Nhà họ Lương là dòng họ thương nhân lâu đời nhất ở Khâm Thánh Hoàng triều, đã truyền qua năm đời, trải qua hai triều vua.
Năm xưa, khi Thánh Tổ Đế khai quốc, họ Lương đã từng quyên hiến toàn bộ tài sản cho triều đình, có công không nhỏ trong công cuộc dựng nước của Khâm Thánh Hoàng triều cho nên được Thánh Tổ Đế đặc biệt cho phép xây dựng phường muối tư gia, có thể kinh doanh nghiệp muối.
Phải biết muối là một trong những thứ thiết yếu nhất của bách tính, từ xưa đến nay chỉ có quan lại mới được phép buôn bán, dân thường chưa bao giờ được nhúng tay vào.
Miếng bánh này của nhà họ Lương quả là khiến người người ao ước, nhưng cũng chỉ có thể ao ước mà thôi, có trách thì trách tổ tiên nhà mình không có nhãn quang độc đáo, không lập được công lao hãn mã như nhà người ta.
Phúc đức là các thế hệ đương gia nhà họ Lương không những biết kiếm tiền mà còn rành rẽ trong việc móc nối quan hệ.
Hàng năm họ Lương đều trích ra một phần tiền lãi ủng hộ triều đình, trợ giúp thiên tai các loại, duy trì quan hệ vô cùng hài hòa với hoàng gia.
Cái đó gọi là có chống lưng mới dễ bề hành sự, huống chi cái người chống lưng kia lại là Đương kim Thiên tử, Lương gia dù có muốn trắc trở cũng khó.
Họ Lương là vọng tộc, tất nhiên nhà lớn thì người đông, đến đời của Lương Hàn Viễn tổng cộng có ba chi, Lương Hàn Viễn là người của chi trưởng.
Bởi vì chồng mất sớm, Lương lão phu nhân một tay chống đỡ cả gia nghiệp to lớn, nuôi dưỡng con trai trưởng thành, còn phải chung sống “hòa thuận” với một đám vợ lẽ thiếp thất.
Vì vậy sau khi Lương Hàn Viễn đến tuổi làm lễ Gia Quan, bà lập tức cho mời các bô lão trong tộc đến làm chứng, đem tất cả đám phòng nhì vợ lẽ phân hết ra ngoài.
Họ Lương nhiều đời gia giáo sâm nghiêm, để phòng ngừa con cháu tranh quyền đoạt lợi, trong tổ huấn có nói gia nghiệp phải do trưởng tử dòng chính thừa kế, chi thứ có thể được chia bao nhiêu đều do chi trưởng định đoạt.
Tổ huấn này tất nhiên cũng có điểm tốt điểm xấu.
Lương lão phu nhân sinh được tất cả ba người con trai.
Bà là người tính tình sáng suốt, không phải kiểu cổ hủ khăng khăng giữ chặt tất cả con cháu quanh người.
Hơn nữa người đông thì ắt sinh ra lắm tranh đấu phức tạp, bà quả thực không muốn nhìn thấy ruột thịt trong nhà chỉ vì tiền tài lợi ích mà đấu đá lẫn nhau cho nên từ đầu đã sớm để con thứ và con út phân gia, dọn ra khỏi tổ trạch.
Cũng may, ba đứa con trai đều do một tay bà đích thân dạy dỗ trưởng thành, anh em tình cảm nồng hậu, hơn nữa Lương Hàn Viễn đối nhân xử thế rộng rãi, không cần mẫu thân dặn dò cũng chăm sóc cho các em chu đáo.
Nói đến Lương Hàn Viễn thì không thể không nhắc đến đoạn tình duyên kinh thiên động địa, đã trở thành truyền kỳ của ông cùng Đào Tĩnh Dư năm đó.
Đào lão gia làm quan dưới trướng Chưởng viện Hàn lâm, họ Đào là thư hương đại thế gia.
Đào lão gia và phu nhân sinh hết bốn đứa con trai mới có được một cô con gái là Đào Tĩnh Dư, dĩ nhiên là nâng niu như trân bảo.
Đào Tĩnh Dư từ nhỏ đã thấm nhuần dạy bảo của gia đình, tri thư đạt lễ, tinh thông thi văn, là đại gia khuê tú nổi danh ở Khâm Thánh Hoàng triều, dùng từ “ngàn nhà cầu, vạn người mê” để hình dung cũng không ngoa.
Người con gái được nuôi dưỡng trong thâm khuê, vì số mệnh run rủi mà quen biết Lương Hàn Viễn, lần đầu tiên trong đời và cũng là lần duy nhất đưa ra một quyết định động trời đó là… Gả thấp!
Vậy mà kết cục vẫn lầm lỡ…
Lương Khúc nhìn Lương phu nhân cầm đấu nước bằng bạch ngọc cẩn thận tưới nước cho mấy gốc phù dung.
Phu nhân thích nhất hoa phù dung cho nên nơi ở của bà được phủ kín bằng toàn phù dung đủ loại sắc màu chủng loại, hồng, trắng, vàng, cánh đơn, cánh kép, nhiều đóa còn lớn như mẫu đơn, thi nhau phô bày vẻ đẹp, bao quanh mặt hồ xanh ngắt, nhàn tĩnh soi bóng xuống mặt nước.
Bà mặc áo lụa bạch ngọc lan tán hoa cùng với váy lĩnh bách hợp mềm mại, đứng bên cạnh đóa phù dung tĩnh lặng nở rộ, dung mạo dịu dàng, tươi đẹp thoát tục.
Lương Khúc đột nhiên hiểu được vì sao một người tính tình lạnh bạc như Lương Hàn Viễn năm đó lại có thể yêu đến phát cuồng vậy.
Nhan sắc của Đào Tĩnh Dư không phải là đẹp nhất, cũng không phải quyến rũ nhất nhưng lại xuất trần nhất, chỉ cần bà xuất hiện, bất kể cảnh trí có tươi đẹp đến đâu cũng trở nên ảm đạm kém sắc.
Cho dù họ Lương có phú khả địch quốc thì Lương Hàn Viễn vẫn là thương nhân, vô luận thế nào cũng không thể cưới được cô con gái yêu độc nhất của gia đình dòng dõi thư hương như họ Đào.
Năm đó, Tiên hoàng vô cùng tán thưởng tài năng của Lương Hàn Viễn, có ý đem công chúa gả cho ông nhưng ông vẫn không có tư cách để cưới Đào Tĩnh Dư.
Bởi vì từ cổ chí kim, văn nhân ngạo cốt, kiêu hãnh đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Có điều Lương Hàn Viễn quả thực là kẻ thông minh hơn người, ông biết rõ ai có thể giúp mình đạt thành tâm nguyện.
Vì để cưới được Đào Tĩnh Dư, Lương Hàn Viễn tới cầu Tiên hoàng, tình nguyện tiêu tán hết hai phần ba gia nghiệp, thậm chí không tiếc từ bỏ cả quyền buôn muối trong tay.
Tiên hoàng cầm tiền trong tay, tứ xong hôn sự, cũng giành được cái tiếng thơm thành toàn cho kẻ khác, may mà quyền buôn muối vẫn để lại cho cho Lương gia.
Sau đó, nhà họ Lương phải mất tới mười mấy năm mới khôi phục lại được nguyên khí.
Đáng tiếc, tình yêu hết hạn nhanh hơn tiền bạc, vợ chồng tình nồng ân ái chưa đầy một năm, sau khi Lương Trì Khê ra đời, Lương Hàn Viễn đã vội nạp phòng nhì vào cửa.
Lương Hữu Gia và Lương Trì Khê chỉ kém nhau có tám tháng, dì Hai Phương Tố Hinh là hầu gái thân cận của Đào Tĩnh Dư, cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Chuyện trên đời luôn là như vậy, người khiến mình tổn thương vĩnh viễn luôn là người mình không phòng bị nhất.
Lương Khúc không biết năm đó Đào Tĩnh Dư có phản ứng như thế nào nhưng bà của hiện tại thái độ luôn ôn hòa điềm đạm, ngoại trừ con trai thì không để ý đến bất kỳ người nào khác, bao gồm cả Lương Hàn Viễn.
Cúc có bông
Phù dung lạnh
Hán cung thu đã cũ…
Phù dung lại lấy tên là Cự Sương, trong mắt của Lương Khúc, phu nhân không phải cự sương mà từ trong ra ngoài đều là sương, không phải sương thì còn có thể là cái gì? Càng quan tâm, tổn thương lại càng sâu đậm.
Sau Phương Tố Hinh, sáu người thiếp khác cũng lần lượt vào cửa, nếu như mỗi một lần đều thương tâm như vậy thì có lẽ bà chả sống nổi được bao năm.
“Cháu đã điều tra rõ chưa?” – Giọng Lương phu nhân nhẹ nhàng vang lên, xen lẫn với tiếng nước róc rách, không lộ ra chút ưu tư lo lắng nào.
“Dạ.” – Lương Khúc mở bọc giấy trong tay ra đặt lên bàn đá – “Bách Thảo Đan này đích xác là thuốc khai vị tốt, thanh mát an thần, người uống thuốc lâu ngày dùng nó có thể giúp khẩu vị tốt lên.”
“Ừ!” – Đào Tĩnh Dư thong thả bước sang bên, tưới nước cho một gốc phù dung khác.
“Nhưng trong Bách Thảo Đan có thạch thảo tím, vị này tương khắc với một vị khác trong thuốc mà thiếu gia đang dùng, là thủy tê.
Bởi vì thạch thảo tím sinh trưởng ở cực Bắc, đất phương Nam vô cùng hiếm gặp cho nên đại phu có thể nhận ra nó cũng không nhiều, hơn nữa nó chỉ tương khắc với thủy tê mà lượng thủy tê trong thuốc của thiếu gia lại cực ít cho nên khi uống vào sẽ không lập tức xảy ra phản ứng, đại khái phải chừng một tháng mới có thể phát tác.”
“Có chết không?” – Đào Tĩnh Dư nhàn nhạt hỏi.
Ngón tay Lương Khúc run rẩy, đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay tạo ra vết hằn nho nhỏ, nỗ lực hồi lâu mới nặn ra được một chữ “có”
Ho ra máu mà chết!
Đây là nguyên văn lời của Ngô đại phu.
Bầu không khí cực kỳ an tĩnh ngoại trừ tiếng nước chảy từ đấu xuống đất bùn.
Mặt trời hôm nay vô cùng rực rỡ, ánh sáng chói chang rọi xuống soi rõ đến từng sợi lông măng trên phiến lá xanh đang thỏa thích hấp thụ dưỡng khí của đất trời, đường vân trên cánh hoa dưới ánh sáng biến thành từng đường chỉ nhạt màu mỏng manh họa lại đường nét của hoa.
Bầu trời mùa thu thật đẹp nhưng lại không sao xóa tan được sự lạnh lẽo đang im lặng lan tỏa trong không khí.
Lương phu nhân trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới lạnh nhạt hỏi – “Sau đó thì sao?”
“Cháu đã tới hỏi cậu Ba.” – Suy nghĩ của Lương Hữu Tiên từ trước đến nay luôn không khó dò hỏi – “Cậu ấy nói Bách Thảo Đan là lấy từ chỗ dì Ba, còn về việc vì sao cậu ấy biết loại thuốc này thì là bởi vì mấy ngày gần đây dì Ba bị nhiễm lạnh không khỏe phải uống thuốc.
Dì Bảy mới lấy phương thuốc đặc chế tổ truyền Bách Thảo Đan của mình ra đưa cho dì Ba uống.
Lúc bọn họ nói chuyện với nhau vừa khéo lại để cậu Ba nghe được, mới xin về một bình.”
“Khéo thật.”
“Khéo nhất chính là trong nhà dì Bảy lại có một ông chú họ làm chưởng quỹ ở tiệm thuốc.
Thuốc uống hàng ngày của thiếu gia chính là lấy của nhà này.”
Bà đặt chiếc đấu ngọc xuống, uốn lại mấy gốc phù dung mọc lệch, đêm hôm qua gió lớn khiến cho gốc phù dung đang mọc thẳng lại oằn xuống.
“Cháu nghĩ sao, Lương Khúc?”
“Cháu nghĩ hết thảy mọi chuyện đúng là thuận lý thành chương.”
Trên mặt Lương phu nhân hiện lên nét cười nhàn nhạt, đột ngột chuyển đề tài – “Cháu đi theo Tử Ngọc cũng được mười năm rồi nhỉ?”
“Dạ, vừa tròn mười năm.”
Bà tán thưởng gật đầu – “Tử Ngọc muốn chăm sóc dạy bảo một người, trước giờ chưa từng chọn nhầm, có cháu ở bên cạnh nó, ta cũng yên tâm.”
Lương Khúc không hiểu vì sao tim mình lại tự nhiên đập thật nhanh – “Phu nhân, có thể hầu hạ thiếu gia là may mắn của cháu.”
Lương phu nhân nhìn gò má hồng hào khỏe mạnh của Lương Khúc, tựa như một đóa phù dung mới nở, mềm mại xinh đẹp.
Mỹ nhân vốn dĩ không cần son phấn trang điểm, tháng năm xuân thì như vậy, nhan sắc động lòng như vậy bà cũng từng có, chỉ là năm đó bà lại cô phụ…
Hồi lâu, Đào Tĩnh Dư hơi nghiêng đầu, sâu xa hỏi một câu – “Cháu thích… thằng bé không?”
Lần này tim Lương Khúc không đập nhanh nữa mà là hoàn toàn chết lặng.
Nàng bình tĩnh nhìn Lương phu nhân, nghiêm túc nói – “Phu nhân, cháu vẫn luôn hiểu rõ thân phận của mình.”
“Haizz, con bé ngốc.” – Đào Tĩnh Dư lắc đầu, lại im lặng hồi lâu mới tiếp tục mở miệng – “Chuyện này ta rõ rồi, cháu không cần phải làm thêm gì cả, ta sẽ xử lý.”
“Phu nhân…”
“Lương Khúc, cháu có biết vì sao ta lại không thích túy phù dung không?”
Phù dung là một loại hoa thường gặp, cây lớn hoa dày vốn không phải là sở thích của văn nhân.
Loại trồng trên đất gọi là phù dung, loại trồng trong nước gọi là phù cừ.
Từ xưa ngoại trừ phù cừ, người thích mộc phù dung đã ít lại càng ít, duy chỉ có túy phù dung bởi vì đặc biệt mà được người đời ngợi khen không ngớt.
“Không biết ạ.”
“Bởi vì sự thay đổi của nó.” – Sáng sớm nở hoa trắng, đến trưa đổi sang đào hồng, buổi tối lại biến thành đỏ thắm, trong một ngày có thể thay đổi ba loại màu sắc.
Bà đưa tay nhẹ vuốt lên một đóa bạch phù dung cánh kép, nhàn nhạt nói – “Thay đổi quá nhiều.”
Người đời cho rằng thứ gì hiếm mới là trân quý, nhưng lại quên đi rằng trân quý không nhất định là tốt.
Thứ bà muốn chỉ là sự thuần nhất, không cần hiếm lạ, không cần trân quý, chỉ cần trước sau như một.
Nhưng trên đời này chính sự chuyên nhất một lòng lại là khó kiếm nhất.
Đào Tĩnh Dư rút cây trâm ngọc trong suốt đang cài trên búi tóc ra, nhẹ nhàng hất một đóa phù dung đã tàn nơi đầu cành xuống đất, khóe miệng cong lên – “Thứ đã tàn lụi vẫn nên về với đất bụi thì hơn.”
Mặt trời chói chang trên không trung, ve sầu mùa thu vẫn râm ran như trước, trong lòng Lương Khúc lại không ngưng rối loạn
Cuộc chiến không mùi khói lửa im hơi lặng tiếng bắt đầu, nhưng kết cuộc của nó lại khiến cho tất cả đều choáng váng.
Mọi chuyện bắt đâu từ chỗ dì Tám, người thiếp mới nhất, nhập phủ chưa đầy ba tháng, đang được yêu chiều nhất của Lương Hàn Viễn.
Dì Tám đương lúc gió xuân đắc ý lại chỉ vì không chiếm được sự yêu mến của lão phu nhân mà âm thầm ghi hận trong lòng, thông đồng với ông anh trai làm tán công ở tiệm thuốc, vụng trôm hoán đổi một vị trong thuốc bổ thường ngày của lão phu nhân.
Thảo dược tương khắc sẽ biến thành độc, may mà được phát hiện kịp thời.
Kết cuộc của dì Tám vô cùng rõ ràng.
Lương Hàn Viễn là đứa con hiếu thảo, biết chuyện lập tức nổi trận lôi đình.
Ông ta trước nay luôn lạnh lùng, lãnh đạm, hiếm khi nổi giận, nhưng một khi đã thật sự phát tác thì không mấy người có thể chịu được.
Dì Tám xuất thân mồ côi, căn bản là không có người nào biết nàng ta còn có một người anh trai, chuyện này do ai phát hiện, lại làm sao mà phát hiện vẫn là một sự bí ẩn.
Càng không ai hay kết cuộc cuối cùng của vị dì Tám trẻ trung xinh đẹp kia là như thế nào, bởi vì không ai dám hỏi, cũng không ai quan tâm tới.
Xưa nay mệnh lẽ mọn đều là mệnh tiện, sống hay chết đều không do bản thân mình làm chủ, huống hồ còn là loại thiếp lòng dạ thâm độc.
Bất quá cho dù là kết cục gì thì có một điều có thể chắc chắn đó là không mấy tốt đẹp, bởi vì dì Ba và dì Bảy vì dính líu tới chuyện này cũng bị phạt nặng ba mươi trượng gia pháp, còn là do đầu mục hộ viện của phủ Lương đích thân thi hành.
Đầu mục kia là kẻ không biết thương hương tiếc ngọc, nghe nói bọn họ bị đánh đến trầy da tróc thịt, máu tươi đầm đìa, phải dưỡng thương ít nhất nửa năm không thể xuống giường, có thể giữ lại nửa cái mạng coi như đã được trời cao thương xót rồi.
Chuyện này vừa xử lý xong, hậu viện nhất thời an tĩnh hẳn xuống, bình thường oanh oanh yến yến, rực rỡ gấm hoa, giờ thì ai nấy đều im hơi lặng tiếng an phận sống qua ngày.
Trong hồi phong ba này, chỉ có Đào Tĩnh Dư và Lương Trì Khê là không bị ảnh hưởng gì.
Đào Tĩnh Dư nhàn nhã đánh cờ ngắm hoa, thong dong bình đạm.
Lương Trì Khê càng không bước ra khỏi Trúc Uyển nửa bước, ở trong viện thưởng trà đọc sách.
Bọn họ đều an ổn sống trong thế giới của chính mình, không quan tâm đến mưa gió xoay vần bên ngoài.
“Thiếu gia…” – Lương Khúc hạ chiếc bút trong tay xuống lần thứ ba, mở miệng muốn nói.
“Xem xong quyển này rồi nói sau.” – Lương Trì Khê nửa nằm nửa dựa vào nhuyễn tháp, nhẹ nhàng lật quyển sách trên tay, lạnh nhạt nói.
“Vâng.” – Lương Khúc đành bình ổn lại tâm tình tiếp tục xem sổ sách trong tay.
Nàng hiểu quy củ của Lương Trì Khê, sổ sách còn chưa xem xong sẽ không nói chuyện, nếu tính sai thì phải tính lại đến khi nào đúng mới thôi.
Cứ như vậy, qua mấy năm, tính tình hấp tấp nóng vội của nàng bị hắn chậm rãi mài mòn từng chút một, cuối cùng cũng hiểu phải làm sao mới có thể đạt được mục đích của mình.
Lương Khúc dứt khoát bình tĩnh lại nhìn chồng sổ sách trước mặt, ngón tay thoăn thoắt gảy bàn tính.
Lương Trì Khê nghe tiếng hạt châu lách cách va vào nhau, khóe môi nhẹ cong lên.
Khúc Nhi quả nhiên tiến bộ rồi.
Sau nửa canh giờ, Lương Khúc bê sổ sách đi về phía Lương Trì Khê, đặt xuống trước mặt hắn – “Em xem xong rồi.” – Miệng nở nụ cười tươi tắn như hàm tiếu mùa xuân, kiều diễm rực rỡ.
Lương Trì Khê đặt sách xuống, vừa ngẩng đầu đã kịp thu vào trong mắt nụ cười rạng rỡ ấy.
Phía sau là bầu trời xanh thẳm, ánh dương rực rỡ, nụ cười của nàng còn chói lọi hơn cả ánh dương.
Hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen thăm thẳm tựa như đầm sâu không đáy, bề mặt tĩnh lặng không một gợn sóng chỉ là không ai biết ẩn chứa bên dưới là phong cảnh như thế nào.
Dưới ánh nhìn của Lương Trì Khê, gương mặt Lương Khúc dần dần đỏ lên, trong lòng xôn xao như bị một luồng hơi ấm bao phủ, thét gào nhưng lại không thể thoát ra được khiến cho bàn tay cầm sổ sách của nàng khẽ run lên.
Lương Trì Khê nhẹ nhàng giơ tay lên, Lương Khúc theo bản năng muốn rướn người tới…
“Có phải ta đã cắt ngang chuyện gì hay không?” – Một giọng nam từ tính đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ trong phòng.
Lương Khúc cắn răng, không nói rõ được tư vị trong lòng lúc này là như thế nào, thất vọng, buồn bã, ảo nào, còn có cả bất mãn, tất cả đột ngột bộc phát ra ngoài, vút một cái, chỉ kịp thấy bạch quang rút ra từ bên hông nàng, đâm thẳng về hướng phát ra âm thanh.
Lương Trì Khê không lên tiếng ngăn cản bởi vì hắn biết bây giờ hắn không thể ngăn được nàng, còn về kết quả thì dĩ nhiên cũng không nằm ngoài dự đoán.
Trong đình viện rộng rãi, hai bóng người liên tục so chiêu, từng chiêu thức vừa hiểm vừa quyết liệt, tựa như không dồn đối phương vào đường chết thì không cam lòng.
Vạt áo xanh ngọc xen lẫn sắc lục nhạt tung bay phấp phới, nếu như không tính đến sự thực hai người đang đánh nhau thì ngược lại cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.
Sau khoảng một nén hương, thanh nhuyễn kiếm trong tay Lương Khúc keng lên một tiếng, văng ra cắm thẳng xuống mặt đất bùn.
Nàng thở hổn hển, nhìn chuôi nhuyễn kiếm vẫn còn đang rung lên, ảo não muốn khóc.
Đáng ghét! Khổ luyện hết mười năm mà vẫn không phải là đối thủ của hắn!
“Võ nghệ của Khúc Nhi lại tiến bộ lớn rồi.” – Giọng cười nhàn nhạt pha lẫn mấy phần bỡn cợt vang lên bên cạnh.
Khúc Nhi cái khỉ gì, nàng cũng không phải họ Khúc!
“Làm sao bì được với thân thủ siêu phàm của Lục vương gia!” – Lương Khúc cười giận dữ – “Có điều Lục Vương gia thân là tôn thất hoàng gia, lần sau có đến phiền đi cửa chính, nhà họ Lương chúng tôi nhất định sẽ ba quỳ chín lạy cung kính chờ đợi Vương gia đại giá.”
“Nhà họ Lương… các người, hả?” – Người kia kéo dài giọng, ý tứ chế giễu rõ ràng.
Người này đúng là rất biết nắm bắt trọng điểm! Có điều Lương Khúc trước giờ chỉ biết đỏ mặt trước một người duy nhất, còn với người khác, cho dù đó có là đệ nhất mỹ nam của Khâm Thánh Hoàng triều Ninh Phi Sở thì nàng cũng không quan tâm.
Lương Khúc xoay người rút thanh nhuyễn kiếm cắm dưới đất ra, quả nhiên là kiếm tốt, âm thanh trong trẻo, kiếm khí bừng bừng.
Nàng hua một vòng kiếm thức, làm tư thế mời – “Vương gia, mời vào trong.”
Chẹp, tính khí của cô nhóc này đúng là tệ hết chỗ nói! Ninh Phi Sở dùng quạt đẩy mũi kiếm đang chĩa thẳng về phía hắn ra, lắc đầu cảm thán – “Cứng đầu quá!”
Vừa bước vào phòng đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, khói trắng nhàn nhạt bốc lên, Lương Trì Khê mỉm cười ôn hòa nói – “Thạch Đình Lục, loại cậu thích nhất.”
“Chà chà, Tử Ngọc, tôi luôn nói cậu là người hiểu rõ tôi nhất, quả là không sai mà.” – Ninh Phi Sở cầm chén trà bằng sứ trắng đưa lên mũi ngửi, hương trà thoang thoảng thanh mát, cảm thán nói.
“Người hiểu rõ cậu nhất, tất nhiên không phải là tôi.” – Lương Trì Khê nhìn Lương Khúc bước tới, đưa cho nàng một chiếc khăn sạch.
Bàn tay cầm chén trà của Ninh Phi Sở phút chốc cứng đờ, sau đó cười bất lực, lắc đầu lạnh nhạt nói với Lương Trì Khê – “Vẫn thích ghi thù như thế.”– Chẳng qua chỉ mới giễu cợt nàng đôi câu, vậy mà cũng không được.
“Ngoại trừ cô ấy.” – Lương Trì Khê nhìn hắn nghiêm túc nói.
“Được rồi, là tôi sai.” – Ninh Phi Sở dứt khoát nhận lỗi, đối với chuyện tình cảm, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết.
Chỉ là hai người này… Ninh Phi Sở nhìn hai kẻ vô tư sống chung mà không có bất kỳ suy tâm loạn tưởng nào trước mặt, xem ra là có cọ sát rồi.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị ngọt lưu lại nơi đầu lưỡi, giãn mày tán thưởng – “Đồ của Lương gia các người đúng là chẳng thua kém gì so với nhà tôi.”
“Những cái khác thì không dám nói nhưng riêng trà thì tất nhiên không thua kém.” – Lương Trì Khê cười nhạt nói.
Những lời như vậy Lương Trì Khê rất hiếm nói ra miệng.
Xưa nay hắn làm người luôn cẩn trọng, biết rõ lời gì nên nói, chuyện gì nên làm cho nên trong ấn tượng của người bên ngoài hắn là một thế gia công tử tri thư đạt lễ, quy củ quảng đạt.
Nhưng Ninh Phi Sở lại là một ngoại lệ, hắn là người bạn duy nhất của Lương Trì Khê.
Ở trước mặt hắn, Lương Trì Khê có thể buông lỏng mọi lễ giáo, thật lòng đối xử cho nên mới không để tâm đến lời nói của mình có phù hợp hay không.
Mà Ninh Phi Sở chọn Lương Trì Khê làm bạn cũng bởi vì Lương Trì Khê không coi hắn là Vương gia mà chỉ coi là bằng hữu.
Có điều… Ánh mắt Lương Trì Khê khẽ quét qua tiểu nha đầu bướng bỉnh nào đó.
Lương Khúc lau mồ hôi xong liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ lặng lẽ rút một chiếc khăn khác ra lau kiếm.
Nàng vẫn luôn rất yêu quý thanh kiếm này, hôm nay bị Ninh Phi Sở dày vò như vậy chỉ sợ là đã ghi hận sâu rồi.
Ninh Phi Sở chậm rãi thưởng thức trà – “Thạch Đình Lục này không giống với loại mà tôi uống trước đây.” – Trà này uống vào trong miệng sẽ cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng vấn vít trong khoang miệng, cảm giác dư hương triền miên không dứt.
“Dĩ nhiên là không giống, đây là lá trà mới thu năm nay, còn chưa đưa ra bán.”
“Cửa hàng của lệnh đường từ lúc đặt vào tay cậu thì càng ngày càng trở nên hưng vượng.” – Ai mà ngờ được, người phụ nữ thùy mị nổi danh của kinh thành năm xưa, sau khi tâm tàn ý lạnh với chồng liền dứt khoát đem bán toàn bộ hồi môn điền trang đi để mua một cửa hàng, bắt tay vào làm cái điều mà bất cứ con cháu nhà thư hương nào cũng khinh bỉ đó chính là kinh thương.
Sự thật chứng minh, con gái xuất thân từ đại môn thế gia, ngoại trừ cầm kỳ thi họa, đến làm ăn buôn bán cũng khiến cho người ta phải khâm phục sát đất.
Bởi vì bà thông tuệ hơn người, dù là bất cứ chuyện gì chỉ cần chịu học là có thể làm vô cùng xuất sắc.
Bất quá Đào Tĩnh Dư vẫn là người biết chừng mực, nếu đã bước vào cổng nhà đại trạch thì không thể nào công khai xuất đầu lộ diện.
Bà chọn một quản sự giỏi giang đáng tin cậy thay mình xử lý mọi việc bên ngoài, còn bản thân thì đứng đằng sau chỉ đạo.
Đến khi Lương Trì Khê trưởng thành, bà liền đem tất cả cửa hàng giao vào tay con trai.
Không thể không thừa nhận trên đời này hiếm có nam tử nào như Lương Trì Khê, thiên tư thông minh, bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm khó được cậu ta, mặc dù bệnh tật quấn thân vẫn có thể khuếch trương Sương Hoa trang trở thành trà trang lớn nhất Khâm Thánh Hoàng triều.
Ninh Phi Sở vừa âm thầm nghĩ ngợi vừa đặt chén trà xuống, bỗng nhiên nghiêm nghị nhìn Lương Trì Khê – “Tử Ngọc, cậu có muốn xuất sĩ không?” – Người như vậy nếu làm kinh thương là kỳ tài, còn nếu xuất sĩ vào triều sẽ là phúc của quốc gia bách tính.
Không ai hiểu rõ tài năng của Lương Trì Khê hơn Ninh Phi Sở, hắn trầm ổn, cẩn trọng, có trí tuệ lớn lao, lại khí độ bất phàm, chỉ hiềm một nỗi… yếu ớt nhiều bệnh.
“Tôi chỉ sợ còn chưa kịp đến được kinh thành thì đã…”
Tiếng hít vào khe khẽ vừa vặn cắt ngang lời chưa kịp nói xong của Lương Trì Khê.
Hắn quay đầu lại thấy Lương Khúc đang cầm chiếc khăn trắng tinh ngây ngốc nhìn mình, khóe mắt đỏ ửng lên, mặt khăn cũng bị nhuộm một vệt đỏ.
Nha đầu này, đúng là ngốc quá! Chẳng qua chỉ là một câu nói thôi, vậy mà đã không chịu nổi, nếu vậy tương lai… biết phải làm như thế nào đây?
Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh, kéo tay nàng ra – “Bị thương ở chỗ nào, để ta nhìn xem.”
Tính bướng bỉnh của Lương Khúc lại nổi lên, cắn môi không chịu đưa tay cho hắn.
“Khúc Nhi.” – Lương Trì Khê dịu dàng nói.
Lương Khúc ngước mắt nhìn hắn, dáng vẻ giận dỗi, đôi mắt to trong trẻo trừng lên còn mơ hồ mang theo ánh lệ vô cùng đáng yêu.
Từ nhỏ đến lớn tính tình của nàng vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, mỗi lần tức giận đều không ầm ĩ mà chỉ im lặng giận dỗi, nhưng ngay cả số lần im lặng giận dỗi cũng rất ít.
Hắn thở dài, nhẹ giọng ôn hòa nói – “Chỉ là nói đùa mà thôi.”
Nàng vẫn cắn môi không nói.
“Sau này sẽ không đùa như vậy nữa.”
“Cậu hứa chứ?”
“Tay em.” – Hắn nhẹ nhàng nói.
Rõ ràng giọng điệu của Lương Trì Khê vẫn ôn hòa như thế nhưng nàng có thể nghe ra được vẻ ưu tư nhàn nhạt trong lời nói của hắn, thiếu gia của nàng từ trước đến nay đều chưa từng nổi giận.
Lương Khúc lập tức chìa bàn tay ra, chẳng qua là đầu ngón tay bị lưỡi kiếm sắc cứa phải, để lại một vết đỏ nhàn nhạt, may mắn là vết thương không sâu, máu cũng không còn chảy nữa.
“Đau không?” – Hắn cầm khăn tay nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch vết máu.
Rõ ràng là không đau lắm nhưng vì sao nghe thiếu gia hỏi xong, nàng lại đột nhiên cảm thấy vết thương trên tay đau ghê gớm.
Lương Khúc cắn môi, không trả lời.
Xem ra là có đau… Trong mắt Lương Trì Khê hiện lên vẻ dịu dàng pha lẫn mấy phần phức tạp, xoay người đi tìm cao dược cầm máu tiêu sưng tới.
Người ta nói bệnh lâu thành thầy thuốc cũng chẳng sai, huống hồ chỗ ở của Lương Trì Khê chưa bao giờ thiếu thuốc.
Ngón tay nàng nhanh chóng được thoa lên một lớp cao dược mát lạnh, đau đớn tựa hồ cũng tiêu tan theo những cái vuốt khẽ khàng của hắn..