Cực Hạn

Người đến đủ, tiểu nhị lập tức ôm mấy bản thực đơn đi lại phát cho mọi người.

Mỗi người đều mở thực đơn ra chuẩn bị gọi món ăn. Bởi vì Vân Ẩn là khách quen ở đây, chọn đồ ăn vô cùng thuần thục, chỉ lát sau đã gọi bảy tám món ăn chính, sau đó khép thực đơn lại cười với những người khác: " Mọi người tiếp tục, chọn nhiều một chút, trước khi xuất chiến phải ăn no mới được."

Bảy tám món ăn chính này cũng không phải bình thường, quan trọng hơn là có thêm BUFF tác dụng 3 giờ, chứ nói mĩ vị là không tính phải. Mọi người cũng coi như đến nhiều hơn, tự nhiên đều có món mà mình thích nên cũng bắt đầu vui vẻ phấn chấn gọi đồ ăn.

"Hiểu Hạ. Cô xem muốn ăn cái gì, gọi nhanh lên, tôi nói cho biết Vân Ẩn mời khách thì cô ngàn vạn đừng khách khí, hung hăn chém." Doanh Doanh Bất Ngữ cười tủm tỉm đùa cợt, lúc nhìn Vân Ẩn thì trêu đùa mà tề mi lộng nhãn một phen.

Vân Ẩn chỉ lắc đầu cười khẽ.

Tố cũng thò đầu tới, nói với Diệp Hiểu Hạ: "Thích ăn cái gì thì kêu cái đó!”

"Đồ ăn giống như rất đắt." Diệp Hiểu Hạ nhìn thực đơn mà lòng còn sợ hãi, Vân Ẩn này thật không hổ là hội trưởng công hội lớn dám ăn cơm ở chỗ thế này, tùy tiện một món ăn trên này đều là trên mấy chục hoặc trăm kim tệ, cô vừa nhìn thấy thì gan cũng run rẩy.

"Đừng nhìn giá, nuôi gia đình sống tạm tổng không thể bạc đãi em ăn uống." Tố nói đến vân đạm phong khinh.

Nhưng Diệp Hiểu một bên Hạ lại ngẩn người.

Anh đang nói cái gì vậy? Nuôi gia đình sống tạm? Nuôi gia đình sống tạm?

Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ hiểu ý của Tố, mặt cô bỗng chốc đỏ lên, cả đầu cũng cúi xuống. Doanh Doanh Bất Ngữ một bên nghe thấy Tố nói, hơi hơi sửng sốt, mà sau đó nhịn không được che miệng nở nụ cười, cô dùng giọng điệu vô cùng mờ ám nhỏ giọng chế nhạo : "Hiểu Hạ, tôi còn tưởng rằng chuyện trên thế giới là giả đó."

Diệp Hiểu Hạ càng ngượng ngùng, giờ cô cảm thấy mình chẳng những đỏ mặt, nói không chừng cả thân thể cũng đỏ rồi.

Nhưng Tố phảng phất không nghe thấy Doanh Doanh Bất Ngữ chế nhạo, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, chờ cô trả lời. Giờ Diệp Hiểu Hạ làm gì còn có tâm tư gọi món ăn, cô chỉ có thể cúi đầu lung tung mấy món đồ ăn trên thực đơn: " Lấy cái này đi."

Tố quay đầu báo tên đồ ăn cho tiểu nhị, tiểu nhị còn chưa kịp ghi nhớ, thì nghe thấy bàn đối diện vang lên một tiếng giòn vang, làm nhất tất cả mọi người nhịn không được ngẩng đầu nhìn chỗ phát ra tiếng vang. Chỉ thấy Lan Hồ Điệp khép lại thực đơn, cô ta thấy mọi người nhìn mình, một dáng vẻ khó xử: "Ai nha, đồ ăn này gọi nhiều lắm rồi! Nếu ăn không hết rất lãng phí !"

Lời này thốt ra, làm mọi người vốn đang nghĩ gọi món ăn, đều nhịn không được cúi xuống.

Cô ta lại nói tiếp: "Công hội kiếm tiền cũng không dễ dàng, đã ăn cơm cũng chỉ là vì thêm BUFF, như vậy thì vài món này không phải được rồi sao, dù sao ăn cơm trong trò chơi chỉ vì bổ sung thể lực, ăn quý như vậy làm gì? Từ nhỏ mẹ tôi đã nói với tôi, con gái phải biết tiết kiệm, phải sống qua ngày, ngàn vạn không thể tiêu tiền lung tung."

Lời đầu Lan Hồ Điệp nói cũng đã đủ không vui, giờ đoạn này vừa nói ra, không khí càng lạnh xuống. Diệp Hiểu Hạ càng xấu hổ hơi, cô vừa mới chon đồ ăn, cô gái này lập tức nói vậy, khiến cô ngồi cũng không được đứng cũng không xong.

Nếu hôm nay là cô mời khách, nói không chừng giờ này khắc này cô đã đi về, nhưng đây lại không phải địa bàn của cô, cô đành phải bối rối ngồi ở đó.

