Hào môn 18: Bị anh cả tàn nhẫn liên tục đè làm, cả hai lỗ nhỏ trong một đêm bị cắm N tư thế, tử cung bị đâm chọc, bị làm từ phòng tắm, sô pha, đến bệ cửa sổ.
"Ha, chặt quá, thả lỏng một chút...." *** lớn cứng rắn chỉ mới xâm nhập một phần nhỏ đã bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm cắn chặt lấy khiến y không tài nào động đậy.
Cố Hạo Cẩm vô phương chịu đựng nổi tình huống như hiện tại, bị kẹp thiếu chút nữa ngay lập tức bắn ra.
Y nặng nề hít vào một hơi, duỗi tay xoa xoa cánh mông mềm mại của Cố Niệm, ý bảo cậu thả lỏng.
"Anh cả, đừng, đừng như vậy mà....!Anh không thể làm như vậy...." Cố Niệm bị đối phương ép buộc đến khóc lớn thành tiếng.
*** lớn của Cố Hạo Cẩm hôm nay sưng phồng, khủng bố đến bất thường, nóng rực muốn bỏng cả da thịt.
Không ngờ được đã ngủ gần hết giấc vẫn bị đè ra làm, *** nhỏ không được chuẩn bị trước, bên trong không chút chất nhầy hay chất bôi trơn nào, cứ thế mà nuốt trọn côn th*t của Cố Hạo Cẩm.
"Bọn nó đều có thể tại sao anh lại không thể?" Nhiệt độ quanh người Cố Hạo Cẩm chợt thấp xuống, lạnh lẽo thấu xương.
Anh trai, anh nên tự chất vấn chính mình tại sao không thể thì hơn, hỏi tôi rồi tôi biết hỏi ai đây? Cố Niệm thật sự đau muốn chết, tức tối trừng Cố Hạo Cẩm một cái.
Khát vọng thể xác quay cuồng, nhiệt độ phòng kín sôi sục, thuốc kích dục cùng máu tươi hòa thành một thể, dương v*t ngày thường đã thô to nay lại càng trở nên dọa người.
Hai mắt Cố Hạo Cẩm đỏ tươi, vầng trán tuôn mồ hôi lả tả, y giống như một con thú hoang thời nguyên thủy chỉ biết thỏa mãn dục vọng của chính mình, hai tay y bóp chặt lấy vòng eo tinh tế của Cố Niệm rồi dập từng cái thật mạnh vào trong, *** bự nóng bỏng không chút thương tiếc khai phá tầng tầng lớp lớp thịt mềm, khao khát nhồi nhét toàn bộ vào trong.
"A, đau, đau quá.....!Xin anh, xin anh nhẹ một chút...." Đôi tay Cố Niệm lắc lư hết sang trái lại sang phải nhưng không bấu được bất kỳ thứ gì có thể giúp mình phân tán lực chú ý.
Cậu ôm lấy cổ Cố Hạo Cẩm mà nước mắt chảy dài, tay trái nhéo nhẹ đầu tóc đối phương.
"Bạch bạch bạch" hai túi trứng nặng trĩu không ngừng đánh mạnh vào mông thịt trắng nõn của Cố Niệm, dương v*t đầy rẫy gân xanh chỉ biết bừa bãi sấn tới, y làm một cái sau lại sâu hơn một cái trước, nhanh như chớp mà đóng vào trong, vừa táo bạo vừa tàn nhẫn, hung tàn như thể một giây sau có thể trực tiếp chơi chết Cố Niệm.
"Cố Hạo Cẩm, anh chậm lại một chút.....! Ưm, em thật sự không chịu nổi....." Cố Niệm như con thuyền nhỏ dập dền trôi trên mặt biển đang nổi gió bão, khoái cảm như sóng lớn từng đợt đánh úp vào người, cậu cứ mãi lung lay tìm không ra một bến tựa, thuyền lúc nào cũng có thể chìm vào biển sâu.
Cố Hạo Cẩm bị cảm giác buốt nhói từ vai kéo lại lý trí, y ngơ ngác dừng động tác rồi liếc nhìn Cố Niệm, cuối cùng cúi đầu xuống hôn nhẹ khóe môi cậu.
"Xin lỗi em, anh sẽ nhẹ lại." Lời xin lỗi y nói rất nhỏ, nếu không phải y ghé sát tai để nói thì Cố Niệm đã nghĩ mình nghe lầm rồi.
Cố Hạo Cẩm không xin cậu tha thứ, việc bị bỏ thuốc y cũng ngậm chặt miệng không nhắc đến nửa lời.
Y chịu đựng cảm giác lửa nóng thiêu đốt mà rút hơn phân nửa *** lớn ra ngoài, đầu dương v*t thật chậm chạp, nhẹ nhàng thọc thọc rút rút.
Tuy y chỉ để lại bên trong một đoạn nhỏ nhưng thanh hung khí nọ cũng không giảm được mấy phần khủng bố.
Quy đầu khi thì va chạm miệng tử cung, khi thì đâm vào điểm G của Cố Niệm, chẳng mấy chốc chiếc lỗ cực phẩm đã bị động tác nhẹ nhàng, thong thả của Cố Hạo Cẩm trêu chọc đến chảy ra dịch nhầy.
côn th*t Cố Hạo Cẩm được nước dâm xối làm chất bôi trơn, việc đâm chọc nhờ đó bắt đầu trở nên thuận lợi hơn trước rất nhiều.
"Ưm ư, ư a....." Đau đớn lùi đi, còn lại chỉ là tê dại cùng ngứa ngáy đến tận cùng, từng tế bào trên người Cố Niệm biểu thị chúng nó khao khát nhiều hơn nữa.
Tuy thân thể đã sống chết khát cầu nhưng Cố Niệm vẫn nhớ rõ cậu không thể OOC, mấy lời như "Nhanh cắm hết vào trong" hay gì đó cậu không tài nào thốt ra được.
"Anh chuẩn bị đưa toàn bộ vào trong đây." Cố Hạo Cẩm cúi người, đem cả khuôn mặt chôn vào cặp vú mềm mại, nhẵn nhụi của Cố Niệm, hông đột nhiên dập manh một cái, *** lớn cứng như sắt chôn vào đến tận gốc.
Vừa cắm vào y đã bị cảm giác chặt chẽ trước nay chưa từng có mê hoặc, âm vật giống như có hàng trăm cái miệng nhỏ say mê bú cắn, liếm láp *** lớn.
Gân xanh trên dương v*t cũng được vô vàn giác hút nhỏ nhiệt tình phục vụ, cắn chặt không tha.
"Thật thoải mái, chặt quá....." Nếu vừa rồi trong đầu Cố Hạo Cẩm còn sót lại vài dây lý trí thì lúc này tình dục đã thiêu rụi sạch sẽ từng dây một, không thừa lại thứ gì.
Cố Hạo Cẩm gầm nhẹ, Cố Hạo Cầm nhào lên, Cố Hạo Cẩm nuốt trọng bướm nhỏ.
Vòng eo Cố Hạo Cẩm đưa đẩy nhanh đến nổi mắt thường khó mà nhìn thấy, y không màng đến Cố Niệm rên rỉ xin tha mà mãnh liệt cắn mút hai vú căng tròn của cậu, ** cậu đến kêu rên không ngừng, cao trào hết lần này đến lần khác.
Lỗ trước của Cố Niệm bị Cố Hạo Cẩm dùng côn th*t to như lang nha bổng* xỏ xuyên không thương tiếc, lỗ sau thì bị ngón tay thon dài, có vài vết chai mỏng của y điên cuồng đâm thọc, muốn làm cho Cố Niệm một lần sung sướng đến khó quên.
*gậy răng sói
"Đừng thọc vào nữa, anh cả....!Ưm, ư, em sắp bắn, a a a......" Trước sau đều bị lấp đầy, Cố Niệm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, trong đau đớn lại có sung sướng.
Chim nhỏ vừa bắn xong nên mềm nhũn như một vũng nước, rất nhanh lại lần nữa bị Cố Hạo Cẩm trêu chọc cho lên đỉnh, lỗ tiểu bắn nhiều đến nổi không còn chút tinh dịch nào, chỉ biết đáng thương rỉ ra vài giọt nước trong suốt.
Lúc này thói ở sạch nghiêm trọng của Cố Hạo Cẩm dường như mất tăm, tám múi cơ bụng dính nhớp nháp t*ng trùng cùng nước dâm cũng không thèm để tâm tới, chỉ mải mê bẻ rộng hai chân dài vô lực của Cố Niệm ra, vòng chân cậu lên eo mình mà ** vào.
*** lớn điên cuồng chống đẩy vào trong như không biết mệt, khoảng hai ba trăm nhấp sau t*ng trùng đặc sệt, nóng hổi, y hệt cột nước cao áp chợt vọt qua thịt non hồng hào, đi tới miệng tử cung, cuối cùng hết luồng này đến luồng khác mãnh liệt phóng thẳng vào nơi sâu nhất.
"Ưm a, nóng quá, ư ư...." Cố Niệm cùng người trước mắt điên dại ở trên giường hơn hai giờ, cả người cậu hiện tại mềm nhũn như một bãi nước.
Cậu nghĩ thầm cuối cùng cũng bắn ra, rốt cuộc có thể đánh một giấc thật ngon rồi.
Nhưng Cố Niệm đúng là ngây thơ không khác gì trước đây, sau khi bắn tinh xong *** lớn của Cố Hạo Cẩm vẫn không chịu rút ra mà gắt gao chôn sâu bên trong lỗ nhỏ của cậu, dương v*t không những không mềm xuống ngược lại còn to lên một vòng do bị nước dâm kích thích.
"Không, dừng lại.....!Còn tiếp tục em sẽ bị làm cho chết....." Cố Niệm cắn chặt môi dưới khóc lên, khóe mắt đỏ bừng.
Trên người Cố Hạo Cẩm chỉ mới giảm bớt khoảng hai phần tác dụng của thuốc, vẫn còn tám phần không cách nào bức ra.
Y nhìn bộ dạng đáng thương, yếu ớt của Cố Niệm sau trận mây mưa thì không đành lòng, cố gắng khắc chế bụng dưới nóng rực của mình, rút *** lớn ra ngoài.
"Đừng khóc, anh ôm em đi tắm."
Hiện giờ Cố Niệm chỉ muốn ngủ nhưng cảm giác bên dưới lại rất khó chịu do bên trong *** nhỏ cùng tử cung đều tràn đầy tinh dịch của Cố Hạo Cẩm, cậu đành gật gật đầu đồng ý với y.
Cậu cho rằng cả người cậu đều bị làm tơi bời đến nông nỗi này rồi, chắc Cố Hạo Cẩm sẽ không xuống tay với mình nữa.
Nhưng không ngờ lúc vào phòng tắm rồi xong xuôi moi hết t*ng trùng ở bên trong ra ngoài, Cố Hạo Cẩm chỉ bâng khuâng nhìn âm vật có tý sưng ở phía trước một chút, sau đó bỗng dưng đem *** lớn phồng to, cứng ngắc cắm thẳng vào lỗ sau.
"Cút ngay, anh đúng là khốn nạn quá mức! Anh là súc sinh, anh là tên mặt người dạ thú! Anh....!Ưm ưm, đau quá, a, nhanh quá, chậm, chậm lại một chút..."
"Thực xin lỗi, Cố Niệm....!Thực xin lỗi, anh cũng không muốn như thế này....!Xin lỗi...." Vẻ mặt Cố Hạo Cẩm tủi thân cực kỳ, hông dưới thì vẫn ra vào tàn ác như cũ.
Rất nhanh chú mèo nhỏ trong phòng tắm lại lần nữa bị chơi đến kêu rên thất thanh.
Sau khi Cố Niệm được Cố Hạo Cẩm bế ra từ phòng tắm, trong một đêm ngắn ngủi cuộc chiến lại tiếp tục hừng hực từ trên ghế sô pha, trên bục cửa sổ, trên thảm lót sàn, đến trên bàn sách....!Cố Niệm bị đè chơi đến tận hừng đông.
Cố Hạo Cẩm không màng đến điều gì, mải mê dẫn binh đánh về trước, mãi đến lúc Cố Niệm cạn kiệt thể lực mà hôn mê bất tỉnh dương v*t trời phú bên dưới mới tình nguyện chấm dứt buổi xâm lược man rợ này.
Sau trận hoang dâm cả người Cố Niệm đau nhức giống như bị xe tải nghiền qua, cậu phải dùng tích phân thu được từ vô số lần bắn tinh tối qua của Cố Hạo Cẩm đổi lấy một cái "Khôi phục thể lực", kế đến mới khốn đốn không nỡ nhìn mà thiếp đi.
Lúc Cố Hạo Cẩm tỉnh lại người bên cạnh vẫn còn ngủ say, thân dưới của hai người vẫn dính lấy kín kẽ, cây côn th*t to dài còn chôn gắt gao bên trong *** nhỏ của Cố Niệm.
Hai cánh môi của Cố Niệm sưng đỏ, vú lớn rải đầy dấu răng, khắp nơi trên thân thể đều là dấu cắn, dấu hôn lớn nhỏ, giữa hai đùi dính đầy tinh dịch do y bắn ra hôm qua, t*ng trùng khô lại biến thành mấy đốm trắng đục trông dâm mĩ đến tận cùng.
"Thực xin lỗi".
Cố Hạo Cẩm nghiêng người ôm Cố Niệm vào lồng ngực mình rồi kéo một phần chăn mỏng đắp lên thân thể trắng nõn như ngọc của cậu.
Y vẫn kiên trì nói lời xin lỗi mặc kệ Cố Niệm có nghe được hay không.
Thân là con trưởng của Cố gia, cho dù phát tình tới mức nào y cũng không thể làm xằng làm bậy, tùy ý ra tay với Cố Niệm như mấy người em trai của mình.
Cùng huyết thống, một nửa huyết thống, hay thậm chí con ngoài giá thú thì Cố Niệm vẫn là em trai trên danh nghĩa của y.
Anh em loạn luân, hoang đường đến tột độ.
Thế gian này đặt một ngọn núi lớn lên vai, gắt gao trói buộc y, tâm y hướng về người đó thì sao? Một người cứ ngỡ rất gần, một người mỗi ngày đều lượn lờ trước mắt, thực chất lại quá xa vời.
Vẫn còn một gia tộc cần y phải gánh vác, còn một đàn em cần y phải làm gương để noi theo.
Vì thế cho dù có mơ ước bao nhiêu, muốn chiếm hữu bao nhiêu y cũng chỉ dừng lại ở việc gọi Cố Niệm đến thư phòng, dùng tay, dùng miệng, dùng ngực để giảm bớt đâu đó dục vọng trong người.
Cố Hạo Cẩm có thể không nể nang mà chạm lên từng tấc, từng bộ phận trên người Cố Niệm, nhưng phòng tuyến cuối cùng y vẫn luôn khăng khăng, một mực bảo vệ lấy.
Không cắm vào thì không tính là loạn luân.
Vô vàn đêm khuya Cố Hạo Cẩm đều an ủi chính mình như thế.
[editor: đọc cái triết lý của anh Cẩm xong mà tôi lú hết biết đường edit luôn ???? All the jokers dressin' up as kings]
Nếu không có bình vang đỏ chứa thuốc thúc tình kia thôi thúc dục vọng, có lẽ dù đến chết y cũng không cùng Cố Niệm đi đến một bước này.
Làm thì cũng làm rồi, dù trên vai gánh vác nhiều thứ nhưng y sẽ không nhu nhược, sẽ phụ trách với cậu.
"Chậc chậc chậc, đội ngũ lại chào đón thêm một tên rút chim vô tình." Thời điểm Cố Niệm tỉnh dậy đã gần 3 giờ chiều, bên cạnh cậu một bóng người cũng không có, Cố Hạo Cẩm cũng không để lại tin nhắn hay giấy nhớ gì cả, Cố Niệm bĩu môi tìm 333 chung vui, rủa xả y.
Từ tối hôm qua Cố Niệm đã phát hiện Cố Hạo Cẩm không ổn, thầm đoán trong rượu của y hẳn là bị bỏ thuốc kích tình.
Bởi vì chuyện vừa phát sinh mà chuyến nghỉ dưỡng bốn ngày ba đêm kỳ này cũng bị Cố Hạo Cẩm đập cho tan thành mây khói, một bộ mặt than tuyên bố dọn hành lý đi về nhà.
Hồi tưởng lại buổi sáng hôm nay, thời điểm Cố Hạo Cẩm bước ra từ phòng Cố Niệm cả Cố Nhược Trần cùng Cố Hoài Thư đều tận mắt bắt gặp, hai người thấy rõ mồn một mấy vệt cào đỏ trên mặt Cố Hạo Cẩm, hơn một nửa dấu răng còn lưu lại trên cổ y.
Cố Nhược Trần cùng Cố Hoài Thư mặt đen như lọ nồi, chờ đến lúc Cố Niệm tỉnh lại vào buổi chiều thì áp suất của cả hai đã thấp đến mức dọa chết khiếp người xung quanh.
Nhưng không vui nhất chợ này phải kể đến Cố Vân Vân, cô phát hiện ánh mắt Cố Hạo Cẩm nhìn mình chợt trở nên lạnh băng đến rét xương rét tủy, cảm giác y nhìn cô như đang nhìn một người dưng nước lã.
Cô sợ đến sắc mặt trở nên trắng bệch, suốt chặn đường về nhà một câu cũng không dám thưa.
Về đến nhà Cố Hạo Cẩm cũng không tiếp tục có biểu hiện gì lạ, Cố Vân Vân nghĩ chắc là chuyện mình làm không bị Cố Hạo Cẩm phát hiện cho nên âm thầm thở ra một hơi.
Ai ngờ được ba ngày sau thì cơn bão ẩn sâu dưới mặt biển yên ả lại ập đến.
"Mày có thể ngay lập tức cút khỏi đây." Cố Hạo Cẩm mặt không chút biểu tình, đem một chồng tài liệu ném thẳng lên người Cố Vân Vân.
Một xấp A4 bay thẳng vào mặt Cố Vân Vân, giấy trắng bung xõa tứ phía như bông tuyết nở rộ, giấy A4 in đủ loại hình ảnh màu sắc bắt mắt, rõ ràng nhất chính là bức ảnh chụp Cố Vân Vân nói chuyện cùng cô gái bỏ thuốc Cố Hạo Cẩm vài ngày trước.
"Không phải đâu anh cả! Không phải như vậy....!Hức hức, anh nghe em nói, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu....." Cố Vân Vân quỳ xuống, bò từng bước đến trước cẳng chân của Cố Hạo Cẩm rồi ôm chặt lấy, khóc rống đến khàn cả giọng.
"Bỏ thuốc cả anh ruột của chính mình? Cố Vân Vân, mày thật là giỏi đến không thể giỏi hơn." Cố Hạo Cẩm dồn sức vào chân rồi đá văng Cố Vân Vân, chẳng khác gì đang đá một con chó.
"....." Cố Niệm đứng im lặng một bên hóng phim truyền hình cẩu huyết, hơi bất ngờ kịch bản này so với kịch bản phim truyền hình còn cẩu huyết hơn, cậu ở trong lòng khẽ "Ồ quao" một tiếng sau đó nghe mùi ngon mà ôm lấy túi hạt dưa ở gần ra gặm.
"Anh, anh đừng như vậy nữa, em thật sự không quen cô ta.....!Hôm đó em chỉ tình cờ gặp cô ta cho nên nói chuyện phiếm mấy câu thôi.....!Đúng rồi, nhất định là có người muốn hãm hại em! Anh cả, anh...." Cố Vân Vân bị đá cho ngã chổng vó nhưng vẫn tiếp tục khóc lóc, hết kể lể rồi giải thích.
"Đừng gọi tao là anh, tao thấy ghê tởm.
Mày nói không phải mày làm vậy tại sao tao chỉ bị bỏ thuốc có mấy phút thì mày đã xuất hiện ngoài cửa phòng?" Cố Hạo Cẩm gọi một cuốc điện thoại, rất nhanh bảo vệ chờ sẵn ngoài cửa phòng khách đã tiến vào kéo Cố Vân Vân lê thê lết thết trên mặt đất lôi ra ngoài.
Dừa lắm, nữ chủ bị tống ra khỏi nhà đúng là xử đúng người, đúng tội, đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám lợi dụng người khác bỏ thuốc Cố Hạo Cẩm.
Tuy ngày đó Cố Niệm đoán trước được nữ chủ sẽ có hành động nhỏ, nhưng bất ngờ là cô lại tự chui đầu vào đường chết, mấy việc như bỏ thuốc kích dục cũng có thể làm ra.
Bất quá cô ta cũng không phải là hoàn toàn không có tính toán, còn rất thông minh là đằng khác, hệ thống có bật mí cho Cố Niệm biết Cố Vân Vân vốn đã điều tra qua biệt thự mà Cố Hạo Cẩm chọn để nghỉ dưỡng.
Mấy khu nghỉ dưỡng xa hoa thế này luôn có những hình thức phục vụ đặc thù rất riêng, trước tiên nữ chủ tìm đến giám đốc của khu biệt thự để thổi gió trước, cô dùng lớp vỏ muốn giúp các anh trai của mình có thể thoải mái giải khuây để ngụy trang, sau đó thu thập thông tin của các nữ bồi rượu từ chỗ giám đốc.
Cuối cùng cô để ý một nữ bồi rượu, không phải để ý đến nhan sắc hay vẻ bề ngoài động lòng người của cô ta mà là khoảng nợ nặng lãi hơn 130 vạn.
*phục vụ đặc thù này kia gọi cho sang chứ là "gọi gái" cả đấy, cơ mà thực tế phết
*130 vạn là khoảng 4 tỷ 7 VND á (số nợ này nặng lãi thì ít nhất 1 tháng sẽ trả thêm 100 triệu) (tôi đổi thử bằng google thôi)
*xin hãy ủng hộ chính chủ tại w*a*t*t*p*a*d @Garen_
Từ trước đến nay vay nặng lãi luôn là kiểu nợ chồng nợ, giống như một quả cầu tuyết càng lăn lại càng lớn, con nợ bị bức đến chết cũng không phải chuyện gì hiếm hoi.
Bởi vậy Cố Vân Vân liền bắt chặt điểm yếu này của nữ bồi rượu, tiết lộ giá trị con người hơn trăm triệu của Cố Hạo Cẩm cho cô ta.
Nữ bồi rượu bị nợ nần dồn đến bước đường cùng cho nên bắt đầu tìm cách bò lên giường của Cố Hạo Cẩm, cuối cùng bí quá hóa liều mà bỏ thuốc kích dục vào rượu của y.
Cố Vân Vân lại tỏ tường chứng khiết phích nghiêm trọng của Cố Hạo Cẩm, biết y ghét cay ghét đắng loại mặt hàng giao tới tận cửa này, đêm đó cô tính toán hết sức kỹ lưỡng, canh sẵn ở cửa phòng, chờ của hời vừa rớt là nhào tới nhặt ngay.
Ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, phơi bày hoàn toàn dã tâm hừng hừng của chính mình.
"Đừng sợ, anh đảm bảo từ nay về sau nó sẽ không bao giờ có cơ hội khi dễ em nữa." Cố Hạo Cẩm đứng dậy, đặt tay lên đầu Cố Niệm rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
Cố Niệm suýt chút nữa bị một cái hạt dưa làm cho nghẹn họng, cậu hơi kinh ngạc mà nhìn Cố Hạo Cẩm.
Không đúng, vị huynh đài này, ngươi uống lộn thuốc rồi phải không? Ngày đó chơi tôi một đêm cho nên nghiện luôn rồi hả? Có thể xác rồi cho nên muốn vòi luôn tâm hồn?
"Anh, anh không cần phải làm mọi việc tới tận mức này....." Tuy rằng Cố Niệm đã chuẩn bị sẵn một bao hạt dưa để một bên gặm một bên xem kịch hay, nhưng cậu cắn hạt dưa giống như cắn không ra mùi vị gì, mi mắt hai bên rũ xuống, trên mặt hiện rõ một vẻ thương tâm, "Em còn nhớ lời anh nói, anh chê em dơ....."
Bàn tay đang vuốt ve của Cố Hạo Cẩm đột nhiên cứng đờ, máu cả người y như chảy ngược về tim, tạp âm "rầm rầm" do thứ gì đó sụp đổ vang vọng bên tai.
Y chợt nhớ lại câu nói mình đã nói lần trước lúc bắt gặp Cố Niệm bị Cố Nhược Trần cùng Cố Hoài Thư đè ra làm trong phòng đàn, y hoảng hốt vô cùng, không biết giải thích làm sao để Cố Niệm hiểu, "Không phải, Cố Niệm, ý của anh không phải như vậy."
Thật ra Cố Niệm cũng biết Cố Hạo Cẩm không phải có ý chê cậu, nhưng cậu chính là muốn kích thích đối phương một chút, ai bảo tối hôm đó y làm cậu tàn nhẫn quá làm gì.
Cố Hạo Cẩm cảm thấy có giải thích bao nhiêu cũng vô dụng, y trực tiếp bế công chúa Cố Niệm lên rồi đem về phòng, y đặt cậu lên giường, hai tay mau lẹ cởi sạch quần áo trên người cậu.
Trong lúc Cố Niệm cho rằng Cố Hạo Cẩm muốn tuyên dâm giữa ban ngày thì y lại phóng đầu lưỡi linh hoạt, ấm áp của mình ra, liếm láp từng chút lên miệng *** của cậu.
Cố Niệm ngay lập tức trợn mắt há mồm, cậu duỗi chân định đá Cố Hạo Cẩm ra nhưng lại bị y bắt lấy.
Cố Hạo Cẩm dùng đầu lưỡi cứng bang bang của mình ** *** nhỏ của Cố Niệm đến phun nước, lúc cậu phun xong y còn đem hết chất lỏng chảy ra cùng mấy phần tinh dịch nuốt sạch vào bụng.
Cung cấp bằng chứng thép để chứng minh sự thật, xong xuôi mọi chuyện Cố Hạo Cẩm mới ôn tồn giải thích: "Anh không có chê em dơ, anh chỉ ghét bỏ mấy thứ dính trên người em do bọn Cố Nhược Trần làm ra...."
Thói ở sạch nghiêm trọng của Cố Hạo Cẩm đã có từ rất lâu, không phải cứ một sớm một chiều là có thể ép y thay đổi.
Cố Niệm cũng sớm nhận ra ẩn ý trong lời của Cố Hạo Cẩm bởi vậy chẳng mấy chốc đã chấp nhận lời giải thích của y.
- ác giả ác báo, hại nhân nhân hại -
Một đoạn thời gian tiếp theo dù ngoài mặt Cố Niệm không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, bởi vì Cố Vân Vân không chỉ bị tống cổ khỏi nhà chính Cố gia mà cô còn bị đuổi khỏi trường quý tộc bởi nguy cơ gây thương tổn đến anh em khác cùng trường.
Mất mát xen lẫn phẫn hận làm Cố Vân Vân dây dưa biệt thự Cố gia liên tục một tuần, nhưng lần nào cô vừa đến cũng bị bảo vệ đuổi ra ngoài, mặt của Cố Hạo Cẩm cô cũng chưa gặp qua lần nào.
Cứ như thế Cố Vân Vân đã an tĩnh được một thời gian.
Nhưng Cố Niệm biết rõ nữ chủ sẽ không cam lòng bỏ qua.
"Anh, đây là điện thoại mới của em, anh xem thử đi." Cố Tùng Nhiên từ phía sau sáp sáp lại, nhét điện thoại di động vào tay Cố Niệm, cả người hắn y như một chú chó to xác cọ tới cọ lui khắp người cậu, môi áp vào sau cổ không ngừng hôn hôn.
"Hửm? Ý em là sao, đây là điện thoại em mới mua ấy hả?" Cố Niệm bị Cố Tùng Nhiên hôn tới hôn lui có hơi ngứa nhưng có tránh cũng tránh không được, cậu thấy trên lưng điện thoại màu xanh ngọc có đính một viên kim cương to tướng nên thử móc móc ra, viên kim cương lại không nhúc nhích tý nào.
"Bingo, anh mở điện thoại ra đi, xem phần danh bạ ấy." Cố Tùng Nhiên ôm Cố Niệm, tay hắn vươn từ dưới bụng cậu lên trên màn hình, vuốt vuốt mấy cái mở danh bạ ra cho Cố Niệm xem.
"À, anh thấy rồi này, em lưu số của anh thành người liên lạc ưu tiên."
Cố Tùng Nhiên xem bộ mặt không chút nào thông suốt của anh trai mình mà bất đắc dĩ không thôi, hắn cười cười cắn một phát lên dái tai cậu, "Sao anh có thể ngốc đến mức này thế? Về sau cứ để em nuôi anh thì hơn, nếu không em sợ anh ra đường có ngày đói mà chết mất.
Anh không phát hiện ra gì hết sao? Toàn bộ số điện thoại của bạn tình trai, gái trước đây em đều xóa sạch sẽ rồi."
Khó trách thời gian gần đây Cố Niệm không thấy bóng dáng Cố Tùng Nhiên đâu, hóa ra là đi xử lý đám bồ bịch ở bên ngoài, ngay cả buổi nghỉ dưỡng mà nữ chủ đề nghị hắn cũng tình nguyện không đi.
Trong lòng cậu ẩn ẩn đoán được Cố Tùng Nhiên làm như vậy là vì ai, nhưng cậu không muốn nghĩ nhiều thêm, tuy vậy lại hết sức tập trung động não, tìm cách tháo viên kim cương trên lưng điện thoại ra.
Viên kim cương này thật lớn a a a a, đúng là báo vật, nếu có thể móc ra đem dấu làm của riêng thì tốt rồi......
"Từ đây về sau không có ai khác, chỉ có một mình anh thôi." Cố Tùng Nhiên nhìn Cố Niệm mải mê xem điện thoại mà không để ý tới mình, tức giận ném điện thoại lên trên sô pha, nắm vai của Cố Niệm rồi xoay người cậu lại.
Một giây sau hắn đem đầu lưỡi mạnh mẽ lấn tới, trao đổi một cái hôn sâu với Cố Niệm, mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nửa câu còn lại hắn vẫn chưa nói chính là: anh cũng có thể giống như em, không cần ai khác ngoài em có được không?
Cố Tùng Nhiên thời gian này chăm sóc Cố Niệm chu đáo đến không thể chu đáo hơn, lắm lúc Cố Niệm còn sinh ra ảo giác hắn mới là anh trai, còn cậu là em trai hắn.
Con người Cố Tùng Nhiên yêu ai ghét ai đều thể hiện ra mặt, ngay lúc biết được bộ mặt thật của Cố Vân Vân hắn căm hận đến tột cùng, chỉ hận không thể lập tức chạy đến trường học của cô, đấm một phát tiễn cô đi đầu thai ngay và luôn.
Sau đó hắn lại càng đối xử với Cố Niệm hơn vài lần.
Cố Niệm vô tư không nhận ra bất kỳ khác thường nào, riêng máy dò tình địch Cố Nhược Trần lại nhanh nhạy phát hiện nguy cơ, mỗi phút mỗi giây đều như người đi trên băng mỏng.
Trước đây bởi vì chiến lược ôn nhu của Cố Hoài Thư mà hắn đánh giá anh là tình địch số 1, không ngờ hiện tại Cố Tùng Nhiên cũng chơi trò quay đầu là bờ.
Cố Nhược Trần hận Cố Tùng Nhiên đang yên đang lành lại tự dưng sa vào bể tình làm gì, tỉnh ngộ trễ một chút thì tốt rồi.
"Niệm Niệm, em đi với anh đến phòng thí nghiệm có được không? Mấy ngày nay ở phòng thí nghiệm đang có một tổ biểu mô lát tầng, xem dưới kính hiển vi xinh đẹp không sao tả xiết.
Bảo đảm em sẽ rất thích." Cố Nhược Trần dăm ba câu lại lừa được Cố Niệm, xách cậu tới phòng thí nghiệm.
"Lại mang em trai của cậu đến đấy à? Tình cảm hai anh em cậu cũng tốt thật đấy." Đồng nghiệp cùng chuyên mục nghiên cứu với Cố Nhược Trần tươi cười chào hỏi Cố Niệm.
Cố Niệm lễ phép đáp lại, trong lòng chỉ biết cười cho qua chuyện.
Nếu bọn họ biết mục đích người anh tốt này mang cậu đến đây là để làm đa dạng thêm tư thế làm tình của mình, đem cậu đè lên bệ cửa sổ, đè lên bàn làm việc, đè lên bục báo cáo dữ liệu thực nghiệm,....!Sau đó điên cuồng dập dương v*t vào trong.
Không biết mấy vị đồng nghiệp này có còn cười nổi không?
Lúc Cố Hoài Thư biết Cố Nhược Trần cùng Cố Tùng Nhiên đang tranh giành tình cảm thì chỉ cười cười, dùng tư thế từ sau lưng tiến vào cơ thể Cố Niệm, ngoài miệng làm như không chút nào để tâm nói: "Sao bọn họ có thể ấu trĩ như vậy? Anh ba của em sẽ không tranh giành gì hết."
Miệng thì tuyên bố rất cứng nhưng thân thể lại thành thật hơn rất nhiều, dường như ngay sau đó anh liền ý thức được chính mình không thể không phấn đấu, không thể tụt lại phía sau bọn họ được, lỡ một ngày nào đó Cố Niệm bị cướp đi thì không biết phải ngồi khóc với ai.
Có lẽ trong bốn người, người thờ ơ nhất chính là Cố Hạo Cẩm, ít nhất nhìn ngoài mặt chính là vậy.
Ngày nào tan làm sớm Cố Hạo Cẩm đều cố gắng vớt vát ít thời gian, tự thân lái xe đến đón Cố Niệm tan học.
Công việc lắm lúc làm Cố Hạo Cẩm chỉ hận không thể tách một phút thành mười phút để dùng, bởi thế y đa phần đều ngồi xe do tài xế riêng đưa rước mà không tự lái, ngồi ghế sau tranh thủ thêm thời gian để xử lý công việc.
Cố Niệm cũng biết tính tình của Cố Hạo Cẩm cho nên mỗi lần thấy y đích thân ngồi ghế lái, chạy xe hiếm vào trường đều bị dọa cho sợ.
Hôm nay trời xui đất khiến mà Cố Hạo Cẩm lái xe đến sớm hơn mọi khi một chút, y theo thói quen nhìn qua cửa sổ thủy tinh về phía cổng trường, nhìn như thế này thì chỉ cần Cố Niệm vừa xuất hiện thì y có thể thấy được cậu.
Không bao lâu sau Cố Niệm đã ra đến, nhưng cậu đang đi thì cánh tay lại bị một bạn gái xinh xắn, đáng yêu kéo lại.
Thị lực của Cố Hạo Cẩm rất tốt, y có thể thấy rõ bạn gái nọ rất nhanh đã nhét một bao thơ màu hồng nhạt vào trong tay Cố Niệm.
Vẻ mặt của Cố Niệm hơi sửng sốt một chút, sau đó không biết phải làm sao mà lắc lắc đầu với cô, khuôn mặt xinh đẹp chắc là đang nói gì đó để an ủi đối phương.
"Sao hôm nay em tan trễ vậy?" Cố Hạo Cẩm vờ như không hay biết gì mà hỏi han, bàn tay đang nắm vô lăng của y vô thức siết chặt lại, có chút bỏng rát mà chính y cũng không phát hiện ra.
"Lúc nãy em đang đi thì bị thầy giáo gọi lại hỏi chút chuyện." Cố Niệm ngựa quen đường cũ mà ngồi vào ghế phụ lái, gần như mỗi lần Cố Hạo Cẩm tự mình lái xe đến cậu đều ngồi vào chỗ này.
Ngày thường cậu sẽ không ngồi đây mà ngồi ghế sau bởi vì nghe nói ghế phụ là vị trí ngồi có chỉ số nguy hiểm cao nhất.
Cố Hạo Cẩm nghiêng người qua thắt dây an toàn cho Cố Niệm, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt cậu mấy cái.
Ngoài mặt y vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
Cố Niệm không đem chuyện mình bị tỏ tình nói cho y biết, có lẽ cậu cảm thấy không có hay ho để nói, cũng có thể cậu có nguyên nhân gì khác.
Nhưng điều Cố Hạo Cẩm rối rắm cũng không phải vấn đề này, y tưởng tượng đến tình huống mà bên cạnh Cố Niệm không xuất hiện bất kỳ ai trong bọn họ, vậy lúc đó cậu sẽ cùng nữ sinh khác, hoặc là nam sinh khác hẹn hò sao?.