Cực Đạo Hoa Hỏa

CHƯƠNG 52 HAPPY ENDING

Sau khi trở về Trần Vinh tâm thần không yên, quanh quẩn quẩn quanh trong phòng mấy vòng đột nhiên chạy vào mở ra một chiếc thùng, lục lọi tìm kiếm.

Hongkong tấc đất tấc vàng, hắn đương nhiên không mua nổi một căn hộ cho nên chỉ có thể thuê một gian nhà trọ ở khu Tsim Sha Tsui (Chiếm Sá Chuỗi). Phòng trọ trong nội thành rất hiếm hơn nữa lại nhỏ, phân nửa căn phòng đã bị cái giường chiếm mất, chỗ góc tường đặt mấy cái thùng là toàn bộ gia sản hắn mang theo từ khi phá sản rời khỏi Thâm Quyến.

Cuộc sống trước kia của hắn không giống như vậy. Hắn có vợ ngoan hiền thục có con trai nghịch ngợm thích gây chuyện. Gia nghiệp là hai vợ chồng chung sức chung lòng cùng nhau gây dựng phát triển, cuộc sống đầy đủ không lo ăn mặc.

Nhưng trong nháy mắt mộng đẹp đã hoàn toàn tan vỡ. Vợ hiền ôm nỗi hận bỏ đi, con trai sống chết không rõ, thẳng đến tận khi gia nghiệp dần dần lụn bại đến không thể cứu vãn hắn mới biết được mình đã ngu xuẩn đến nhường nào. Hắn đã tự tay đem những gì quý giá nhất của bản thân từ bỏ sau đó hàng đêm chỉ biết tự mình rơi nước mắt, từ trong mơ tỉnh lại mà không ngừng nhung nhớ hình ảnh gia đình mình khi xưa hi hi ha ha đầy tiếng cười nói vui vẻ. Quá khứ tốt đẹp và ngọt ngào ấy tựa hồ như không tiếng động cười nhạo hoàn cảnh thê thảm của hắn bây giờ.

Hắn từng có ý nghĩ muốn tìm lại con. Lúc Lâm Phong đi Nam Mĩ có để lại cách liên hệ nhưng sau khi nó dẫn mẹ rời đi thì liền cắt đứt quan hệ, kiên quyết không muốn gặp lại người cha là hắn. Đứa con này từ nhỏ tính cách đã quyết liệt lại trải qua một quãng thời gian đại biến cực đoan, cùng mẹ nó rất giống nhau.

‘’Tìm được rồi!’’ Trần Vinh từ dưới đáy hòm lấy ra một bọc nhỏ được gói cẩn thận, vừa mở ra đã thấy một khung ảnh vuông nho nhỏ bên trong là hình ảnh gia đình đầy đủ đầm ấm của hắn.

Ảnh chụp nhìn rất cũ, là khi Lâm Phong còn nhỏ, ba người dựa sát vào nhau thành một khối, nhìn ống kính mỉm cười ngọt ngào. Trần Vinh nhìn ảnh là cảm thấy hốc mắt trở nên chua xót, hắn ôm sát khung ảnh vào trong lòng ngực, kiệt lực áp xuống tiếng rên rỉ đầy thống khổ.

Đột nhiên, phía sau hắn, chuông cửa vang lên: “Trần tiên sinh! Trần tiên sinh ngài có nhà không?’’

Ngoài cửa, hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang chờ sẵn, trong đó có một người Trần Vinh đã từng gặp qua trong văn phòng tổng giám đốc, nhận ra là người của La Ký, hắn mới nói: “Xin hỏi hai vị……..”

“La tiên sinh sai chúng tôi tới chuyển thứ này cho ngài.’’

Trần Vinh nhận phong thư, vừa mở đã thấy một tờ chi phiếu trượt ra ngoài. Hắn nhặt lên tờ chi phiếu, liếc mắt nhìn con số một cái, lắc đầu từ chối: “Thực xin lỗi, tôi không thể nhận…..’

Người đàn ông mặc vest ngắt lời hắn: “La tiên sinh nói, cậu Lâm đồng ý cùng ngài gặp mặt, muốn ngài sắm sửa một chút, nếu không cậu Lâm nhìn thấy khó bảo đảm có thương tâm hay không.’’

Trần Vinh khó có thể tin: “Tinh Tinh nói muốn cùng tôi gặp mặt sao? Khi nào gặp?”

______________________________

Lâm Phong ngồi trong quán cà phê, nhếch môi không ngừng khuấy cà phê giống như ly cà phê có pha chất kịch độc gì đấy cần cậu duy trì tốc độ, khuấy liên tiếp hai tiếng đồng hồ.

La Ký ngồi bên người cậu, không thể không nhắc nhở: “Đã nguội lắm rồi.’’

Lâm Phong buông thìa, ngửa đầu uống cạn ly cà phê sau đó chìa cốc ra trước mặt La Ký: “Thêm ly nữa.’’

“Em đã uống ba ly rồi, đầu óc không choáng váng sao?”

Lâm Phong lắc đầu.

La Ký nhìn cậu một lúc lâu, đứng dậy nói: “Nếu em cảm thấy tôi ở đây hai người nói chuyện không tiện……”

Lâm Phong nhìn thẳng mục tiêu: “Ngồi xuống.’’

La Ký trong lòng vui vẻ, nói vậy là Lâm Phong cũng đã coi hắn như người trong nhà rồi sao, bắt đầu chia sẻ với hắn những chuyện riêng tư rồi sao?

“Tuy rằng anh ở đây thực ganh tỵ nhưng nếu chỉ có tôi với ông ấy, hai người nói chuyện tôi sẽ thấy khẩn trương.’’

‘’………’’ La Ký yên lặng ngồi xuống.

Kim đồng hồ chỉ ba giờ kém năm phút, Trần Vinh vội vã xuất hiện ở cửa quán cà phê, nhìn quanh quất sau đó tầm mắt chuyển đến bàn bọn họ, trên mặt vui vẻ bước nhanh tới.

Bàn tay La Ký đặt dưới bàn đã nắm chặt thành quyền.

Mấy người ở các bàn xung quanh đều nhìn họ, nếu Lâm Phong lúc này mà không nhẫn được hôn mê thì lập tức sẽ có một nhóm bác sĩ chuyên môn, lấy tốc độ nhanh như hổ đói vồ môi xông đến đem Lâm Phong nâng lên xe cứu thương.

Đáng tiếc Lâm Phong ý chí kiên định, uống hết ba ly cà phê mà ánh mắt vẫn sáng ngời khác người.

Trần Vinh đi tới, có điểm bối rối kéo ghế ra, ngập ngừng trong chốc lát: “…….Tinh Tinh?”

“Tôi gọi là Lâm Phong, là chữ Phượng bên trên thiếu một nét ngang, là Phong.”

Lâm Phong đổi tên này là vì tưởng nhớ mẹ, cậu vốn không phải họ Lâm mà sau này lại đổi cả họ cha thành họ mẹ


Trần Vinh thấp giọng nói: “Lâm Phong, Lâm Phong……tên này cũng rất hay.’’

Hắn giống như không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm tấm khăn trải bàn, Lâm Phong trừng mắt nhìn xa xa đến bức tường, không nói một lời. Đại khái ước chừng qua hai phút, Trần Vinh mới nhịn không được áp lực này mới thấp giọng nói: “……..Đã lâu không gặp con, cũng chẳng thấy thay đổi chút nào, cũng chẳng cao lên là bao, thế nào lại giống như trẻ con vậy…….ba ba đã già rồi có phải không?’’

‘’Đúng vậy, đại khái không thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt đi.’’ Lâm Phong biết mình không nên nói những lời này nhưng cậu vẫn không nhịn được mà nói ra, loại tính cách cực đoan như vậy đã muốn dung hợp vào trong huyết mạch cậu, “Bất quá mẹ đã qua đời, hiện tại ông có muốn trêu hoa ghẹo nguyệt cũng chẳng sao cả.’’

Trần Vinh càng không thể nâng đầu lên, không biết thì thào nói gì đó: “Đúng đúng, cũng là con tốt như vậy, con tốt như vậy……”

Lâm Phong trầm mặc một chút, đột nhiên nói: “Xương cốt tôi đã bị thay đổi, nội tạng cũng đã được tu bổ, tốc độ thay mới tế bào vô cùng nhanh cho nên thay đổi bề ngoài cũng dừng lại.’’

Trần Vinh cả kinh: “Tại sao có thể như vậy? Con….con bị bệnh? Hay là bị thương?’’

Trong đầu hắn bỗng chốc hiện lên hình ảnh quãng thời gian trước đây Lâm Phong về nghỉ phép. Ngay từ đầu nó còn đem mấy vết thương cho cha mẹ xem. Bình thường nếu thấy miệng vết thương dữ tợn xuất hiện trên người đứa con nhất định sẽ làm cha mẹ bị hù chết mất nhưng với nó lại tập mãi thành thói quen, thậm chí còn lấy đó làm lý do làm nũng với cha mẹ, khiến hắn với Lâm Phượng đau lòng không ít. Sau đó nó lớn lên một chút, về nước nghỉ phép lại không hề đề cập gì đến chuyện nhận nhiệm vụ gì, bị thương thế nào, hồn nhiên giống như tất cả những chuyện phát sinh chỉ là chuyện quá sức bình thường.

Trần Vinh còn nhớ rõ, một năm Lâm Phong trở về, cõng theo một ba lô hành lý thật to đứng ở cửa. Vừa vào nhà nó đã tặng mẹ một cái ôm thật lớn còn tặng ba ba hai hộp xì gà Braxin chính cống. Nó mở miệng, ngậm miệng tất cả đều là chuyện quãng đường từ sân bay về nhà gặp chuyện vui gì thấy người thú vị nào mà không hề nhắc tới một năm qua ở Nam Mĩ đã phải trải qua chuyện gì. Tối hôm đó, cả nhà ba người ngồi ăn cơm, ngồi trên sô pha xem ti tức, trong TV nói đến một khu vực nhạy cảm xảy ra xung đột vũ trang, máy quay chiếu đến một đội lính đánh thuê từ trên trực thăng nhảy dù xuống, đột nhiên Lâm Phong chỉ vào TV cười nói: “Mẹ, mau nhìn đi, trên đó có con đấy!’’

Đó là lần đầu tiên Lâm Phong nhắc đến chuyện cậu đã làm, cậu phải trải qua bom đạn cũng phải đối mặt với sống chết.

“Chấp hành nhiệm vụ thất bại, chạy trốn sau đó bị kẻ địch truy sát bắn lén sau lưng, bốn viên đạn.’’ Lâm Phong ngữ khí hờ hững, không chút phập phồng, “Hai viên găm vào sương sườn, một viên vào thận một viên vào phổi.’’

Trần Vinh nói năng lộn xộn: “Đều là lỗi của ba ba, cha thế nhưng lại không biết……đều là lỗi của ba ba…..’’

“Đúng, đều tại ông,’’ Lâm Phong nói: “Nếu tinh thần không hoảng hốt, tôi sẽ không thất bại.’’

Trần Vinh một chữ cũng không nói được mà Lâm Phong sau khi nói xong câu đó cũng không nói gì nữa. Hai người lại một lần nữa lâm vào trầm mặc. Ở một bên làm bộ không tồn tại như La Ký cũng cảm thấy khó có thể xen vào, hắn thay đổi tư thế ngồi, khụ một tiếng ám chỉ.

Không nghĩ tới Lâm Phong lập tức xoay mặt qua: “Anh không kiên nhẫn sao?’’

‘’Không có, không có!’’

Lâm Phong đứng lên: “Chúng ta trở về đi.’’

Tôi nói là không có mà?! Thật là nói không có mà! La Ký hé miệng, vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm. Lúc này Trần Vinh vội vàng đứng lên, ngăn Lâm Phong lại: “Tinh Tinh, đừng đi! Ba ba đã không có con thời gian dài như vậy, thật vất vả….’’

Lâm Phong bình thản nói: “Tôi còn nghĩ cả đời này ông cũng không muốn gặp lại tôi.’’

“……..Kỳ thật ta vẫn luôn nhớ tới con và mẹ con……….”

“Mẹ đã không thể trở về được nữa rồi.’’

Trần Vinh ý thức được sự thực, tuy rằng không giống lần đầu tiên nghe thấy mà khó có thể tiếp nhận nhưng hắn vẫn không tránh khỏi bị đả kích, ngã ngồi xuống ghế.

Lâm Phong từ trên cao lạnh lùng nhìn hắn.

“Nếu cho ta một cơ hội nữa……..’’ Trần Vinh nói năng lộn xộn: “Nếu lại cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn theo cảm tính như vậy nữa…….rất ngu xuẩn…….Nếu thật sự có kiếp sau ta nhất định sẽ nói lời xin lỗi với mẹ con, xin mẹ con tha thứ cho ta…….ta phải nói với me con rằng ta muốn bảo vệ mẹ con cả đời, nhưng ta……ta đã phản bội, thế mà ta lại phản bội cô ấy…..”

“Đúng thế, ông còn hại chết bà nữa.’’

“Đều là lỗi của ta! Là lỗi của ta!” Trần Vinh tự đánh vào đầu mình nói: “Là ta sai!”

Lâm Phong trừng mắt nhìn, La Ký phải dùng hết sức lực bản thân mới có thể khống chế chính mình không nhìn đến khuôn mặt cậu.

Cậu nhất định rất muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, cậu không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng cậu khi khóc.

‘’Ông không cần như vậy.’’ Lâm Phong chậm rãi nói, ngữ điệu kiềm nén không để người khác nghe ra tiếng nghẹn ngào, “Ba ba, ông không cần thiết phải làm như vậy, tình cảm đến cuối cũng cũng chỉ đi đến phản bội mà thôi, ông đã làm đúng như vậy rồi.’’

Trần Vinh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, thống khổ nắm chặt tay: “Không, sự thật là ta vẫn còn yêu mẹ con!”

Lâm Phong nắm chặt cạnh bàn mới có thể khống chế không để bản thân mình thất thố, “Ông nghĩ rằng cả tôi và ông đều không nhận ra sao? Ông đã vứt bỏ mẹ vậy mà vẫn có thể nói yêu mẹ sao?”

‘’Con không hiểu, con không hiểu…….Đời người sẽ có khi bị tiền tài dụ hoặc làm mê võng làm ra quyết định sai lầm, lựa chọn sai lầm, có khi càng đi trên con đường càng chạy càng xa…….nhưng mỗi người, cả đời chỉ có thể chân chính yêu một người. cha cho đến bây giờ vẫn nhớ như in hình ảnh ngày ấy cha gặp mẹ con, đó là tình yêu đầu tiên, chỉ có điều rằng tình yêu sau đó không trọn vẹn mà thôi.’’

Trần Vinh nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay đầy những dấu móng tay vì quá đau khổ mà cắm sâu vào, tựa như cứ nắm chặt tay vào là lại cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của người phụ nữ năm xưa, “……..Có phải rất buồn cười không? Cha đến tuổi này rồi mới hiểu được đạo lý ấy, chỉ đến khi hai bàn tay trắng cha mới hiểu được mình đã từ bỏ cái gì. Cha bây giờ đã không còn gì cả, con, về sau đừng theo con đường sai lầm của cha……..Cha thật là một con người đáng buồn, đừng đi con đường của cha.’’


Nếu là trước kia, có lẽ Lâm Phong sẽ cảm thấy bất khả tư nghị. Cậu không tin tình yêu, không tin gia đình cũng không tin tưởng rằng hai người có thể ở bên nhau suốt đời. Quan niệm như vậy đã tồn tại thâm căn cố đế trong đầu cậu rồi một ngày nào đó, một người đã từng phản bội cậu lại đột nhiên chạy đến trước mặt cậu nói cho cậu biết thực ra cậu đã nghĩ sai rồi.

Kỳ thật tình yêu chỉ có một lần, hai người có thể cùng nhau tạo nên một gia đình, sống bên nhau mãi mãi.

Ý nghĩ trong đầu Lâm Phong giằng co khiến cậu phát đau, vừa rồi lại uống liền ba ly cà phê lại càng làm cho thần kinh của cậu bị kích thích mãnh liệt, vì thần kinh quá mức thanh tỉnh nên dây thần kinh mới càng căng cứng phát đau lên.

La Ký có chút lo lắng nhìn cậu. Hắn cảm giác chuyện lần này đối với Lâm Phong là chuyện tốt, hắn tìm Trần Vinh đến là có mục đích như thế. Nếu không, lấy tác phong làm việc từ trước đến nay của hắn thì TRần Vinh đã sớm biến mất ở Hongkong rồi. Bất quá nói là nói như vậy nhưng nếu Lâm Phong vì quá xúc động mà không tốt cho thân thể, hắn sẽ lập tức gián đoạn cuộc nói chuyện rồi đưa Lâm Phong đi.

“………Thật ra, trước khi mẹ ra đi, cuối cùng cũng đã nhắc đến ông với tôi.’’ Lâm Phong không nhìn cha cậu mà chỉ nhìn chằm chằm một điểm hư không nào đó trong không trung, đột nhiên nói.

Cả người Trần Vinh trong phút chốc trở nên cứng ngắc: “Cô ấy, cô áy nói gì?”

“……..Tôi hỏi mẹ có hận ông không, có muốn tôi giúp mẹ…..báo thù không?’’ Lâm Phong dừng một chút, như có điểm do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “Mẹ nói không cần, mẹ nói chỉ cần sau này nếu tôi gặp lại ông, hỏi ông xem có còn yêu mẹ nữa hay không?”

Trần Vinh gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong ngay cả hô hấp cũng quên mất.

‘’Hiện tại tôi đã có đáp án rồi.’’ Lâm Phong nói.

“……”

“Ba ba, tôi rất muốn đánh ông, tôi có thể đánh ông một cái không?’’

Trần Vinh còn chưa kịp phản ứng lại Lâm Phong đã giơ tay lên hung hăng đánh một cái, khiến đầu Trần Vinh lệch sang một bên.

“Cái tát này là thay mẹ đánh, mẹ nói nêu ông còn yêu mẹ thì hãy giúp mẹ đánh ông một bạt tai.’’

Trần Vinh vuốt mặt, ngơ ngác cứng ngắc như đang ở nơi nào đó. Qua một thời gian dài lâu tựa một thế kỉ mới nghe được thanh âm hắn khàn khàn nói: “……..Đúng, cha hẳn nên nhận một bạt tai này của mẹ con……mẹ con…..cô ấy còn nói gì nữa không?”

Ánh mắt Lâm Phong dừng trên người hắn thật lâu giống như xuyên qua người đàn ông này có thể nhìn thấy mẹ mình mà đây cũng là lần đầu tiên cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn thẳng vào cha mẹ mình.

“Mẹ nói,” nước mắt Lâm Phong rốt cuộc không nhịn được lặng lẽ chảy dài xuống hai bên gò má, “Mẹ còn yêu ông.’’

Lâm Phong rốt cuộc cũng không đi cùng Trần Vinh. trước khi đi, La Ký đứng ở cửa chờ cậu, thấy cậu cùng TRần Vinh nói gì đó, sau cậu lắc đầu cự tuyệt đề nghị nào đó của hắn rồi hướng phía mình đi tới.

Trên xe, La Ký rốt cuộc cũng không thể khống chế được mình, nhịn không được hỏi: “Cha em muốn mang em đi sao?’’

‘’Tôi nói với ông ấy muốn trở về với anh.’’

La Ký mất vài giây không thể tin tưởng vào lỗ tai của mình: “Em nói gì?”

‘’Tôi nói tôi muốn về với anh!’’

La Ký xoay người qua nhìn cậu, Lâm Phong thần tình bình yên, vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ.

“…….không phải em nói vừa nhìn thấy tôi đã cảm thấy ghê tởm sao?”

“Đúng vậy.”

“Còn nói vừa thấy tôi đã thấy tức giận đến cỡ nào?”

“Đúng vậy.”

“Vậy em còn……”

“Ừ, bởi vì hôm đó anh đã nói một câu rất đúng, sau tôi lại nghĩ một chút, xác thực đúng là như vậy.’’ Lâm Phong hít hít mũi, quay đầu lại, dương khởi hạ ba nói(giống như âm trầm âm bổng): “Một người đã từng kết hôn lại già như anh có người muốn cũng đã phải cám ơn trời đất rồi cho nên người cao cao tại thượng kia nên phải là tôi thôi. Một người vĩ đại như tôi lại hạ mình như vậy đi muốn anh, anh hẳn là nên cảm thấy cao hứng mới đúng.’’

‘’……’’ miệng La Ký mở lớn, cảm giác đạo lý này thực quỷ dị nhưng cụ thể vẫn không biết có chỗ nào không đúng, hắn còn nói không được.

“Hơn nữa anh chăm sóc tôi tốt lắm, làm trâu làm ngựa chịu mệt nhọc.’’ Tiểu Lâm thiếu gia vươn tay vỗ vỗ vai La Ký: “Thỉnh tiếp tục duy trì!’’


“……” La Ký nói: “Đợi chút……”

“Còn nữa, nếu sau này có một ngày anh phản bội tôi, tôi còn có cha, cùng lắm thì đè anh một trận sau đó phủi tay bỏ của chạy lấy người là xong.’’ Lâm Phong uy hiếp dư dứ nắm đấm: ‘’Bây giờ tôi với trước kia khác rồi, cũng không phải không thể đánh anh, cho nên anh ra ngoài muốn làm gì thì nên cẩn thận một chút.’’

La Ký há mồm: “…….Không phải ý em nói là bây giờ em có nhà mẹ đẻ đi?”

Lâm Phong liếc hắn một cái, phi một đấm qua, rầm một tiếng, cửa xe hằn xuống rõ ràng mấy dấu ngón tay.

“……’’ La Ký trầm mặc một lúc lâu, thong thả mà nguy hiểm lắc lắc đầu: “Xú tiểu tử, chuyện khác có thể theo ý em nhưng chỉ có duy nhất một chuyện đó là vị trí cao thấp không thể lẫn lộn.’’

“A, chuyện gì?”

Xe dừng trước cửa lớn, La Ký nhìn Lâm Phong liếc mặt một cái, đột nhiên một cước đá văng cửa xe, đem Lâm Phong vác lên vai giống như khiêng bao bột mì hướng trên lầu chạy đi.

Bao bột mì thét chói tai giãy dụa: “Chậm một chút! Nhẹ một chút! A! thật đau đầu!’’

La Ký tiện đà đá luôn cửa phòng ngủ, đem Lâm Phong vứt lên trên giường sau đó chậm rãi tháo cravat, vén lên tay áo, khóa ngồi trên người Lâm Phong: “….Chính là chuyện này đây.’’

Trong đầu Lâm Phong chuông cảnh báo cuồng kêu, ngốc lăng hai giây, đứng lên muốn chạy ra ngoài.

La Ký đem cậu ấn trở về, kéo ngã trên giường: “Muốn chạy đi đâu vậy?’’

“Theo ba ba tôi về!”

“Không có việc gì thì đừng về nhà mẹ đẻ.’’

Lâm Phong nhìn người mình càng ngày càng ít hàng dệt: “Này còn gọi là không có việc gì sao?”

“Tốt lắm, tốt lắm.” La Ký hôn cổ cậu, mơ hồ không rõ nói: “Anh chỉ muốn em cam đoan một chuyện duy nhất chính là chuyện vị trí, em nên ngoan ngoãn một chút đi a.’’

Quyền chủ động trong chuyện gia đình bạn học Lâm Phong của chúng ta tuyệt đối chiếm đến 99% địa vị nhưng chỉ có một sự kiện mấu chốt nhất kia đành phải cam chịu ở thế hạ phong, không thể không nói quả là một chiến lược sai lầm a.

Tiểu Lâm huấn luyện viên, em thật sự là phải lăn lộn nhiều năm như vậy rồi a!

Mà La Ký chịu nhục mất nước nhưng rốt cuộc ở vấn đề mấu chốt kia cũng bảo vệ được vị trí chủ động. La gia vẫn trường thâm uy phong lẫm lẫm, thật đáng mừng a.

“Anh không cần đắc ý như vậy!’’ Tiểu Lâm huấn luyện viên một bên nghẹn ngào một bên thở dốc, “Tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu! Anh còn trong danh sách kẻ thù của tôi đấy!’’

“Được, được, được.” La Ký hôn môi dỗ dành cậu, “Tôi còn là địch, hiện tại đang cố gắng hối cải để làm con người mới, được tiểu tổ tông là em lưu dụng đi?’’

Lâm Phong trong vấn đề mấu chốt trên giường rốt cuộc gặp thất bại thảm hại, khóc nức nở không có khí thế cảnh cáo: “Anh biết là tốt rồi!……Ai nha, nhẹ chút, cẩn thận chút nữa tôi đè anh!……..Chờ tôi xuống giường, về sau tôi nhất định đè anh a!…..’’

_________________________________

Tuy rằng mọi chuyện bắt đầu bằng tàn nhẫn và phản bội nhưng sau cơn mưa, con người chìm trong đám lầy lội sờ soạng, chậm rãi cũng sẽ tìm ra con đường mới đầy ánh nắng.

Không có mùa mưa nào là kéo dài vĩnh viễn. Một ngày nào đó mưa sẽ tạnh và tình yêu cũng trở về. Lòng người trải qua phản bội cũng không có nghĩa rằng sẽ không quay đầu lại, người lạc đường trong mưa nói không chừng cũng sẽ tìm được bàn tay nắm chặt tay mình dắt đi.

Lấy phản bội làm bắt đầu có chăng cứ phải lấy phản bội làm kết cục.

Hai người yêu nhau như vậy cần gì những thứ phức tạp, tuy rằng gập ghềnh nhưng vẫn hứa hẹn sẽ đi cùng nhau, đến vĩnh viễn cũng không chừng.

— Chính văn hoàn —

____________________________________

Câu chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc rồi

và bài hát dưới đây editor là tôi đây sẽ dành tặng cho 2 nhân vật chính của chúng ta.

Chúc mọi người vui vẻ ^^

Bird — Yuya Matsushita

(Kuroshitsuji II Ending song)

Những đóa hoa, cây cối và cả đôi ta đều buồn bã

Chỉ biết hướng về phía trời cao

Mỗi lần cúi xuống, chúng ta nhận ra


Và rồi lại ngước nhìn lên một lần nữa…

Gương mặt em khi ngủ thật buồn

Tựa như em đang mơ một cơn ác mộng

Tôi ở đây, ngay bên em

Và tôi sẽ không đi đâu nữa

Làm sao tôi có thể sống thiếu em đây?

Mọi người ngưỡng vọng tới bầu trời kia

Nhìn lên và cúi xuống

Bầu trời xanh mà tôi nhìn thấy

Họ lại không tìm kiếm được, thật đáng buồn…

Tôi đã sống và tráo đổi

Giữa sự tự do với lòng ích kỉ

Trong một đêm bầu trời không sao

Đôi mắt tôi lang thang vô định

Tôi đã từng không hề sợ hãi

Bởi tôi chẳng có điều gì để bảo vệ

Nhưng giờ đây tôi lại e sợ

Về ngày mai, về mười năm sau

Người yêu dấu, tôi cần em ôm lấy

Con người khóc dưới bầu trời này

Dang rộng đôi tay và vươn tới những ước mơ

Tôi sẽ mãi mãi bảo vệ bầu trời xanh

Mà tôi nhìn thấy vào ngày hôm đó

Tôi không còn khao khát

Tự do bay lượn trong bóng tối bủa vây

Không ai thực sự có tự do

Tự do không phải là điều gì như thế

Chẳng qua chỉ là bầu trời vốn không có ranh giới…

Trong bầu trời là em

Chỉ mình tôi bị giam cầm

Tôi sẽ không đi đâu nữa

Vậy nên xin em cũng đừng rời đi

Tất cả mọi người sống dưới bầu trời

Ở bên trong chiếc ***g tên gọi “Tự do”

Chỉ cần có em là đủ

Dưới bầu trời này

…Tôi không cần đôi cánh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận