Cực Hạn

Diệp Hiểu Hạ tức giận đến mức thở hồng hộc, đây là ý gì chứ? Cô cố gắng bình tĩnh, ngực cũng
cảm thấy dễ chịu hơn, bỗng nhiên cảm thấy nói với Tương Tư Túy như vậy
có vẻ không tốt lắm, nhưng lại không muốn hạ mặt xin lỗi, định kết thúc
trò chuyện.

Không nghĩ tới lại nghe thấy một triếng cười như bị rút gân từ chỗ Tương Tư Túy truyền đến.

"Cười cái gì mà cười!" Nghe thấy tiếng cười này, lửa nóng của Diệp Hiểu Hạ vừa hạ xuống lại bốc cháy ngùn ngụt.

"Cô với hắn là gian phu dâm phụ? Tôi nói Hiểu Hạ này, cô có biết hắn là ai
không?" Tương Tư Túy có vẻ đã tin Diệp Hiểu Hạ thật sự không quen Vân
Ẩn. Hắn biết Diệp Hiểu Hạ là người chơi mới, cho nên không chút khách
khí trêu cô đến.

"Là một hội trưởng. Hắn là ai a?"

"Có đôi khi, cái gì cũng không biết lại là một loại hạnh phúc." Tương Tư Túy
cười nói, trong lời nói mang theo một tí thâm ý như có như không: "Cô
thấy có đúng không? Hiểu Hạ?"

Lời nói của hắn, làm cho người ta
cảm thấy như vậy, nhưng Diệp Hiểu Hạ lại không nói nên lời, chỉ biết
lăng lăng đứng im tại chỗ, không nói gì.

"Không Đồng nói, cô nên
đi luyện cấp cùng bạn cho tốt." Bỗng nhiên, Tương Tư Túy nói ra câu này, cũng không đợi Diệp Hiểu Hạ trả lời liền tắt khung đối thoại.

Hắn rốt cuộc là có ý gì a? Chẳng lẽ nói rõ ràng thì sẽ chết sao? Diệp Hiểu Hạ ở ngoại ô phát điên không thôi.

"Tôi nói, cô ở đây giương nanh múa vuốt làm gì? Tuy chúng ta rất thân quen,
nhưng cô có thể ở trước mặt tôi bảo trì một chút phong phạm thục nữ hay
không, cô xem mặt cô kìa, thật là kinh khủng." Giọng nói không kiềm chế
được của Túy Trong Khêu Đèn từ ngoài cửa quán trà bay đến.

Diệp
Hiểu Hạ quay đầu, đã thấy Túy Trong Khêu Đèn đỏ chót đứng ở đó. Nhìn bộ
dáng hắn chắc là vừa login, nếu không hắn đã sớm bị Vân Ẩn bắt rời
đi."Không có gì, định về thành bán này nọ." Vốn định nói chuyện vừa rồi
với Túy Trong Khêu Đèn, tuy việc này khiến cô cảm thấy có chút không an
tâm, nhưng là nghĩ lại lại cảm thấy chuyện cũng không có gì. Nếu nói ra, lại cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, nghĩ tới việc này, cô liền không
nói nữa.

Cô hít sâu một hơi, xoay người đi về hướng Bạch Đế thành, nỗ lực dìm sự lo lắng về ánh mắt mang ý cười lạnh như băng kia xuống.

"Tôi chờ cô ở đây, một lát cùng luyện cấp." Túy Trong Khêu Đèn vừa nói vừa
xoay vai đi vào quán trà, cho đến khi Diệp Hiểu Hạ đi xa, còn nghe thấy
hắn nói: "Quán trà này hôm nay thật yên tĩnh a, người đi đâu hết rồi..."

Cô nhìn bầu trời, nhịn không được thở dài. Kỳ thực vận khí của Túy Trong Khêu Đèn cũng rất vô sỉ.

Túy Trong Khêu Đèn chẳng những vận khí vô sỉ, người cũng vô sỉ. Từ khi hắn
biết Diệp Hiểu Hạ làm ra mông hãn dược và quá trình giết chết điêu tia
chớp, trong hai ngày, hắn bắt Diệp Hiểu Hạ luyện rất nhiều mông hãn
dược, mang cô đi đến Phú Xuân sơn trang ở phía Bắc Bạch Đế thành.

"Chúng ta đi Phú Xuân sơn trang làm gì?"

"Luyện cấp a."

"Tôi biết là luyện cấp, nhưng mà quái ở Phú Xuân sơn trang đều là 40 đến 45 cấp, chúng ta đánh không lại a."

"Cô không phải là biết thiêu quái sao?"

"Nhưng mà có trừng phạt cấp bậc, máu sẽ giảm ít."

Đối với sự chất vấn của Diệp Hiểu Hạ, Túy Trong Khêu Đèn cũng không trực
tiếp trả lời cô, mà mang cô ngồi xe ngựa một đường chạy tới Phú Xuân sơn trang. Lộ trình từ Bạch Đế thành đến Phú Xuân sơn trang rất xa, ngồi xe ngựa mất gần một giờ, may mà xa phu, thuyền phu không từ chối chở hồng
danh, bằng không hai người họ chỉ có thể lặn lội đường xa.

Phú
Xuân sơn trang là một trạch viện rất lớn, chiếm một ngọn núi. Nghe nói
vốn vô cùng phồn thịnh, lại không biết vì nguyên nhân gì mà trong một
đêm suy bại, biến thành thiên đường của cương thi và quỷ hồn. Quái nơi
này phân bố từ 40 cấp đến 48 cấp, người chơi có thể ở đây luyện cấp đến
trên dưới cấp 53. Nhưng vì quái nơi này nhanh hồi sinh, công kích lại
cao, hơn nữa còn có không ít quái tinh anh ở giữa đám quái phổ thông,
khiến rất nhiều người chơi sợ hãi đối với khu vực này.

Cho nên, ở đây luyện cấp đều là tổ đội, hơn nữa đều ở bên ngoài sơn trang, rất ít người vào trong.

Bầu trời ở đây không có sáng trong như ở Bạch Đế thành, cũng không có sức
sống bừng bừng. Ở đây nơi nơi u ám, xung quanh tràn ngập hơi thở chết
chóc, thi thoảng còn nghe thấy tiếng cương thi rên rỉ từ dưới đất vọng
lên, làm cho người ta mao cốt tủng nhiên( sởn tóc gáy).

Ngoài Phú Xuân sơn trang có một quán tạp hóa nho nhỏ, vì ở đây không có vệ binh
trông coi, nên người chơi hồng danh (nick đỏ) có thể ra vào tự do, khiến nơi này có một loại náo nhiệt khác hoàn toàn so với Bạch Đế thành. Hai
người ở quán tạp hóa sửa sang đồ đạc xong, liền đi vào Phú Xuân sơn
trang.

Vì quái ở đây nhiều, lại nhanh hồi sinh nên chỗ nào cũng
trở thành điểm đánh quái, hai người đi vài bước, thấy năm sáu người ngồi canh ở một điểm, mấy người kia thấy họ đi đến, liền lập tức nói to: "Đã có người, bằng hữu khác muốn luyện cấp vào trong đi, xin nhường
nhường!"

Mấy tiểu đội này đều có một vài người hồng danh, một bộ
dáng khát máu, nhìn mấy người chơi khác như hổ rình mồi, có vài phần dọa người.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy nhiều hồng
danh ở chỗ luyện cấp như vậy, nhịn không được rụt cổ lại: "Nhiều hồng
danh như vậy trông thật dọa người."

"Có gì mà dọa người, tôi còn chưa đủ đỏ sao?"

"Anh không giống." Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, nhìn những hồng danh này,
trong lòng có cảm giác mình nhỏ bé, giống như chỉ cần nhìn bọn họ một
cái là sẽ trở thành đối tượng kế tiếp bị giết.

Túy Trong Khêu Đèn quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ đi chậm lại, đi bên cạnh
cô, đồng thời cũng đem đại kiếm sau lưng ra, khiêng trên vai đầu.

Diệp Hiểu Hạ nhìn hắn một cái, trong lòng mềm ra, bộ dạng này, ý là lúc có
nguy hiểm sẽ có phản ứng đầu tiên đi. Cô cười cười, tuy không nói gì,
nhưng lại vô cùng cảm động. Cô chuyển đề tài: "Đã đi xa như vậy rồi,
chúng ta muốn đi đến đâu luyện cấp?"

"Đằng sau sơn trang."

"Cái gì!" Diệp Hiểu Hạ dừng chân, mở to mắt nhìn: "Khêu Đèn! Anh không bị
sốt chứ! Tôi mới cấp 34, anh cũng mới cấp 36, ở bên ngoài đã khó ứng phó rồi, còn đi ra đằng sau, chỗ đó có BOSS đấy, vô cùng biến thái a!"

"Cô đi theo tôi là được." Túy Trong Khêu Đèn không dừng chân, chỉ lấy bầu
rượu ra đổ vào miệng một ngụm, cười ha ha: "Nếu không, cô ở lại đây
nhé?"

Đây? Lông tơ Diệp Hiểu Hạ đều đứng lên. Ở đây không phải
cương thi thì là hồng danh, ở đây ngốc để chết à? Cô nhìn Túy Trong Khêu Đèn đã đi xa, tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể đi theo.

Quả nhiên, càng đi ra sau Phú Xuân sơn trang, càng ít người chơi, cuối cùng sau khi đi qua một cánh cửa, trước mặt chỉ còn lại cương thi đông nghìn nghịt đang lêu lổng, không còn người chơi nào. Tim Diệp Hiểu Hạ giống
như sắp nhảy ra ngoài, cô thở cũng không dám thở lớn, chỉ gắt gao đi
theo Túy Trong Khêu Đèn.

Vì toàn bộ quái đều không phát hiện ra
hai người, nên hai người họ đứng ở cửa cũng coi như an toàn, bọn họ dán
sát chân vào tường đi tới một căn phòng sắp sập.

"Lát nữa trèo
lên trên thành tường, nhất định phải đi nhẹ nhàng, cấp bậc chúng ta
thấp, nếu bị phát hiện nhất định sẽ chết." Túy Trong Khêu Đèn chỉ chỉ lỗ thủng trên tường, lại chỉ chỉ thành tường.

Diệp Hiểu Hạ gật gật
đầu, động tác nhanh nhẹn trèo từ chân lên thành tường, tiếp đó Túy Trong Khêu Đèn cũng đi lên, hai người ở trên tường đi lại, bỗng Diệp Hiểu Hạ
nghe thấy dưới chân "Ba" một tiếng, cương thi, quỷ hồn trong sân đều
nhìn ra phía bọn họ.

Trong bóng đêm đen sì, Diệp Hiểu Hạ chỉ thấy một loạt ánh mắt xám ngắt như bóng đèn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui