Cực Hạn

Ngày bình tĩnh trước sau như một trở lại. Cuộc sống Diệp Hiểu Hạ vốn đơn thuần, dạo chơi trên trò chơi, thường thường đi phòng khám Tang Chẩm Lưu hỏi thăm tin tức Trầm Hoan. Tuy rằng cô biết, Tang Chẩm Lưu sẽ không nói, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ trước sau như một đi, trước sau như một ngồi nửa ngày, sau đó lại rời khỏi. Hoặc là, cô sẽ đi ra ngoài ngồi ngồi với mấy người bạn quen biết, chỉ như thế.

Giống như là một người trẻ tuổi phổ thông bình thường, kiếm tiền, tiêu khiển, cuồng hoan với bạn bè, đến buổi tối khi một mình thì ngủ say.

Sau đó, Diệp Hiểu Hạ ở trong trò chơi đã vượt qua cấp một trăm ba mươi.

Những ngày vùi đầu luyện cấp không hỏi thế sự đúng là tốt đẹp, thời gian mua mạng ba tháng, bước chân cô từ Côn Luân đến biển cả, cấp bậc từ tám mươi lăm đến một trăm ba mươi bốn.

Sáo trang Thiên Tàm trên người từ năm món đến bảy món, cường hóa từ cấp 0 đến cấp 9. Nhưng bất khô đã sớm nên vứt bỏ trên tay kia vẫn mang ở đó, chưa từng lấy xuống. Cô vẫn là theo thói quen mỗi ngày login tra tên Tố trên bảng cao thủ, nhìn cái tên kia từ thứ nhất đến thứ hai đến thứ ba... Đến thứ chín mười chín, một trăm, rồi vĩnh viễn trâu đất xuống biển, cuối cùng tìm không được.

Sau này, ngày mua mạng cuối cùng, Diệp Hiểu Hạ chủ động tìm được Tử Tước Ái Nhân, trải qua nhiều việc như vậy, trải qua nhiều năm tháng như vậy, cô không còn là một người ẩn nhẫn. Cô trở nên hơi phô trương, trở nên hơi sắc bén, trở nên hơi có thù tất báo.

Ngày nào đó, máu của vợ chồng Tử Tước Ái Nhân nhuộm tên của cô thành màu đỏ sậm. Khi cô lấy tay có mang bất khô khống chế ma pháp mạnh mẽ một lần lại một lần xuyên suốt bọn họ, bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim mình dẵ trở nên lạnh như băng.

Nhìn một lần lại một lần hai vợ chồng Tử Tước Ái Nhân nằm trên mặt đất, máu trên người cô sôi trào, cô nghĩ, cô nên làm chút gì cho Tố.

Vì thế, khi cấp bậc vợ chồng Tử Tước Ái Nhân bị giết đến cấp 0, chuyện thứ nhất Diệp Hiểu Hạ làm, là nuốt vào tẩy tâm đan mà mình luyện chế.

Tẩy tâm đan là phương thuốc bặc nhân thôn cho cô, trên đường cô từ Côn Luân đến biển sâu, thứ khác không có, tài liệu luyện chế đan dược hi hữu lại có không ít. cô vốn vô tình luyện chế tẩy tâm đan, nhưng lần đầu tiên giết Tử Tước Ái Nhân, bỗng nhiên cô yêu cảm giác thị huyết này. Mà mấy tổ tẩy tâm đan trong lòng lại bỗng chốc trở nên vô cùng quý giá. Cô nghĩ, sau này cô không rời loại đan dược này được nữa.

Cô cảm nhận được tẩy tâm đan từ đầu lưỡi cô đi vào trong bụng, biến thành cảm giác ấm áp bao vây toàn thân. Hệ thống thậm chí phối hợp phát ra mấy thông báo.

" Người chơi Diệp Hiểu Hạ nuốt vào tẩy tâm đan, từ đây thay đổi triệt để, làm người một lần nữa. Giá trị tội ác -100, còn 379."

Trên thế giới một mảnh hùng hùng hổ hổ. Diệp Hiểu Hạ ngồi trong tuyết Thiên Sơn, vừa nhìn thế giới hùng hùng hổ hổ kia, vừa cười lại nuốt vào một viên tẩy tâm đan.

"Người chơi Diệp Hiểu Hạ nuốt vào tẩy tâm đan, từ đây thay đổi triệt để, làm người một lần nữa. Giá trị tội ác -100, còn thừa 279."

【 thế giới 】Khoai Tây Điên Cuồng: tẩy tâm đan? Giảm giá trị tội ác? Khi nào thì có loại dược này xuất hiện!

【 thế giới 】 Ký Sự Bản: dựa vào, quả nhiên là đại tông sư, cư nhiên dược biến thái như vậy cũng có! Luyện khi nào sao hệ thống không thông báo??

【 thế giới 】Tiểu Nha Tiêm: Nguyên nhân không thông báo trăm phần trăm là vì loại dược này là lên tới cấp đại tông sư có thể học với hệ thống, không phải sáng tạo độc đáo đương nhiên sẽ không thông báo.

【 thế giới 】Hương Thủy Hữu Độc: Diệp Hiểu Hạ tẩy tâm đan của cô ra cái giá đi, có bao nhiêu ca ca mua bấy nhiêu!

Diệp Hiểu Hạ tiếp tục quăng tẩy tâm đan vào miệng, thẳng đến khi giá trị tội ác biến thành 0, sau đó cô cười đóng thế giới lại. Bán cho người khác? Chê cười, chính cô chỉ sợ cũng không đủ đâu.

Lại sau này, Diệp Hiểu Hạ không lại luyện cấp dã ngoại, mà là mỗi ngày ngâm mình trong sân thi đấu. Nơi này đều là PK với người chơi, kinh nghiệm không tệ, có thể tôi luyện kỹ thuật, nhưng không có tiền tài cùng trang bị. Có điều, đối với tiền tài và trang bị, yêu cầu của cô không cao, cô chỉ muốn thể hội cảm giác hoặc bị người chiến thắng, hoặc chiến thắng người này thôi.

Từ mặc toàn bộ trang bị mãi cho đến khi chỉ mặc Bố Y.

Hình như cô đối xử với mình hơi quá khắc nghiệt, nhưng, khi lần lượt từ chiến bại đến chiến thắng đổi lấy thăng cấp trên bảng cao thủ, cô cảm nhận được một tia vui vẻ.

Lại sau này, năm nông lịch đến. Trầm Hoan lại thủy chung không xuất hiện.

Viện trưởng Vương băm sủi cảo, Diệp Hiểu Hạ, Thư Tiểu Mãn và mấy bé gái lớn một chút ở giúp đỡ can da. Trên TV tết âm lịch là liên hoan tiệc tối năm qua năm không chịu để tâm vui sướng, giống như ngày hôm nay nhân dân cả nước mất hứng quả thực không phải hẳn là.

Viện trưởng Vương ngẩng đầu sân nhìn ngoài cửa sổ phủ đầy bông tuyết trắng xóa, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Cậu ta không đến sao?"

"Không biết." Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn dung nhan ngưng trọng của việc trưởng Vương cười ra tiếng: "Viện trưởng, bà đây là biểu cảm gì!"

Vương viện trưởng muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, tiếp tục gói sủi cảo: "Con nhận chuẩn là cậu ta sao?"

Diệp Hiểu Hạ cũng cúi đầu cán da sủi cảo, động tác thật sự nhanh, " Dạ."

"Không cần nói với bà con chỉ có tâm nhãn như vậy, người trẻ tuổi, mọi chuyện để đường lui cho mình." Vương viện trưởng nhíu mày nhìn Diệp Hiểu Hạ, kinh ngạc sửng sốt một hồi lâu mới không cam lòng nói.

" Dạ. Con biết." Diệp Hiểu Hạ nhìn da sủi cảo trong tay một cái lại một cái bay ra, như con chim yến linh hoạt nhất dừng trên thớt, mặt mày cong cong cười.

Lại sau này, mùa xuân đã đến. Tố không logim. Trầm Hoan cũng không xuất hiện, yên tĩnh như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại qua.

Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ cũng đi lên vị trí đệ nhất cao thủ. Cô lẳng lặng nhìn tên của mình trên bảng xếp hạng, ánh mắt bỗng nhiên mơ hồ. Tố, Tố, anh có biết không, em nỗ lực lâu như vậy cuối cùng đứng trên vị trí anh đã từng đứng, toàn bộ thế giới phảng phất chỉ có nơi này mới có hơi thở của anh.

Hồng Y như lửa, ngày xuân nắng ấm. Diệp Hiểu Hạ đứng trong trường thành Cửu Ti, lặng im mỉm cười.

Trầm Hoan của em, ngày nào anh mới về?

【 công hội 】 Thất Nặc Tào: hội trưởng, đạn pháo tiểu đội chúng tôi chuẩn bị không sai biệt lắm, làm một trăm tổ, có đủ chưa?

【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: tạm thời nhiều như vậy, mọi người đi tìm Thấm Trần cầm tiền nghiệm hóa trước.

【 công hội 】 Thất Nặc Tào: được, lúc nào còn muốn?

【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: tạm thời chậm rãi, mọi người không phải học công trình học, cơ quan sư làm đạn pháo vốn vất vả, chờ tôi chuẩn bị xe công thành xong lại nói.

【 công hội 】 Tuyết Lạc Hồng Trần: Hiểu Hạ, chúng ta thật sự đi công thành hả?

【 công hội 】 Túy Lí Thiêu Đăng: Hồng Trần, việc này đã định hơn một tháng, sao vẫn còn hỏi?

【 công hội 】 Tuyết Lạc Hồng Trần: không phải, lão Túy, tôi luôn luôn không có cảm giác chân thật, công hội chúng ta mới hơn năm trăm người, thật sự phải đi công thành sao? Tôi có cảm giác choáng váng như lọt vào sương mù.

【 công hội 】 Túy Lí Thiêu Đăng: vậy anh tiếp tục choáng váng, đợi đến một tuần về sau đấu võ đừng hôn mê.

【 công hội 】 Giang Nam Lục Nguyệt: Hiểu Hạ, ma đao thạch tiểu tổ chúng tôi chuẩn bị đều chuẩn bị xong, đã giao cho bọn Thấm Trần, không đủ thì tiếp tục bảo chúng tôi chuẩn bị.

【 công hội 】 Diệp Hiểu Hạ: được, không có vấn đề.

...

Công hội tán gẫu tiếp tục thảo luận khí thế ngất trời về công thành chiến một tuần sau, mà Diệp Hiểu Hạ nhận được một mật ngữ của Không Đồng: "Hiểu Hạ, giúp chúng tôi giết người."

"Ai?" Không biết bắt đầu từ lúc, người mật cô từ mua thuốc đơn thuần biến thành mua mạng đơn thuần. Tuy rằng giết một người kiếm được nhiều rất nhiều so với bán thuốc, nhưng là cô vẫn là thích bán thuốc, cô thủy chung cảm thấy mình là dược sư tâm địa thiện lương, dược sư hành y tế thế, mà không phải công cụ giết hại.

Nhưng là, những ngày khoái ý ân cừu, đao phong liếm huyết này lại khiến cô nghiện. Cô nghĩ, cô thật sự hơi tịch mịch.

" Người thứ tư trên bảng cao thủ, Đạp Lãng Tầm Phong." Không Đồng lẳng lặng nói ra một cái tên: "Anh ta đang ở bản đồ động Vạn Cốt."

"Anh muốn nghiệm hóa không?" Cái gọi là nghiệm hóa là có người xem cuộc chiến, nhìn đối phương bị giết. Diệp Hiểu Hạ cũng không biết từ khi nào thì mình có thể nói chuyện như vậy bình tĩnh như thế.

"Muốn."

"Được rồi, gặp ở bản đồ động Vạn Cốt." Diệp Hiểu Hạ nói xong thì đóng mật ngữ, thuận tiện nói một tiếng trên công hội mình có việc. Trong công hội lại líu ríu, giống như phá nồi.

【 công hội 】Dạ Bất Quy: hội trưởng, cô lại đi giết người sao?

【 công hội 】Uông Ương Quả Đống Sảng: Hiểu Hạ cô phải bảo trọng nha, không thể treo! Chúng tôi ủng hộ cô trên tinh thần.

【 công hội 】Ái Nhĩ Cúc Hoa: Hiểu Hạ, một hồi tôi lên thế giới ca bài ca chinh phục cho cô ha!

...

"Là mua bán với ai?" Túy Lí Thiêu Đăng nhịn không được nhíu mày thở dài, Diệp Hiểu Hạ trở nên càng yên tĩnh, yên tĩnh như vậy làm anh ta nhịn không được hoài niệm cô gái anh sơ ngộ trong thôn Tân Thủ, đến cùng là từ khi nào, cô vậy mà dứt bỏ anh rất xa, đứng ở đỉnh thế giới?

"Không Đồng." Lúc Diệp Hiểu Hạ trả lời như vậy, người cô đã ngồi trên xe ngựa bước vào bản đồ động Vạn Cốt.

"Người kia thế nào cũng mua mạng? Không phải kỹ thuật anh ta không tệ sao?" Túy Lí Thiêu Đăng vừa nghe tên Không Đồng, mày lại nhíu lại."Giết ai vậy?"

"Đạp Lãng Tầm Phong."

Diệp Hiểu Hạ ngồi trên xe ngựa câu được câu không trò chuyến với Túy Lí Thiêu Đăng, từ ngày cô bắt đầu giúp người khác giết người, hình như Túy Lí Thiêu Đăng trở nên dong dài. Cô muốn nhìn, cảm thấy buồn cười, không biết bao lâu trước kia, vị trí bọn họ vẫn là đổi chỗ. Mình luôn lải nhải và anh luôn hồng danh.

Gió thổi lên, thổi ra vài sợi tóc cô áp dưới mũ Thiên Tàm, mê mang ánh mắt cô.

Bản đồ động Vạn Cốt.

Không Đồng đã sớm đến, anh ta ngồi trong góc xó quán trà thôn Vạn Cốt, lẳng lặng uống trà, nhìn Đạp Lãng Tầm Phong tu bổ trang bị cách đó không xa.

Sau đó, anh ta thấy Diệp Hiểu Hạ một thân lửa đỏ nhảy xuống từ trên xe ngựa, nói gì đó với Đạp Lãng Tầm Phong. Hai người thối lui đến ngoài thôn, trong lúc nhất thời quang ảnh lượn lờ, kiếm quang lòe lòe, người chơi trong cả thôn Vạn Cốt như ong vỡ tổ lao tới xem náo nhiệt.

Đệ nhất cao thủ sinh tử chi đấu với đệ tứ cao thủ, không phải lúc nào cũng thấy. Không Đồng cũng đứng lên, đi theo đám người nhìn hai người giao đấu bên ngoài.

Thời gian cao thủ chiến đấu luôn không quá dài, nhưng cũng tuyệt đối phấn khích.

Thật đáng tiếc, Không Đồng bỏ lỡ phấn khích như vậy, lúc anh ta đứng lên đi theo đám người vây xem, Đạp Lãng Tầm Phong đã té trên mặt đất.

__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui