lầu bầu: “Bằng cấp anh còn rất cao.’’
‘’Em đã từng đi học ở trường học chính quy sao?’’
‘’Không. Hiệu trưởng mời thầy giáo về dạy chuyên ngành cho tôi.’’
‘’Bằng cấp bất quá cũng chỉ là tờ giấy mà thôi.’’ La Ký tâm bình khí hòa nói: “Nguyên nhân chủ yếu là một khi tôi tốt nghiệp sẽ quay trở về La gia nhưng tôi lại không muốn trở về, tôi không nghĩ muốn thấy mặt người trong nhà.’’
“Sao lại không?”
‘’Sau đó cha tự mình gửi thư nói muốn tôi trở về. Khi còn trẻ cha chỉ ở nhà tự học, có gia sư dạy kèm riêng thế nên cả đời cha cũng chẳng biết rõ bằng cấp là thế nào. Cha nói tôi nhanh về cùng Dư Lệ San kết hôn. Lúc đó Dư gia rất thịnh vượng Dư Lệ San đương nhiên cũng là đại tiểu thư, tôi vừa thấy cũng đã rất không vừa ý cô ta, nhưng cha………’’
La Ký dừng một chút, Lâm Phong nhịn không được hỏi: “Vì thế anh liền phụng chỉ thành hôn theo ý cha mẹ sao?’’
“Không. Thực ra cha cũng không có cưỡng ép gì tôi. Trước đây tôi quả thực rất hận người nhưng khi bước sang tuổi hai mươi đột nhiên mới phát hiện người đã lo lắng rất nhiều chuyện cho tôi, từ rất lâu, rất lâu trước kia đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho tôi, hơn nữa lại gửi gắm hy vọng rất lớn vào tôi. Thật buồn cười, trước đây tôi vốn cứ nghĩ cha đối xử với tôi bất công hơn với Vĩ Hàm nhưng kết quả cuối cùng tôi mới phát hiện thì ra đứa con cha yêu quý là tôi. Người đã sớm nói với mẹ: “Ta sớm cảm thấy nhân thế đần độn vô vị không bằng nhanh chóng rời khỏi thế giới này. Nếu La Ký có thể sớm thừa kế gia nghiệp thì ta không có gì không yên tâm nữa.’ ‘’
Lâm Phong nói nhỏ: “Có ích lợi gì đâu. Ông ta căn bản cũng không muốn cho anh biết rằng ông ta yêu anh.’’
La Ký cười rộ lên: “Cha thật ra là một người rất lãng mạn đó. Nếu cha và mẹ còn sống thì mẹ nhất đĩnh sẽ chấp nhận em còn cha sẽ rất thích em cho mà xem. Trước kia người đã từng cổ vũ tôi ly hôn với Dư Lệ San sau đó dũng cảm đi tìm người yêu thật sự của mình.’’
‘’………….’’ Lâm Phong nghiêng đầu sang một bên.
“Lâm Phong.’’ La Ký nói: “Thật ra tôi có thể hiểu được cảm thụ của em, tôi cũng đã từng trải qua rồi, bị cha mẹ thân sinh phản bội, bị mọi người vứt bỏ, cô độc lẻ loi sống sót hơn mười năm. Hiện tại, nhớ đến quãng thời gian thời niên thiếu với lúc thanh niên tôi dường như đã chẳng còn ấn tượng gì nữa rồi.’’
Thanh âm Lâm Phong buồn bã hờn dỗi nói: “Thảm như vậy sao?’’
La Ký thất thanh cười nói: “Chỉ có em mới thảm thôi sao? Em chỉ mới khổ sở vài năm còn tôi từ nhỏ xa xứ đến tận bây giờ, quãng thời gian tốt đẹp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Em nghĩ sau khi kết hôn với Dư Lệ San tôi sẽ vui vẻ sao? Biết tin cha mất quay về nơi này chịu tang bất chấp nguy hiểm đến tính mạng cũng được tính là vui vẻ khoái trá sao?’’
Lời La Ký nói quả thật rất có đạo lý, Lâm Phong nhớ tới quãng thời gian thiếu niên lẻ loi hiu quanh của mình trong phút chốc đáy lòng lại dường như sinh ra một loại đồng cảm.
Con người là vậy, bản thân đau khổ khi nhìn đến người khác hạnh phúc sẽ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, cảm thấy không công bằng nhưng nếu bản thân thống khổ lại gặp được người khác cũng thống khổ giống mình sẽ nhịn không được mà sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
La Ký nhìn Lâm Phong, thấp giọng hỏi: “Tối hôm đó tôi về Hongkong chịu tang, La đại phu nhân cho người gài bom trên xe, lúc bom nổ là em cứu tôi đúng không?’’
“……” Lâm Phong cam chịu.
‘’Vì sao lúc ấy không nhìn tôi nổ chết?’’
‘’……….Tôi nghĩ không muốn cho anh chết dễ dàng như vậy.’’
La Ký trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói: “Mặc kệ là như thế nào, nếu lúc trước em không cứu anh thì đời này chúng ta không bao giờ có thể gặp nhau được, cho nên thế nào cũng phải cám ơn em.’’
Ánh mắt Lâm Phong chuyển về một bên hết sức chăm chú nhìn chằm chằm một ngọn cỏ nhỏ.
‘’Lâm Phong.’’ La Ký nói, “Ký ức tốt đẹp nhất cuộc đời tôi từ trước đến nay chính là khi em bắt đầu xuất hiện. Nếu em rời bỏ tôi thì tôi ngay cả một chút địa vị cũng không có. Từ khi em xuất hiện trước mặt tôi, quyền sinh sát hay người ở trên cao cao tại thượng kia đều là em cả.’’
Hắn vuốt ve khuôn mặt Lâm Phong, lát sau mới nhẹ nhàng hôn lên làn da non mềm nơi mi mắt cậu, “Mà tôi, vẫn luôn là người quỳ dưới chân em, cố gắng làm em vui vẻ chỉ là tôi luôn luôn thất bại mà thôi.’’