Sắc mặt Vân Ẩn cũng hơi hơi khó chịu, mỉm cười khắc khắc ở trên mặt Vân Ẩn, ngượng nghịu như vậy đúng là hiếm thấy. Anh nhìn Lan Hồ Điệp nói: "Tiền không phải luôn tiết kiệm là tót." Dứt lời cũng không có ăn hưng trí gọi món, ngẩng đầu nói với tiểu nhị: "Lại mang vài món chiêu bài lên đi."

Bị Lan Hồ Điệp nói như vậy, không khí buổi tiệc rượu đột nhiên xấu hổ lên, tuy rằng trên bàn tràn đầy một bàn đồ ăn ngon, nhưng mọi người cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, không còn có người nhiều nói nửa câu. Trong không khí im ắng như thế, một đám người ăn cơm xong.

Vân Ẩn phân phó tất cả cao tầng đi chuẩn bị, mười lăm phút sau xuất phát. Tất cả mọi người bên trong cao tầng đều rời khỏi, lúc này Lan Hồ Điệp mới không thể không cáo biệt, cũng đi chuẩn bị .

Mắt thấy Lan Hồ Điệp rời khỏi, Vân Ẩn mới ngượng ngùng nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, hôm nay thật là thất lễ, cô ta tương đối..." Nói tới nơi này, Vân Ẩn cũng không thể nói tiếp, đành ngượng ngùng cười cười.

Nhưng Doanh Doanh Bất Ngữ một bên kéo cánh tay Hiểu Hạ hừ một tiếng: "Đừng nghe cô ta, cô ta có bệnh công chúa! Không phải là vì dẫn theo một đoàn đan sĩ đến gia nhập Sát sao? Cả ngày cảm thấy mình con gái trong công hội, tất cả mọi người phải sủng cô ta mới được! Nếu không phải đoàn đan sĩ của chúng tôi tạm thời không có, ai thèm ý chịu đựng cô ta chứ!"

Việc này vốn là chuyện riêng của Sát, Diệp Hiểu Hạ cũng cảm thấy mình không nên tham gia, vì thế cô hít một ngụm: " Tôi thấy cô ta không thích tôi, nếu không, tôi sẽ không đi, dù sao lần này cũng là mọi người đánh lệnh bài, tôi cũng không giúp được cái gì, nếu muốn dược mà nói, tôi đi cầm một chút cho mọi người."

Vân Ẩn lại ngăn cản Diệp Hiểu Hạ: "Dược thì không nóng nảy." Sau đó anh lại muốn nói lại thôi, nhìn Diệp Hiểu Hạ như có lời gì muốn nói.

"Anh muốn nói gì thì nói thẳng đi."

Thấy Diệp Hiểu Hạ đã đề xuất như vậy, Vân Ẩn cũng không giấu diếm: "Thực ra hôm nay Tố nói muốn mang theo một người cùng tới, tôi cũng thật không ngờ là cô. Nhưng sau khi nhìn thấy cô, bỗng nhiên tôi nhớ tới một chuyện."

Nói đến chỗ này thì Vân Ẩn lại dừng lại ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ hơn vài tia thâm trầm. Mà Diệp Hiểu Hạ cũng không cảnh giác lên: " Chuyện gì?"

"Nếu tôi không có nhớ lầm, lúc đó Không Đồng không ngừng kéo cô gia nhập Danh Môn là vì trang bị trong tay cô đặc biệt nhiều đúng chứ."

" Phải." Chuyện này vốn không là bí mật gì, giờ Vân Ẩn đã hỏi, Diệp Hiểu Hạ cũng không thể phủ nhận, vì thế gật gật đầu. Nhưng trong lòng cô lại hơi lo lắng, tên Vân Ẩn này cho tới bây giờ sẽ không nói lời vô nghĩa, giờ không đầu không đuôi nói lên chuyện này, đến cùng là có chuyện gì đây?

"Mà nếu nhớ được không sai, bạo dẫn trong Cực Hạn cũng không cao, hơn nữa lúc đó lấy năng lực của cô cũng không có khả năng đặt bao hết BOSS." Vân Ẩn nói chuyện vẫn chậm rì rì trước sau như một, nhưng một chữ cũng không lãng phí, trúng ngay chỗ hiểm.

Mày Diệp Hiểu Hạ hơi hơi nhướng lên, chẳng lẽ anh ta đoán được chuyện mình có phong hào? Nếu vậy Vân Ẩn không khỏi quá mức thông minh rồi.

Quả nhiên, Vân Ẩn lại nói tiếp: "Như vậy thừa lại chỉ có một loại tình huống có thể tạo thành trong tay cô có rất nhiều trang bị, thì phải là có thứ gì đó gia tăng bạo dẫn, có phải không?"

Hỏi ra những lời này xong Vân Ẩn không nói chuyện nữa, chính là lẳng lặng nhìn xem Diệp Hiểu Hạ. Mà Doanh Doanh Bất Ngữ cũng giật mình nhìn Diệp Hiểu Hạ, miệng thì thào than thở: "Gia tăng bạo dẫn, không thể nào, sao lại có thứ nghịch thiên như vậy?"

Mà Tố lại như không có chút quan hệ nào với chuyện này, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng mà đánh mặt bàn, như không kiên nhẫn với cách nói quanh co lòng vòng này của Vân Ẩn.

Nếu nói, trước khi Vân Ẩn hỏi ra miệng trong lòng Diệp Hiểu Hạ có bao nhiêu không yên, như vậy đang xong vấn đề của anh thì cô thở ra một hơi.

Gục đầu xuống, áo choàng lay động, Diệp Hiểu Hạ chậm rãi ngồi xuống, gương mặt mang theo mỉm cười, làm cho người ta nhìn không ra một chút dao động nội tâm nào. Cô bất động thanh sắc hỏi: " Tôi có, thì thế nào? Tôi không có, lại như thế nào?"

Vân Ẩn nghe thấy Diệp Hiểu Hạ hỏi lại như vậy, vốn còn hơi không xác định đáp án, đột nhiên xác định. Anh chậm rãi thở ra một hơi, cũng nở nụ cười: "Nếu thật sự có một thứ như vậy, tôi xin thịnh tình mời cô tham gia hoạt động lần này, dù tính không phải vì bồi Tố, chỉ bán tôi một chút mặt mũi, giúp chúng tôi đề cao bạo dẫn của lệnh bài công hội, không biết có thể không?"

Diệp Hiểu Hạ cũng không lên tiếng, chỉ giơ lông mày nhìn Vân Ẩn, tựa tiếu phi tiếu.

Vân Ẩn lại nói tiếp: "Đương nhiên, chuyện này sẽ không không công mà làm phiền cô. Dù lần này Bích Thủy Thần Thú có xuống lệnh bài công hội không, đều có thể ưu tiên cô lựa chọn một món trang bị, cô thấy thế nào?"

Điều kiện này nghe qua đúng là hậu đãi, nhưng Diệp Hiểu Hạ hơi hơi suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Thôi, trang bị tôi không cần, nếu lấy thì anh rất khó giải thích, chỉ hy vọng anh và Doanh Doanh đừng để lộ chuyện này ra là được."

Cô mới nói xong, Doanh Doanh Bất Ngữ quái kêu một trận: "Không phải đâu! Diệp Hiểu Hạ! Cô quá không nghĩa khí! Có đồ tốt như vậy sao chưa từng nhắc đến với tôi!"

Diệp Hiểu Hạ hắc hắc nở nụ cười: "Cô cũng không hỏi." Nhìn gương mặt Doanh Doanh Bất Ngữ cơ hồ phát điên, cô trêu đùa: "Thế nào? Giờ biết tôi có thứ này, cô định làm thế nào?"

"Chị gái, cho em ôm ngươi đùi đi! Biết không! Biết không!" Doanh Doanh Bất Ngữ lập tức giả bộ đáng thương hề hề: "Ngài uống rượu ăn thịt thì cho tôi cũng uống chút canh."

"Nếu không cô tới Cửu Trọng Thiên đi?"

"Được..." Doanh Doanh Bất Ngữ đồng ý một tiếng, lại nhìn nhìn Vân Ẩn, vẻ mặt cầu xin: " Tôi sợ có người mua mạng ba tháng giết tôi, nếu không cô chuộc thân cho tôi..."

Thấy thế này không riêng gì Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, ngay cả Vân Ẩn cũng nhịn không được nở nụ cười, Tố cũng chậm rãi thở dài một hơi, có vẻ không thể không nề hà Doanh Doanh Bất Ngữ.

Bích Thủy Thần Thú thoạt nhìn không phải BOSS dễ chọc.

Công hội cao nhất như Sát, dù tính là bọn họ đã đẩy ngã không ít lần, nhưng vẫn phải cẩn thận phân phối đội ngũ như trước.

Bích Thủy Thần Thú ở trong Vô Tẫn Thâm Đàm gần đế đô, tuy rằng Diệp Hiểu Hạ không tự mình đi nhìn xem nó có hình dáng gì, nhưng đã sớm xem qua phong tư của nó trên diễn đàn. Theo video clip, nó thật sự không phải hạng lương thiện, chẳng những cái đầu thật lớn da dày máu nhiều, quan trọng hơn là nó có một kỹ năng quần thể vô cùng bá đạo... Đất rung núi chuyển.

Chỉ cần vừa phóng thích kỹ năng này, người đứng trong khoảng cách năm mươi thước đều bị đánh bay hết, chậc chậc, cảm giác kia... Thật sự là, vô cùng tuyệt vời.

Sau khi tập hợp ở cửa đế đô, đoàn người dày đặc lên xe ngựa chạy tới Vô Tẫn Thâm Đàm, xa xa nhìn lại, một loạt xe ngựa này đúng là như con rắn thật dài, rất đồ sộ.

Diệp Hiểu Hạ nhìn về phía trước, lại nhìn ra đằng sau, phát ra thở dài từ nội tâm, đúng là người đông thế mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui