Cực Hạn

Âm thanh từ hai bên bờ sông không ngừng vọng tới. Con thuyền nhẹ nhàng trôi qua ngàn ngọn núi.

Diệp Hiểu Hạ còn nghĩ là cả đời này không bao giờ nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ như vậy, không ngờ, ở trong cực hạn, cô lại có thể thaya được phong
cảnh này.

Đứng ở đầu thuyền nhìn lên, chỉ thấy dãy núi hai bên bờ sông giống như mọc ra từ dưới nước. Trên núi mọc đầy loại cây lạ cô
không biết tên, hoặc cứng cáp, hoặc mềm mại, mọc chi chít xen lẫn nhau,
làm người ta không nhìn rõ.

Mà ở trên đỉnh núi đó, luôn nghe thấy tiếng khỉ kêu, chúng nó nhẹ nhàng mà bay qua, dùng chân bâm lấy sợi dây mảnh, ở trong khung cảnh thanh sơn bích thủy này, đẹp như chỗ thần tiên ở, không nhiễm chút nhân khí.

Cúi đầu nhìn xuống, nước sông trong suốt, mặt sông tuy bằng phẳng, nhưng tốc độ chảy không chậm, thường có cá nhảy lên.

Diệp Hiểu Hạ không khỏi ngây ngốc nhìn, cô đã hiểu vì sao Cực Hạn có thể
thịnh hành toàn cầu rồi, vô luận là loại người gì, ở đây cũng đều có thể tìm thấy thứ mình theo đuổi.

Người chèo thuyền đang hát một ca
khúc mà Diệp Hiểu Hạ chưa nghe bao giờ, giọng hát khàn khàn mà vang vọng ở giữa khung xảnh thần tiên càng tăng thêm vài phần ý nhị không nói lên lời.

Xa xa có một âm thanh uyển chuyển mang phong cách cổ xưa
của đàn cổ truyền đến hợp cùng tiếng hát của người chèo thuyền, Diệp
Hiểu Hạ lập tức nhìn sang, chỉ thấy xa xa có một con thuyền đi ngược
dòng đi tới, ở đầu thuyền có một nữ tử tóc đen mặc thanh y, trên đầu gối là cây đàn cô, mười ngón tay thon thon, cao thấp lên xuống, điệu nhạc
như một dòng nước chảy ra từ tay nàng.

Hai chiếc thuyền đi ngang qua, nữ tử kia ngẩng đầu, khẽ gật đầu với cô, mặt mày như họa.

Diệp Hiểu Hạ nhịn không được nghĩ, nhân sinh bởi vì gặp qua kinh diễm, thì cả lữ trình mới viên mãn.

Cho đến khi tiếng đàn kia không còn nghe thấy nữa, cô mới lưu luyến không
rời mà quay đầu. Không mất nhiều thời gian, người chèo thuyền đã cho
thuyền vào bờ.

Đứng trên bến tàu, không ai bắt cô phải đi bằng
phương tiện nào nữa, Diệp Hiểu Hạ xác định, cô đã đến nơi. Cũng chính là thành phố ngẫu nhiên mà cô chọn.

Chỉ là, tòa thành kia đâu?

Đứng ở bến tàu, nhìn lên, chỉ thấy thềm đá vừa dài vừa cao ở bên cạnh bến
tàu. Đây là một tòa thành được xây ở bên bờ sông, tòa thành đó ở trên
cùng của bậc thang. Trước chưa nói đến việc thành này có phồn hoa hay
không, chỉ nói đến dãy bậc đá trước mặt, Diệp Hiểu Hạ đã muốn khóc.

Đời này cô sợ nhất là đi bậc thang.

Ngồi ở bến tàu ăn vài cái bánh bao đem sức chịu đựng tăng đầy, Diệp Hiểu Hạ
hít sâu một hơi, chuẩn bị leo bậc thang. Bậc thang ở bến tàu làm bằng
ván gỗ rất nặng lại ẩm ướt, có chỗ còn bị mục, dẫm lên có âm thanh xèo
xèo, cạc cạc. Mà ở bến tàu có rất nhiều NPC, bọn họ mặc quần áo Trung
Quốc cổ, hoặc đang gánh đồ, hoặc đang ngồi một bên, tăng thêm một cỗ
không khí náo nhiệt cho bến tàu.

Nhìn đồ bọn họ mặc, Diệp Hiểu Hạ bỗng cảm thấy bộ áo choàng phương tây này của cô rất không thích hợp.

Dọc theo bậc thang, Diệp Hiểu Hạ một hơi hộc hộc hộc đi lên, còn chưa đi
được một nửa, cô đã mệt muốn chết, mông ngồi trên phiếp đá, mặt trắng
như mặt quỷ.

Một NPC tuổi khoảng 50, gánh một cái đòn gánh, hai
bên đòn gánh chứa đầy đồ nặng, mặt không đỏ, khí không suyễn đi qua,
nhìn cô mệt thành bộ dạng như vậy, lắc đầu, dùng một loại khẩu khí chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài:"Người trẻ tuổi bây giờ a..."

Diệp Hiểu Hạ bị nói đến mức không ngẩng đầu lên được, ăn mấy cái bánh bao,
lại đứng lên đi tiếp. Cho dù mệt chết cô cũng không muốn ngồi đây bị NPC dùng ánh mắt như vậy nhìn, thật sự là ngại chết người a...

Mất
chín trâu hai hổ, Diệp Hiểu Hạ đã đến được cửa thành trước khi đi gặp
Thượng Đế. Cô không kịp thở, nhìn cái cửa thành vĩ đại kia, cùng với vệ
binh đông đúc, quả nhiên là thành lớn, lớn hơn nhiều so với Tân thủ
thôn.

Tiếp tục nhìn lên trên, Diệp Hiểu Hạ rốt cuộc thấy được ba chữ to trên cửa thành.

"Bạch Đế Thành"

A? Bạch Đế Thành?

Không phải Kim Lăng, Cô Tô. Dương Châu sao? Sao lại là Bạch Đế Thành? Rối rắm một lúc, Diệp Hiểu Hạ quyết định không thèm suy nghĩ vấn đề mà cô không tìm ra đáp án này nữa. Bạch Đế Thành thì Bạch Đế Thành, dù sao cũng
không có gì không tốt, quyết định xong, cô hướng cửa thành đi tới.

Cửa chính khép chặt, chỉ có cửa hông là có thể đi vào, Diệp Hiểu Hạ liền đi theo NPC và một số ít người chơi vào thành.

Không thể không nói hệ thống chỉ đường cho tân thủ của > rất tốt, Diệp Hiểu Hạ vừa vào thành, đã nghe thấy âm thanh
quen thuộc của hệ thống:" Diệp Hiểu Hạ thân mến, hoan nghênh bạn lựa
chọn Bạch Đế Thành làm địa điểm đầu tiên thám hiểm trong viễn cổ đại
lục, xin hỏi bạn có cần người dẫn đường không?" Giữa hai sự lựa chọn
"cần" và "không cần", cô không chút do dự lựa chọn "cần".

Bỗng
nhiên trước mặt cô xuất hiện một nữ tử cầm quạt tròn. Tóc nàng như mây,
trên búi tóc chỉ cắm một cây ngân trâm. Khuôn mặt mỉm cười, chào Diệp
Hiểu Hạ:"Khách nhân từ xa đến, hoan nghênh ngài đến Bạch Đế Thành, mời
theo tiểu Thúy du lãm tòa thành cổ ngàn năm này." Nói xong mỉm cười xoay người, hướng ngã tư đi đến.

Vừa đi, nàng vừa giới thiệu cho Diệp Hiểu Hạ lai lịch của Bạch Đế Thành, lúc đầu Diệp Hiểu Hạ còn cẩn thận
nghe, sau đó thì bị cảnh sắc phồn hoa hấp dẫn, nếu không phải tiểu Thúy
dừng lại chờ cô, cô có lẽ đã đi lạc mất.

Trên đường đi, Diệp Hiểu Hạ còn phát hiện, có rất nhiều người chơi cũng đi sau NPC dẫn đường,
chỉ là NPC này không giống nhau. Có người là nữ tử lả lướt giống cô, có
người là ông già tóc trắng xóa, có người là nam nhân vạm vỡ, cũng có
người là trẻ con, thiếu niên.

Hai người đi qua một con phố lớn,
đến một căn nhà chiếm diện tích rất lớn. Tiểu Thúy đứng ở cửa nói với
Diệp Hiểu Hạ:" Đây là Diễn võ đường. Khách nhân muốn hành tẩu trên đại
lục nhất định phải học được một thân bản sự." Nói xong liền mang Diệp
Hiểu Hạ vào, giới thiệu từng chức nghiệp cho cô. Đây kì thực chính là
nơi chuyển chức của tân thủ, mỗi chức nghiệp khác nhau có sư phụ khác
nhau. Mỗi người chơi một khi đã chuyển chức thì không thể thay đổi, cho
nên tân thủ cần phải thận trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui