Cực Hạn

Gió trong rừng rậm rất nhỏ, nhẹ nhàng thổi qua chiến trường ác liệt vừa
nãy. Một mùi máu tươi nhàn nhạt xen lẫn hương vị bùn đất ẩm ướt tạo
thành một mùi hương kỳ quái.

Trận chiến đấu này thật sự rất kịch
liệt, đem toàn bộ sói con xung quanh giết sạch không còn một con, nhất
thời lúc này ngoài âm thanh gió thổi lá bay kia trong rừng không còn âm
thanh nào khác.

Diệp Hiểu Hạ lẳng lặng nhìn nam nhân kia. Theo
góc độ của cô nhìn đi, chỉ có thể nhìn được cạnh mặt hắn, đường cong
kiên nghị, giống như được điêu khắc ra, lông mày đậm nhưng không đen,
giống như nét bút cứng bên trong chữ "Nại". Tóc cũng không quá dài,
nhưng cũng rơi xuống cằm, trên cằm hắn có râu, trông có chút lôi thôi,
nhưng lại biểu lộ được khí chất của hắn.

Áo choàng bị vuốt sói xé
rách lộ ra màu da khỏe mạnh và cơ bắp không quá khoa trương. Hai thanh
kiếm lớn dựa vào bên cọc gỗ, trên chuôi kiếm bọc một mảnh vải bố thô
ráp. Bởi vì vừa chiến đấu xong nên mảnh vải được buộc tốt lại bị lỏng
ra, mảnh vải mềm yếu lười biếng di động.

Khi hắn ngửa đầu uống
rượu, Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy một giọt rượu trong suốt chảy ra từ môi
hắn, theo đường cong gương mặt chảy qua cổ tan mất vào quần áo.


Có một vẻ hấp dẫn không nói nên lời.

Đột nhiên, hắn quay đầu lại, một đôi mắt thâm thúy mà sáng ngời không chút
khách khí chống lại ánh mắt Diệp Hiểu Hạ, dọa cô nhảy dựng. Hắn nhếch
miệng, mở ra một độ cong xấu xa, nhếch lông mày hỏi: "Nhìn cái gì? Trên
mặt tôi có hoa sao?"

Diệp Hiểu Hạ bị dọa, cũng không biết như thế nào, không chút suy nghĩ liền trả lời: "Trên mặt anh có râu."

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn sửng sốt một hồi lâu mới cau mày, mở to hai mắt nói: "Nam nhân có thể không có râu sao? Nam nhân
không có râu đều là tiểu bạch kiểm."

Cái này đả kích thật là lớn, đến phiên Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người, cô nghe hắn nói, lại tinh tế cân nhắc, nhịn không được cúi đầu liều mạng nhịn cười. Dựa theo nam
nhân này nói, đại khái trên thế giới này mười thì tám, chín nam nhân đều là tiểu bạch kiểm .

Nhìn Diệp Hiểu Hạ cúi đầu, bả vai không
ngừng run rẩy, hắn vươn tay nắm tóc, có chút xấu hổ. Lời hắn nói quả
thật có chút bất công, nhưng là, có thể làm cô gái nhỏ này nhịn thành
như vậy, hắn cũng có chút gnuwongj ngùng a. Hắn đứng lên, đi đến bên
cạnh Diệp Hiểu Hạ, mang theo vài phần lúng túng nói: "Nếu cô muốn cười
liền cười, nhịn như vậy... rất khó chịu đi."

Diệp Hiểu Hạ cũng
không khách khí nữa, ngẩng đầu, ha ha cười lên. Cô cười vui vẻ, rõ ràng
không phải việc vui vẻ gì nhưng nghe âm thanh của cô, hắn cũng cảm thấy
buồn cười theo. Lúc đầu chỉ là động khóe miệng cười ứng phó vài cái,
nhưng sau dó hắn cũng cảm thấy rât buồn cười, cùng với tiếng cười của
cô, cũng thống khoái cười to lên.

Ở trong rừng rậm yên tĩnh, có
hai âm thanh bất đồng không ngừng quanh quẩn, 1 cao 1 thấp, 1 nhu hòa 1
hùng hậu, hòa hợp với nhau, hồn nhiên thiên thành.

Cũng không
biết cười bao lâu, hai người mới ngừng lại. Diệp Hiểu Hạ xoa bụng đau
đòi mạng, tay kia thì lau nước mắt, hai gò má đỏ như hoa đào, mà nam
nhân kia ngửa đầu, nhắm mắt lại, khóe miệng mở ra, ngực bởi vì cười lớn
mà lên xuống phập phồng.

"Túy Trong Khêu Đèn." Vài từ nhảy ra từ miệng hắn, không đầu, không đuôi, không minh bạch.

Diệp Hiểu Hạ hơi hơi dừng một chút, liền hiểu ý hắn. Cô cũng mỉm cười đứng lên, đáp lễ: "Diệp Hiểu Hạ."


Hai người nhìn nhau, cười ha ha, trao đổi hảo hữu, ngồi ngay ngắn lên.

Túy Trong Khêu Đèn đem rượu đưa cho Diệp Hiểu Hạ: "Chạy nửa ngày, lại đánh
quái nửa ngày, không có thể lực, thử cái này xem, tuyệt đối hiệu quả hơn so với ăn bánh bao ở Tân Thủ Thôn, chỉ dùng một ngụm nhỏ, thể lực sẽ
khôi phục vèo vèo."

Diệp Hiểu Hạ nhận rượu, trong lòng có chút
bồn chồn, cô còn chưa uống rượu bao giờ, cho dù là hiện thực hay là trò
chơi, đều là vật phẩm thần bí cô chưa từng tiếp xúc. Cô đem kia bầu rượu nắm trong tay, nhẹ nhàng mở nắp, lại đưa lên mũi ngửi một chút, khẽ cắn môi, đưa lên miệng uống mấy ngụm to.

Đối với phương thức uống
rượu hào phóng như vậy, Túy Trong Khêu Đèn không khỏi ngẩn người, vội
vàng đoạt bầu rượu kia xuống, vỗ lưng Diệp Hiểu Hạ:" Cô nãi nãi của tôi, tôi nói là một ngụm nhỏ, cô lại uống nhiều như vậy, đây không phải là
đồ uống, uống nhiều là sẽ say"

Lời này đã quá muộn. Lúc này Diệp
Hiểu Hạ chỉ cảm thấy một cỗ nóng bỏng trong bụng phát ra, làm cả người
cô khô nóng, đầu choáng váng. Thậm chí còn thêm một cái trạng thái.

Người say rượu: công kích tăng 50%, phòng ngự giảm 50%.

Diệp Hiểu Hạ mở ánh mắt mê mê mang mang, chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng
lợi hại, cô nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Túy Trong Khêu Đèn nói: "Đi,
luyện cấp đi. Tôi say rượu, công kích tăng 50% a. Mau, anh cũng uống đi, uống say, công kích cao, đánh đau a."

Túy Trong Khêu Đèn cười,
hiện tại trang bị trên người hắn một điểm phòng ngự đều không có, bộ
quần áo này trừ bỏ có thể che đậy thân thể, căn bản không thể ngăn cản
công kích gì cả, hơn nữa trên người không có dược thủy, công kích cao
thì như thế nào, là muốn tìm chết thôi.


Hắn đứng lên, kéo tay Diệp Hiểu Hạ, hỏi: "Uy, cô có thể đứng lên không?"

"Đương nhiên có thể." Diệp Hiểu Hạ nấc một cái, theo cánh tay Túy Trong Khêu
Đèn lảo đảo đứng dậy, cô cảm thấy mình đứng thẳng mà sao cái rừng rậm
này lại ngã trái ngã phải, xoay tròn lợi hại. Cô không khỏi kỳ quái:
"Ai, rừng rậm này sao lại chuyển động, xoay tròn làm đầu tôi muốn hôn mê luôn."

"Là cô lắc lư, không phải rừng rậm chuyển động." Túy
Trong Khêu Đèn nhìn Diệp Hiểu Hạ ngã trái ngã phải, nhịn không được đau
đầu, cô ta sao lại không thể uống một ít rượu đâu? Đây thật là một việc
phiền toái lớn, phải biết người say rượu thật phiền toái, phụ nữ say
rượu là phiền toái trong phiền toái.

"Nói bậy, tôi rõ ràng là
đứng thẳng." Diệp Hiểu Hạ cũng không biết mình làm sao, cảm thấy đầu
lưỡi cứng rắn, nói nói mấy câu thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Túy Trong Khêu Đèn nhìn gương mặt quật cường của Diệp Hiểu Hạ, lại thở dài
một hơi, hắn ngồi xổm xuống, đem người say rượu đến hồ đồ này quăng lên
lưng, cầm đại kiếm đi về Tân Thủ Thôn.

Hắn thề, hắn không bao giờ khuyên người khác uống rượu nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận