Cực Hạn

Không khí vô cùng ngưng trọng, giống như bị đúc thành bê tông, lại từ trên
trời đè xuống, như muốn bức người phát điên, trầm trọng và lặng im.

Diệp Hiểu Hạ chỉ thấy cả người đều run run, trên người vừa lạnh vừa nóng,
đầu đầy mồ hôi, không rõ là cảm giác gì. Cô muốn nói, nhưng hàm răng lại run run phát ra âm thanh "Khách khách khách", làm cổ họng cô như bị
chặn lại.

"Tôi, tôi không phải cố ý mạo phạm, còn, còn mời cô
đừng lấy làm phiền lòng." Người nam tử trẻ tuổi mặc áo đen kia cũng
không tốt hơn chút nào, hắn đứng im ở đó, ngay cả giọng nói cũng vì khẩn trương mà trở nên cứng ngắc.

Nghe thấy nam tử mặc áo đen này nói vậy, sự kinh hoàng của Diệp Hiểu Hạ mới chậm rãi hạ xuống. Cô lặng lẽ
ngẩng đầu, nhìn xem nam tử này có tự giác hay không. Chỉ thấy hắn đang
nghiêng thân thể, đầu hướng về phía, hai mắt gắt gao nhắm chặt, mà gương mặt có chút tái nhợt kia vậy mà xuất hiện vài tia đỏ ửng nhàn nhạt. Mà
thanh trường kiếm vốn cầm trong tay đã thu lại sau lưng, bây giờ hai tay của hắn đang nắm lại, dán sát bên người.

Hắn, đang ngại ngùng?

"Không có việc gì, tôi, tôi biết anh không phải cố ý." Diệp Hiểu Hạ thu hồi
ánh mắt, bây giờ không phải lúc quan tâm vấn đề này, quan trọng là cô
không thể cứ ngồi như vậy đi?

"Mặc, mặc xong quần áo chưa?" Nam
tử áo đen bỗng nhiên nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nói cũng yếu đi một
chút. Lúc này Diệp Hiểu Hạ mới phát hiện, trên người hắn rất nhiều vết
thương lớn lớn nhỏ nhỏ, chắc là vì hắn mặc áo choàng màu đen, nên không
nhìn ra vết máu. Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt cũng đủ để nói lên tình
huống thân thể bây giờ của hắn vô cùng không tốt.

"Trên người tôi không có quần áo dự phòng." Giọng nói của Diệp Hiểu Hạ rất nhỏ, có vẻ
vô cùng lo lắng. Cô nhịn không được thầm thở dài, nếu cô có quần áo dự
phòng đã sớm mặc, làm sao có thể chật vật như bây giờ?

Lời nói
của cô còn chưa dứt, đã thấy một kiện áo choàng màu trắng bay tới. Cô
theo bản năng tiếp được chiếc áo choàng kia. Cô ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy nam tử kia vẫn đang nghiêng người, nhắm mắt ở đó, khóe miệng khẽ
nhếch, cũng không nói chuyện.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Diệp Hiểu Hạ ôm áo choàng, nhìn bóng lưng rắn chắc mà thẳng thắn kia,
hơi hơi có chút thất thần. Thẳng đến lúc nghe thấy hắn lại nhẹ nhàng ho
khan vài tiếng mới hồi phục tinh thần, dùng động tác rối loạn mặc áo
choàng.

"Tôi, tôi thay xong rồi, không, không, ngại quá." Đây là
một kiện áo choàng bạch sắc, cấp bậc cũng không cao, chắc là vừa vặn rơi ra, tuy thuộc tính không tốt, nhưng dùng để che thân thể lại vô cùng
tốt. Diệp Hiểu Hạ cuối cùng cũng có thể đứng lên, cô khiếp đảm đứng đó,
nhỏ giọng nói với nam tử áo đen kia, trên mặt hồng hồng, không chỉ như
thế, ngay cả cổ cô cũng nóng bừng lên.

Trời ạ, đời này cô còn
chưa gặp tình huống nào dọa người như vậy! Ông trời à, cho cô một khối
đậu hũ đi, để bây giờ cô đâm đầu chết ở chỗ này luôn a.

Cho đến giờ phút này, nam tử kia mới thở ra một hơi thật dài, sau đó hắn như người vô lực, mãnh mẽ ngã lăn trên mặt đất.

Cho đến giờ phút này, nam tử kia mới thở ra một hơi thật dài, sau đó hắn như người vô lực, mãnh mẽ ngã lăn trên mặt đất.

"Anh làm sao vậy!" Diệp Hiểu Hạ vừa thấy bộ dáng này của hắn, cũng không
quan tâm đến xấu hổ hay không, chạy tới chỗ nam tử kia. Nam tử áo đen
này đang tựa vào bên cạnh một gốc cây đại thụ, toàn thân lạnh như băng,
sắc mặt vô cùng thê thảm, bờ môi hơi hơi tím, thân thể không thể ngừng
run rẩy. Mà trước ngực hắn có vài vết thương sâu đến tận xương, giống
như có thể thấy được cả xương trắng dày đặc, làm cho người ta cảm thấy
không rét mà run.

Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng gọi hắn vài tiếng, cũng
không thấy hắn có phản ứng gì, biết biểu hiện này là kết quả của việc
hắn bị ngoại thương nghiêm trọng và sự cạn kiệt giá trị chịu đựng. Nếu
bây giờ mà không làm gì, chỉ sợ người này sẽ chết ở đây. Cô cũng không
nghĩ nhiều, lập tức lôi hắn tới bên cạnh đống lửa.

Lúc hôn mê,
người hắn vô cùng nặng, trò chơi Cực Hạn này ngay cả sự mệt mỏi cũng làm giống thật. Diệp Hiểu Hạ là chức nghiệp Âm Dương gia vốn không có sức
lực gì lớn, hơn nữa trên người còn có vài vết thương, lôi người nam nhân này càng phải cố sức. Tuy rằng hắn cũng không cường tráng, nhưng bởi vì tương đối cao, cho nên cô cũng không thấy thoải mái.

Mất sức lực chín trâu hai hổ, Diệp Hiểu Hạ rốt cục lôi được nam nhân này tới bên
đống lửa, cô cũng mệt đến mức không kịp thở. Cô ngồi một chỗ thở, lại
cảm thấy có một luồng sáng lạnh như băng bắn về phía cô, khiến cô không
thể không ngẩng đầu, vừa vặn nhận được ánh mắt đạm mạc như băng từ trong đôi mắt hơi mở ra của hắn.

"Anh, thấy thế nào?" Ánh mắt đó khiến Diệp Hiểu Hạ không thoải mái, cô cũng không có làm cái gì, nhìn cô như
vậy làm gì? Bất quá, cho dù là do nhân tính hay là đạo nghĩa thì trên
người cô vẫn đang mặc quần áo người ta, cô cũng không thể buông tay
không quản, vì thế cô nhẹ giọng hỏi.

Khóe miệng nam tử áo đen hơi hơi giật, giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng
không nói ra. Hắn nhắm mắt lại, có vẻ vô cùng mệt mỏi. Diệp Hiểu Hạ lục
túi, lấy ra Kiếm Nam Xuân (rượu đó) khi rời khỏi thôn mang theo, cô đã
rất lâu rất lâu không đụng tới rượu. Mặc dù ở Bạch Đế Thành không thiếu
rượu, nhưng là quá đắt, khiến cô luyến tiếc không mua.

Nhích lại
gần chỗ hắn, Diệp Hiểu Hạ nhìn nam tử trước mắt, khuôn mặt hắn, mi tâm
của hắn: nốt chu sa đỏ, đều có điểm giống như người vô tình cứu cô ngày
đó. Tuy chỉ là tương tự, nhưng nếu nói hai người lớn lên giống nhau, thì đúng là có chút gượng ép.

Cho nên, cô không dám xác định.

Nhưng xác định hay không xác định thì có gì quan trọng chứ?

Coi như có thể gặp lại, đoán chừng hai bên cũng không nhớ được bộ dáng của
nhau. Nếu là như vậy, không bằng đem lòng biết ơn này đặt trong lòng đi, phóng tầm mắt nhìn lên phía trước mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, việc quan trọng bây giờ cũng không phải là nghĩ tới loạn thất bát tao gì đó, trước mắt còn có một người nửa sống nửa chết a.

Tuy bọn họ cũng
không quen biết, bất quá, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp,
cấp bậc của nam tử này không thấp, nếu chỉ vì mất lực mà chết, thật là
đáng tiếc. Nghĩ tới đây, cô đưa Kiếm Nam Xuân trong tay đến bên miệng
nam tử áo đen, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết anh không còn sức, bây giờ nhất
định không thể ăn được gì, uống chút rượu, so với đồ ăn thì dễ khôi phục thể lực hơn."

Mí mắt nam tử kia giật giật, cuối cùng cũng không
mở ra, hắn trầm tĩnh như là đã chết. Từng giây một trôi qua, hắn bình
tĩnh khiến Diệp Hiểu Hạ cho rằng hắn đã chết, lúc này, khóe miệng của
hắn hơi hơi mở ra, chỉ là hơi hé miệng, lại giống như đã dùng hết toàn
bộ khí lực của hắn. Diệp Hiểu Hạ vội vàng đem Kiếm Nam Xuân đổ vào, chỉ
tiếc giá trị chịu đựng của nam nhân này đã cạn kiệt đến mức ngay cả nuốt cũng là vấn đề.

Chỗ rượu đổ vào kia, nuốt vào thì ít, chảy ra thì nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui