Cực Đạo Thiên Ma



"Luyện võ?"

Lộ Toàn An nhíu mày lại.

"Sao con lại bắt đầu luyện võ rồi?"

Ông ta vừa định răn dạy vài câu, nhưng lập tức nghĩ đến đám thiếu gia ra ngoài tầm hoan tác nhạc khác. So sánh với nhau thì việc làm của đứa nhỏ Lộ Thắng này đã muốn tiến bộ rất nhiều so với những người kia, nên lời răn dạy vừa tới khóe miệng liền biến thành một hơi thở dài.

"Muốn luyện võ vẫn là tìm Triệu bá của con cố gắng đi theo học một ít, chớ có một mình mình mù quáng luyện, rất dễ xảy ra chuyện."

Ông ta lắc đầu, xoay người hướng ngoài phòng bước đi, đi được một nửa lại dừng lại nói.

"Còn về hiệu thuốc bên kia con muốn loại dược liệu gì thì cứ việc đi lấy, mức tiền tiêu ta cho con một tháng hai ngàn lượng."

Nói xong ông ta liền sải bước rời đi.

Nhị nương Lưu Thúy Ngọc thò tay ra dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Lộ Thắng.

"Cha của con ấy, ông ấy chính là mềm lòng."

Bà ta thở dài một hơi.

"Ông ấy và lão gia tử Từ gia là anh em kết nghĩa, hiện nay xảy ra chuyện thế này trong lòng ông ấy cũng rất khó chịu. Con muốn luyện võ là chuyện tốt. Chỉ là người khác luyện võ đều là từ nhỏ đã bắt đầu đào tạo cơ sở, bây giờ tuổi tác cách biệt thế này... chung quy là đã chậm một chút..."

Bà ta đã nói huyên thuyên mấy thứ gì đó Lộ Thắng không có hoàn toàn nghe vào tai, bởi vì lực chú ý của hắn đều đã tập trung vào trên Hắc Hổ đao pháp mình vừa mới được đến.

"Thật là thần kỳ..."

Lộ Thắng hơi nheo cặp mắt lại. Mặt ngoài là đang nghe nhị nương nói chuyện, nhưng trên thực tế lại là đang cảm giác tình trạng của cơ thể mình.

Hắn thử vận động cơ bắp cánh tay.

"Cơ bắp hai tay vẫn là như cũ, nhưng loại cảm giác thuần thục kia... loại xúc cảm giống như đã luyện qua đao pháp rất nhiều năm, quả thực chính là..."

Hắn lại thử vận động cơ bắp hai chân. Cơ bắp chân rõ ràng đã phát lực càng dễ dàng hơn so với trước kia. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng sức mạnh của mình từ hai chân mau chóng chảy lên trên, thẳng cho đến phần eo lại đến hai tay.

Loại lực lượng truyền dẫn trôi chảy này trên Hắc Hổ đao pháp miêu tả rất kỹ càng tỉ mỉ.

Đây gọi là Thông Lực.

"Nếu như dựa theo như trên đao pháp chú giải, bình thường luyện võ đều có một bộ phương pháp để điều động phần lớn sức lực trên người. Có khả năng điều động năm phần mười sức lực toàn thân thì có thể xem như hảo thủ rồi; điều động được tám phần mười sức lực liền có thể bước vào cảnh giới gọi là Thông Lực."

Trong lòng Lộ Thắng so sánh, căn cứ một ít ký ức vốn có của bộ thân thể này, cùng với hắn đã từng nghe qua Triệu bá cùng với những võ sư còn lại tán gẫu về phương diện này - cảnh giới Thông Lực đã có thể xem như trình độ số một số hai trong thành Cửu Liên này.


Có thể chỉnh hợp sức lực của mình rồi cùng nhau đánh ra, cảnh giới thế này thì coi như chỉ là một người bình thường chém ra một đao cũng có thể phát huy ra sức mạnh và tốc độ khủng bố vượt xa người thường.

"Triệu bá chính là cảnh giới Thông Lực nha..."

Lộ Thắng cảm thán trong lòng. Hiệu quả của máy sửa đổi này không có giảm bớt chút nào, để một ít lo lắng trong lòng hắn mạnh mẽ tan đi.

"Tiếc là thứ mà máy sửa đổi tiêu hao tựa hồ chính là tổng hợp tương tự tinh khí thần. Mới đổi một lần như vậy, hơn nữa còn không phải là những công pháp có nội lực nội khí trong truyền thuyết, mà chỉ là một môn ngoại gia đao pháp bình thường thì đã có thể làm cho ta khí huyết thiếu hụt lớn, thiếu chút nữa bệnh nặng liệt giường..."

Trong lòng Lộ Thắng mơ hồ có chút rõ ràng bản chất của máy sửa đổi.

Thứ này tựa hồ chính là một cái máy điều chỉnh, có khả năng khắc họa kinh nghiệm, ký ức, bản năng và võ học lên thân thể. Nhưng loại điều chỉnh này là cần tiêu hao năng lượng. Mà thứ nó tiêu hao tựa hồ chính là tinh khí thần của hắn.

Hơn nữa điều chỉnh các loại ký ức của thân thể cũng không phải một lần là xong hoàn toàn.

"Thân thể giống như một đống vật liệu, máy sửa đổi hẳn lợi dụng những vật liệu này, ở trên cơ sở vốn có tạo ra một tầng cơ sở mới. Mà không thể cải tạo cường độ cơ bắp, cường độ xương cốt vân vân một cách vô căn cứ."

Lộ Thắng tính ra được phỏng đoán này. Mà những thay đổi của cơ thể trong vài ngày tiếp theo cũng xác nhận loại phỏng đoán này của hắn.

Cơ thể của hắn từ ngày đầu tiên liền bắt đầu chậm rãi bình phục, đồng thời hai tay, hai chân, lồng ngực và sau lưng cũng chậm rãi sinh ra cơ bắp rắn chắc. Hơn nữa Lộ Thắng còn rõ ràng cảm giác cơn đau trên người thay đổi thành tê tê rồi. Da trên bàn tay dần dần sinh ra một ít chất sừng dày đặc.

Lượng cơm của hắn cũng càng lúc càng nhiều.

Vì không để lộ ra vẻ đột ngột, hắn mỗi ngày đều lén lút ra ngoài một mình, ăn thêm đồ ăn ở ngoài. Trong nhà ăn xong bốn bữa, sáng trưa tối ba bữa cơm, công thêm một bữa ăn khuya. ên ngoài hắn còn phải lại ăn thêm lượng cơm bằng với trong nhà.

Sau bảy ngày liên tục như thế, cả người Lộ Thắng thấp thoáng bắt đầu trở nên rắn chắc, dáng người cũng không còn gầy yếu như trước kia. Quyển bí tịch đao pháp kia hắn cũng đã sớm mang trả lại cho Triệu bá.

Triệu bá nghe được chuyện hắn bị bệnh nằm liệt giường, lúc nhận lấy đao pháp trừ việc khẽ lắc đầu thở dài thì không còn biểu hiện gì khác, cũng không lại hỏi chuyện luyện đao.

Lộ Thắng đoán ông ta hẳn là cho rằng mình lung tung thử nghiệm luyện đao, kết quả tự mình làm mình bị thương.

Mà cách nghĩ của Triệu bá xác thực cũng không sai bao nhiêu.

Ban đầu ông ta vẫn đang chờ Lộ Thắng luyện đao không đúng chỗ về sau sẽ đi tìm mình để giải trừ những nghi vấn khó hiểu, nhưng không ngờ tới đảo mắt liền nghe nói việc Lộ Thắng đại công tử bị thương nằm liệt giường.

Tiếp theo sau lại trả lại bí tịch cho mình, cũng không còn tiếp tục hỏi về việc của Hắc Hổ đao pháp. Ông ta ta liền cho rằng Lộ Thắng đã không còn cảm thấy hứng thú nữa, từ bỏ rồi.

Đối với việc này Triệu bá trừ thở dài cũng không có nói gì, mọi thứ lại khôi phục về như thời gian trước kia. Sinh hoạt của Lộ phủ giống như không có chịu phải ảnh hưởng quá lớn từ Từ gia.

Bọn tiểu bối nên ra ngoài đạp thanh thì ra ngoài đạp thanh, nên đi uống hoa tửu thì đi uống hoa tửu, hoặc đi nghe hát, cưỡi ngựa, còn có đi tham gia hội thơ hội hoa gì đó. Mặc dù thành Cửu Liên không lớn, nhưng cũng không nhỏ, những chuyện vui chơi này có đủ tất cả.

Những người thế hệ trước thì lại thỉnh thoảng tham gia tụ họp này, tham gia tụ họp kia, đi nha môn trong thành nghị sự.

Lộ Toàn An cũng cả ngày nhào đầu vào trong thương hội và chuyện làm ăn.

Tất cả mọi người tựa hồ đều đã quên mất thảm án của Từ gia, lại lần nữa trải qua cuộc sống giống như trước kia. Chỉ có riêng hai người là không giống như trước kia.


Một người là Lộ Y Y. Cô ta đã mất đi vị hôn phu, đã mất đi ý trung nhân, mỗi ngày chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt, bắt đầu trở nên tiều tụy.

Một người khác chính là Lộ Thắng. Lộ Thắng trở nên càng ưa thích lêu lổng ở bên ngoài.

Hắn không phải đi vui đùa nghe ca khúc, mà là đi ngoài thành tìm một bãi đất trống trong rừng nhỏ, tự mình bắt đầu nếm thử tập luyện Hắc Hổ đao pháp.

...

Hắc Phong lĩnh nằm ở phía tây nam của thành Cửu Liên.

Vào lúc ban đêm tiếng gió rít gào.

Lộ Thắng ở tiệm thợ rèn trong thành nhấc thanh đại đao lên liền hướng về nơi này bước tới.

Hắn không đòi hỏi phải tới được Hắc Phong lĩnh, chỉ là dự định ở trên đường đi tìm một cơ hội thử đao.

Hắc Hổ đao pháp là hắn sử dụng máy sửa đổi đạt được, hắn không có ý định bộc lộ ra, vì thứ này có thể làm một đòn sát thủ của hắn.

Người ngoài nhìn vào cũng cho rằng hắn là một gã phú gia công tử bình thường tay trói gà không chặt.

Ở dưới tình huống nhận thức sai lầm thế này, một khi có mối nguy nào muốn nhằm vào hắn thì một thân bản lĩnh này sẽ trở thành chỗ dựa vào để lật bàn lớn nhất của hắn.

Đương nhiên, tiền đề là một thân kinh nghiệm về Hắc Hổ đao pháp này là thật sự có tác dụng.

Lộ Thắng không rõ ràng lắm Hắc Phong lĩnh cụ thể nằm ở chỗ nào, khoảng cách thành Cửu Liên có bao xa.

Thành Cửu Liên không cấm đi lại ban đêm, ban đêm cửa thành vẫn mở. Hắn một mình mặc vào quần áo dày rộng, cúi đầu che khuất gương mặt, trang phục đổi thành mộc mạc, sau đó dùng son phấn của nữ nhi gia hơi chút chỉnh sửa lại khuôn mặt.

Lập tức liền biến thành một gã lữ khách phổ thông không ai quen biết.

Mượn bóng đêm ra khỏi thành, Lộ Thắng hướng về nơi xa liếc mắt một cái.

Hoang sơn dã lĩnh đen như mực giống như là cự thú đang ngủ say, yên tĩnh ẩn núp ở dưới ánh trăng.

Trong lòng hắn cũng có chút hồi hộp.

Nhưng vì để che giấu bản thân, cũng vì kiểm tra Hắc Hổ đao pháp đến cùng có uy lực lớn bao nhiêu.

Đứng ở trước cửa thành, hắn vẫn là nâng lên tinh thần hướng về phương hướng Hắc Phong lĩnh bước tới.

Leng keng, leng keng...

Đội xe thương đội trở về từ ban đêm đang từ đường lớn tiến vào thành. Lục lạc đang treo ngoài xe ngựa bị gió thổi lắc lư không ngừng vang lên, ở trong gió đêm bay đi rất xa.


Vị trí Lộ Thắng ra khỏi thành là cửa hông.

Cửa thành của thành Cửu Liên rất quái lạ, không chỉ là đêm không đóng cửa, chỉ riêng cửa thành thì có rất nhiều cái. Tường thành nhìn qua cao lớn rắn chắc, nhưng trên thực tế là sơ hở khắp nơi, căn bản không hề có tác dụng phòng hộ.

"Hôm nay lại ban đêm mới tới à?"

"Đúng vậy! Ban đêm đen lại càng đen, lúc đi đường còn phải trông chừng bánh xe, thật sự là xui xẻo..."

Đang ở trên đường lớn của cửa thành, âm thanh trò chuyện của người đứng đầu thương đội và sĩ quan thủ thành xa xa thổi tới.

Chỗ Lộ Thắng đang đứng là một con đường nhỏ hướng về phía tây nam, so với đường xe chạy ở cửa chính thì hẹp hơn rất nhiều.

Cửa hông đen như mực chỉ có trên tường thành có đốt hai bó đuốc, vài tia sáng ảm đạm chiếu uống dưới chỉ có thể nhìn thấy được sự vật tầm nửa mét trước mặt.

"Quả thật là cổ đại mà..." Lộ Thắng thỏ dài trong lòng.

Đưa mắt nhìn theo, ba phương hướng trước mặt đều là một màu đen kịt, chỉ có thành Cửu Liên sau lưng là có ánh lửa.

"Không có đèn pin, không có ánh đèn, dã ngoại cổ đại quả thật chính là thiên đường đi săn của động vật hoang dã."

Hắn có hơi chần chờ một chút, nhưng kinh nghiệm về Hắc Hổ đao pháp đang cuộn trào trong thân thể làm cảm giác e ngại của hắn cũng không phải quá lớn.

Bởi vì Hắc trong phần tâm pháp của Hắc Hổ đao pháp có phương pháp ứng phó với loại hoàn cảnh tối tăm này.

Hoặc là nói... bản thân của hắc hổ đã là thợ săn lão luyện trong bóng tối. Hắc Hổ đao pháp có yêu cầu không thấp đối với thính phong biện vị, cho nên cũng không sợ loại hoàn cảnh này.

Siết đai lưng thật chặt, Lộ Thắng cầm chặt phác đao, tăng tốc chạy tới đường nhỏ thông hướng Hắc Phong lĩnh.

Men theo đường nhỏ đi được vài trăm mét, hắn từ túi vải bên hông lấy ra đá lửa, lại tháo xuống bó đuốc đã sớm chuẩn bị xong trên lưng.

Đem một cục đá lửa để ở phần đầu bó đuốc, sau đó dùng sức chà xát hai cục đá với nhau.

Cạch!

Tia lửa bắn tung toe ở phần đầu bó đuốc.

Đốm lửa nhỏ màu vàng đầu tiên là chỉ có vài chấm, sau đó rất nhanh lan tràn đến toàn bộ phần đầu bó đuốc.

Trong bóng tối rốt cuộc có ánh sáng.

Lộ Thắng quay đầu lại nhìn, ánh sáng của thành Cửu Liên đã rất ảm đạm rồi.

Hắn nâng bó đuốc chậm rãi đi về phía trước.

"Căn cứ thợ săn từng nói, con đường này vào lúc ban đêm thường có sói hoang xuất hiện. Xem vận may của ta thôi."

Hắn không dám thật sư đi Hắc Phong lĩnh. Sau khi biết thế giới này rất có khả năng có các loại quỷ quái, hắn tự nhiên không dám rời thành quá xa.

Nếu không phải ở trong thành đã tìm không ít biện pháp đều không thể thử ra thực lực của mình, hắn cũng không đến nỗi một mình chạy đến chỗ này tìm vận may.

Lại đi về phía trước một khoảng cách, hắn rất nhanh phát hiện được dấu vết trên mặt đất, dấu vết của sói hoang mà lão thợ săn kia đã nói.


Vài cục phân hình trứng giống như đất sét trắng.

Lộ Thắng lượm cục đá chọc chọc cục phân thử.

Thứ này đã phơi cứng rồi, chọc vỡ rồi bên trong lộ ra một ít thứ giống như là móng tay.

"Chính là nơi này rồi! Đống phân này hẳn là của mấy ngày trước. Dựa theo lão thợ săn từng nói, hôm qua lão ta còn ở đây nhìn thấy qua con sói già kia, nó hẳn là còn ở xung quanh đây."

Lộ Thắng một tay giơ lên bó đuốc, một tay chậm rãi từ sau eo rút phác đao ra.

Phác đao là loại đao do binh nông hợp nhất diễn sinh ra tới, nên chuôi đao rất dài.

Chuôi đao của cây đao này của Lộ Thắng dài bằng với thân đao, gỡ xuống thân đao thì có thể dùng để làm cán nhà nông, có chút tương tự như quan đao thu nhỏ.

Hắn cầm bằng một tay còn có chút không đủ lực nên dứt khoát đem bó đuốc cắm vào trong khe đá.

Xung quanh nơi này đều là gò đá tán loạn, quái thạch lởm chởm, cũng không có cây cối gì, không sợ lửa.

Lộ Thắng cắm bó đuốc xong liền từ trong túi cẩn thận lấy ra một cái bọc giấy, bên trong bọc giấy để một miếng thịt heo tươi mới hắn mới cắt buổi chiều.

Từ từ mở giấy dầu ra, sau đó đặt lên trên mặt đất.

Bên ngoài miếng thịt còn dính máu, một luồng mùi tanh rất nhanh theo gió lan ra.

Lộ Thắng mang theo đao thoáng tránh ra một chút khoảng cách, núp ở đằng sau một tảng đá lớn chờ đợi.

Gió có chút lạnh.

Lộ Thắng nghiêng thân người, dán vào một tảng đá trắng cao hơn đầu người nhìn về hướng miếng thịt kia.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Húúuu.......

Rất nhanh, trong gió mơ hồ truyền đến một chuỗi âm thanh. Dường như là tiếng gió, lại giống như là tiếng tru của loài động vật nào đó.

Vù!

Thình lình một vệt bóng đen từ bên hông nhào tới, ánh sánh của bó đuốc chỉ có thể phản chiếu ra một đôi mắt xanh mơn mởn.

Bóng đen kia tốc độ cực nhanh, vồ một cái thì đến vị trí của miếng thịt, ngậm miếng thịt lên liền chạy.

Lộ Thắng vui mừng trong lòng, đang định xông ra thì hắn chợt cảm thấy sau lưng căng thẳng.

Một cơn gió lạnh đánh vào trên lưng.

Lộ Thắng trợn to hai mắt, nâng lên phác đao xoay người liền dùng một chiêu chém ngang.

Thính phong biện vị: nôm na là nghe tiếng gió mà xác định vị trí.

Quan đao (hay yển nguyệt đao)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận