Cực Hạn

Có ai mời người như vậy sao? Có sao?

Cư nhiên có thể dùng thanh kiếm đặt trên cổ người khác như vậy nói lời
mời, đây là mời người sao? Không! Đây là bắt cóc! Bắt cóc! Diệp Hiểu Hạ
chỉ cảm thấy cả người cứng lại, cô lặng lẽ nhìn bốn phía, mang theo chút hi vọng xa vời, chờ mong những người chơi trong thành Bạch đế có thể
xuất hiện người có lương tri, bênh vực lẽ phải, giải cứu cô từ trong
nước sôi lửa bỏng.

Nhưng, kết cục hợp tình hợp lý lại làm người ta thất vọng.

Nhiều người chơi như vậy, vậy mà toàn bộ đều tha thiết nhìn hai người, bênh vực lẽ phải? Nửa người cũng không có!

"Ừ ừ, tấm ảnh này không tệ, nhưng nên đặt tên là gì đây ? Tố đại thần cầu
hoan không thành, lấy kiếm ép buộc ?" Nhưng mỗ ngốc không sợ chết ở một
bên cứ trên dưới trái phải ấn máy ảnh.

Đây là cái loạn thất bát
tao gì? Diệp Hiểu Hạ đã bị quyết định của Vi Lam Tháng Sáu làm quẫn muốn chết, nhưng Tố lạnh nhạt vượt qua tưởng tượng của con người, căn bản
không xem Vi Lam Tháng Sáu ra gì. Nếu không phải Diệp Hiểu Hạ cảm thấy
kiếm trên cổ đã bắt đầu ấn vào làn da cô, cô đại khái sẽ thật sự cho
rằng người đối diện này lạnh nhạt không giống thường nhân.

Nhưng
nên làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có đồng ý, ai bảo
mạng nhỏ của cô ở trong tay người ta chứ. Càng về sau cấp bậc càng khó
luyện, vì nghiệp lớn trả nợ của cô, cô thật sự không nghĩ bởi vì loại
chuyện nhàm chán này rớt một cấp, dù sao chỉ là đi gặp Vân Ẩn, cũng
không phải bị bán đi làm con dâu nuôi từ bé của người ta...

Gật
đầu đồng ý với Tố, Tố lập tức thu kiếm, xoay người đi đến cửa thành
đông. Diệp Hiểu Hạ cũng không dám trì hoãn, lập tức đi theo.

"Tố! Hôm nay là tao nhất thời sơ sẩy, mới cho mày chiếm tiện nghi, lần sau tuyệt đối không có chuyện dễ dàng như vậy!"

"Không sai, hôm nay cũng là bởi vì tinh thần tao không tập trung, mới cho mày may mắn thắng, mày đừng đắc ý !"

"Hừ! Tao căn bản là chưa lấy ra ba phần năng lực của tao, không muốn mày mất mặt trước mặt MM!"

"..."

Mấy người chơi vừa kia khiêu chiến thất bại kia, thấy Tố đi, tất cả đứng
lên, cứu vãn lại mặt mũi của bản thân. Bọn họ bảy miệng tám lời, hơn nữa tiếng nghị luận của những người vây xem, tiếng ngờ vực, tiếng vô nghĩa
lộn xộn trộn cùng nhau thật sự là nháo thành một nồi cháo thập cẩm.

Bước chân của Tố bỗng nhiên dừng lại, ban đầu tiếng nghị luận kia vẫn còn,
trong giây lát giống như bị ấn phím giảm nhỏ xuống, toàn bộ biến thành
khe khẽ nói nhỏ. Chỉ thấy Tố nghiêng nửa mặt, mi mắt cụp xuống: "Câm
miệng, thật ầm ĩ."

Nhất thời, mọi người vừa rồi còn khe khẽ nói nhỏ toàn bộ đều trở nên yên tĩnh.

Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở đó, nhìn bóng lưng Tố, thật lâu không phục hồi tinh thần. Là hắn sao? Là hắn sao?

"Không đi?" Tố cũng không quay đầu, chỉ là đứng ở kia hỏi, nhưng trong giọng
nói có cảm giác áp bách trầm trọng, lập tức giống thủy triều mãnh liệt
vọt tới người Diệp Hiểu Hạ.

Diệp Hiểu Hạ phục hồi tinh thần lại,
bất chấp nội tâm của mình có phải đang kịch liệt nhảy lên không, chỉ
bước nhanh theo. Cô mới đi vài bước, thì nghe thấy trong đám người phía
sau trải qua trầm mặc ngắn ngủi, sau đó bạo phát vô số tiếng thét chói
tai của con gái, trường hợp kia quả thực như liveshow của siêu sao nước
Mỹ biểu diễn, đinh tai nhức óc.

"A! Tố đại thần, em yêu anh!"

"A ! Tố đại thần, Tố đại thần! Chúng tôi vĩnh viễn đứng phía sau anh!"

"..."

Tuy rằng nhìn không thấy biểu cảm của Tố, nhưng từ tấm lưng cứng ngắc và
bước chân đột nhiên nhanh hơn của Tố không khó để biết anh chán ghét tất cả những thứ này cực điểm. Nhưng, bước chân của anh thật sự rất nhanh,
khiến Diệp Hiểu Hạ phải chạy chậm mới đuổi kịp.

"Nhựng nữ nhân đó thực phiền, chẳng lẽ chưa từng thấy nam nhân sao?" Giọng nói khinh
thường truyền tới từ bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, khiến Diệp Hiểu Hạ và Tố
đồng loạt dừng bước, xoay người nhìn người nói chuyện.

Cư nhiên
là Vi Lam Tháng Sáu. Cô giống như không có việc gì đi theo bên người hai người, bình luận tiếng thét chói tai hoan hô phát ra lúc nãy.

Vi Lam Tháng Sáu thấy hai người đột nhiên dừng bước, cô cũng vội vàng dừng bước, nhìn hai người, một bộ dáng vô tội, xua tay: "Tôi cảm thấy tôi
nói không sai."

"Sao cô ở đây ?" Tố mày hơi hơi nhíu lại, làm cho khuôn mặt băng sơn không thay đổi có vài phần biểu cảm nhân khí.

Vi Lam Tháng Sáu hơi hơi dừng một chút, sau đó lại hắc hắc nở nụ cười, cô
chỉ chỉ về cửa thành Đông môn: "Tôi cũng ra khỏi thành mà."

Hiển
nhiên Tố một chút cũng không vừa lòng với đáp án này, mày không có dấu
hiệu nới ra, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vi Lam Tháng Sáu đã cười đến
xấu hổ. Hiển nhiên Vi Lam Tháng Sáu cảm thấy dưới ánh mắt bức người cỉa
Tố kiên trì không được bao lâu, cô nghĩ cũng không nghĩ đã bắt Diệp Hiểu Hạ, ha ha cười: "Tôi cũng không muốn đi theo anh! Tôi muốn phỏng vấn cô ấy mà! Như vậy có thể chứ, với anh có không quan hệ gì đúng không ?"

"Tôi?" Diệp Hiểu Hạ trừng mắt Vi Lam Tháng Sáu, cảm thấy thật không có cách
nào lý giải tư duy của cô gái này, cô vội vã muốn rút tay bị cô ta giữ
chặt ra, lại bị cô ta gắt gao ôm lấy, muốn rút cũng rút không ra. Cô vội vã kháng nghị , "Tôi cũng không biết cô! Tôi cũng không muốn phỏng
vấn!"

"Không phải tôi mới vừa nói với cô sao? Tôi là Vi Lam Tháng Sáu, như vậy không phải chúng ta quen nhau rồi sao? Cô có phải chưa già đã yếu, trí nhớ không tốt lắm hay không, tôi đề nghị cô ăn..." Vi Lam
Tháng Sáu vẫn là gắt gao ôm lấy Diệp Hiểu Hạ cánh tay, không có buông ra ý tứ.

"Trí nhớ của cô mới không tốt đâu!" Diệp Hiểu Hạ nói còn
chưa xong, đã bị cái gì đụng phải, sau đó trọng tâm cả người bất ổn một
cái, ngã lên người Vi Lam Tháng Sáu. Vi Lam Tháng Sáu cũng không đoán
được Diệp Hiểu Hạ sẽ bỗng nhiên ngã xuống, căn bản không phản ứng lại,
cứ như vậy hai người song song ngã trên đất, một hình ảnh chó ăn phân
phấn khích, chỉ tiếc, lúc này không có người chụp ảnh.

"Ai đụng
tôi vậy!" Diệp Hiểu Hạ luống cuống tay chân đứng lên từ trên đất, thuận
tiện rất có đạo nghĩa kéo Vi Lam Tháng Sáu ngã trên mặt đất ai u ai u
kêu to đứng lên. Cô nhìn xem chung quanh, chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ tới chạy tới hẻm nhỏ xa xa.

"Bạn bị trộm ." Tiếp theo, cô nghe thấy hệ thống thông báo.

Diệp Hiểu Hạ lập tức phát hoảng, vội vàng mở ra túi trên người, kiếm tra vật phẩm trên người và kim thừa lại tệ, quả nhiên, kim tệ của cô thiếu hai
trăm. Điều này sao có thể! Đây là hai trăm đồng tiền đó! Cô không chút
nghĩ ngợi, lập tức liền đóng túi đuổi theo bóng dáng nho nhỏ kia, vừa
chạy vừa kêu to: "Đứng lại, kẻ trộm này!"

Tố thấy Diệp Hiểu Hạ
chạy đuổi theo một NPC, hơi ngừng lại, nhíu nhíu mày, sau đó cũng đi
theo. Thấy hai người đều chạy, Vi Lam Tháng Sáu hơi do dự một chút, cũng lập tức đuổi theo: "Uy, hai người đợi tôi với, tôi cũng giúp bắt trộm
nữa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui