Vài ngày sau, tinh thần của Lương Trì Khê đã khá lên đôi chút, mặc dù thân thể vẫn yếu ớt không thể xuống giường đi lại nhưng ít ra cũng đã khôi phục lại được chút thần thái.
Lương Khúc dĩ nhiên là rất vui mừng nhưng buổi chiều sau khi trở về từ bên ngoài, sắc mặt lại không được tốt lắm.
“Làm sao thế, ai chọc em vậy?” – Lương Trì Khê vừa chậm rãi lật sách vừa đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt Lương Khúc.
Ði theo Lương Trì Khê nhiều năm, Lương Khúc đã học được cách không để cảm xúc thể hiện lên nét mặt, nhất là lúc có người ngoài ở đó nhưng Trì Khê hiểu nàng quá rõ.
Đáy mắt nàng lúc này như ẩn chứa gió bão, chỉ cần liếc mắt là hắn lập tức phát hiện ra.
Lương Khúc bĩu môi, hồi lâu mới gượng gạo trả lời – “Không có việc gì.”
Không có gì thì thôi, tính tình của Trì Khê trước giờ đều như vậy, không bao giờ bức bách truy hỏi người khác.
Ngay cả ban đầu khi Lương Khúc còn đang trốn tránh tình cảm của mình, hắn chỉ âm thầm lẳng lặng chờ đợi sau đó tìm đúng thời cơ ra một đòn quyết định, nếu so về tính nhẫn nại thì trước giờ hắn chưa từng thua bất kì ai.
Lương Khúc bưng chén yến hầm nước dừa, chu đáo thổi cho nguội bớt rồi mới đưa cho hắn.
Lương Trì Khê là một bệnh nhân vô cùng nghe lời, bất kể là uống thuốc, ăn cơm hay dùng đồ bổ đều chưa bao giờ cự tuyệt, mặc dù một chén cơm chỉ có thể ăn hết một nửa nhưng ít ra là cũng có ăn.
Chờ hắn uống hết nửa chén, Lương Khúc mới nhận lại cái chén, đem nửa chung yến hầm còn thừa đổ ra, cầm thìa ăn nốt.
“Lúc tức giận thì ăn chậm một chút, cẩn thận không nghẹn.”
Lương Khúc quả nhiên bị nghẹn, nàng vội vã cầm chén trà uống hết, một hồi mới miễn cưỡng nuốt trôi được miếng tổ yến mắc trong cổ họng.
Cuối cùng nàng buông thìa xuống, ngồi vào bên cạnh giường, giương mắt nhìn Lương Trì Khê.
Hắn thong thả lật sách, mắt cũng không buồn ngước lên – “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Ngày mai em phải ra ngoài một chuyến.”
Hửm? Đây đúng là chuyện hiếm, bởi vì hắn không thích ra ngoài cho nên bao nhiêu năm qua số lần Lương Khúc ra cửa cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, vậy mà lần này lại…
“Bà nội nói gì sao?”
Lương Khúc biết không gạt được hắn, bả vai chán nản rũ xuống – “Lão phu nhân đã mời thầy tướng đến bói một quẻ, nói là năm nay mệnh của chàng phạm sao Kim, sao Kim ở phương Bắc, cho nên cần một người đến Bắc miếu ở thành Đại An cầu phúc cho chàng.”
“À!” – Chuyện này cũng không có gì quái lạ, người già đều tin vào những thứ này – “Vậy thì có liên quan gì đến em?” – Trước mắt, vì bệnh tình của Lương Trì Khê cho nên chuyện của hắn và Khúc Nhi vẫn luôn bị trì hoãn, chưa kịp bẩm báo lên lão phu nhân, vì vậy những chuyện như cầu phúc này vẫn chưa tới phiên nàng đi.
“Thầy tướng nói người đi nhất định phải là người hầu hạ thân cận bên cạnh thiếu gia thì cầu phúc mới có hiệu quả.”
“Hóa ra là vậy.” – Đáy mắt Lương Trì Khê thoáng hiện chút phức tạp.
Lương Khúc vốn dĩ không muốn đi, nàng cảm thấy so với chuyện bói toán thì ở lại chăm sóc cho hắn còn tốt hơn.
Nhưng khi Lương phu nhân đưa mắt nhìn nàng gật nhẹ thì nàng đã rõ ràng, phu nhân không muốn nàng nghịch lại ý của lão phu nhân.
Dẫu sao lão phu nhân làm như vậy cũng là vì thiếu gia, ngay cả thọ yến sáu mươi tuổi mà bà cũng không quan tâm.
Lương Trì Khê lại là đứa cháu hiếu thảo, có thể giúp được hắn, nàng cũng rất vui.
“Ở phía Bắc thì có lẽ là Tích Phúc Tự, đường núi xa xôi, xem ra ngày mai mọi người sẽ phải lên đường từ sớm.” – Lương Trì Khê để quyển sách xuống.
“Vâng, lão phu nhân nói giờ Mão ngày mai sẽ khởi hành.” – Cho dù là như vậy thì ít nhất cũng phải đến giờ Dậu mới có thể trở về.
Lương Khúc dĩ nhiên là bằng lòng đi cầu phúc cho thiếu gia nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải rời xa hắn cả ngày thì trong lòng nàng lại cảm thấy không được thoải mái.
“Nếu vậy thì tối nay đi nghỉ sớm một chút, đường lên Tích Phúc Tự không dễ đi đâu.”
“Em không sợ.” – Lương Khúc phất tay, – “Dựa vào thân thủ của em, một ngày leo 30 lần cũng không thành vấn đề.”
“Ừm, ta quên mất Khúc Nhi nhà ta là một nữ hiệp.” – Nụ cười trong mắt Lương Trì Khê thật sâu.
“Nữ hiệp cái gì chứ.” – Lương Khúc xán lại gần, cầm lấy tay hắn đặt lên gò má mình – “Em chẳng qua chỉ là tiểu nha hoàn của thiếu gia mà thôi.”
“Có thật không?”
Nàng ngẩng mặt, bờ môi cách môi hắn thật gần – “Dĩ nhiên rồi.” – Vừa dứt lời, hai bờ môi đã chạm vào nhau.
Lương Trì Khê còn đang bệnh, cái hôn này dĩ nhiên là rất nhẹ, không dám càn rỡ, chỉ sợ làm dấy lên ngọn lửa trong hắn.
Hôn xong, ánh mắt hắn có chút mơ hồ, kinh ngạc nhìn nàng, tựa như lâm vào trầm tư.
Lương Trì Khê giơ tay che lại ánh mắt Lương Khúc, hít một hơi thật sâu, bình ổn nhịp đập của trái tim – “Còn có chuyện gì thì nói ra hết một lượt đi.”
“Không có.” – Nàng không muốn hắn phải phiền lòng vì những thứ không quan trọng kia.
Trì Khê quan sát Lương Khúc hồi lâu, thở dài nói – “Nói đi, cô Vệ thế nào?” – Khiến cho Lương Khúc có biểu tình như vậy, ngoại trừ “tình địch” Vệ Uyển Doanh ra thì không còn người thứ hai.
“Sao chàng biêt?” – Hỏi xong, tự bản thân Lương Khúc cũng cảm thấy ngớ ngẩn, bản lĩnh nhìn người của thiếu gia như thế nào nàng là người rõ nhất, muốn gạt hắn, nói dễ hơn làm – “Thiếu gia, lúc đầu làm sao chàng lại phát hiện ra cô Vệ và cậu Hai có…”
“Chuyện lộ ra rồi à?” – Hắn hơi nhíu mày, tựa hồ không hề bất ngờ.
“Vâng.” – Lương Khúc đem chuyện xảy ra trong mấy ngày qua thuật lại một lượt.
“Thiết nghĩ dì Phương đã tới thỉnh tội với mẫu thân rồi phải không?” – Nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện ra nơi khóe môi Lương Trì Khê nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
“Sao chàng đoán được vậy?”
Chuyện này không cần phải giải thích.
“Dựa vào tính tình của Hữu Gia, không cần chờ phụ thân trục xuất khỏi gia môn, nó nhất định sẽ đưa cô Vệ bỏ đi trước.”
“Đúng.”
“Theo luật lệ của Khâm Thánh, nữ tử bỏ trốn chỉ có thể làm thiếp, Hữu Gia tất nhiên là không nỡ để cho cô Vệ chịu cảnh danh không chính ngôn không thuận, cho nên trước khi bỏ nhà đi, nó cần phụ thân đồng ý mối hôn sự này, ký vào hôn thư.”
“Đúng vậy.” – Đều nói trúng cả rồi!
Lương Khúc dùng ánh mắt lấp lánh sùng bài nhìn Lương Trì Khê, người này đúng là…!
“Thiếu gia, làm sao chàng biết cô Vệ và cậu Hai có…” – Đây chính là điểm mà Lương Khúc tò mò nhất, bởi vì nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tài nào hiểu được.
Nghĩ lại thì cơ hội để thiếu gia, Lương Hữu Gia và Vệ Uyển Doanh đồng thời gặp mặt chỉ có buổi gia yến hôm đó.
Buổi tối hôm ấy nàng nhìn chằm chằm Vệ Uyển Doanh cả buổi mà cũng không phát hiện ra được cô ấy và Lương Hữu Gia có điểm nào không ổn.
“Có những chuyện không cần phải quá rõ ràng, chỉ cần một hai ánh mắt là đủ để hiểu.”
Tối hôm đó Lương Trì Khê đã nhìn ra giữa Vệ tiểu thư và Lương Hữu Gia có chút không bình thường.
Về sau ngẫm lại, hình như mấy tháng qua Lương Hữu Gia đều ở thành La Phương lo chuyện làm ăn, nghĩ tới đây hắn liền sáng tỏ.
Ngày hôm sau lúc đánh cờ với Vệ Uyển Doanh thì hắn đã có thể xác định được suy đoán của mình.
Có điều điểm duy nhất:ương Trì Khê đoán trật đó chính là bọn họ đã sớm tự định chung thân, còn hoài thai, chỉ e lần này sự tình sẽ phát triển vượt cả ra ngoài dự liệu.
“Đúng là phức tạp.” – Lương Khúc cau mày.
“Cho nên ta mới luôn nói, bản lĩnh nhìn sắc mặt và lời nói của em…”
“Rồi, rồi!” – Lương Khúc trực tiếp cắt ngang lời hắn, hừ, lại đem mấy thứ đó ra để cười nhạo nàng.
“Thiếu tính nhẫn nại…”
Lương Khúc ngẩng đầu, dùng môi mình chặn môi hắn lại, sau một hồi môi lưỡi quấn quýt mới lầm bầm oán giận nói – “Thiếu gia, xát muối lên vết thương của người khác không phải là việc quân tử nên làm, chàng là quân tử đấy.”
Nét cười bên khóe môi hắn càng đậm, nha đầu này xấu hổ rồi!
Màn đêm yên tính, Lương Trì Khê nửa dựa trên giường, lặng ngắm người con gái đang ngủ say bên cạnh, đáy mắt thâm trầm.
Trong tay hắn cầm một miếng ngọc bội, không phải là loại ngọc cực quý giá gì nhưng hơn ở chỗ chất ngọc trong trẻo, mang ý cát tường.
Ngọc bội khắc cá đầu rồng, cá chép sau khi vượt long môn thì hóa thành rồng, một bước lên mây.
Có một vài chuyện, hắn muốn giả vờ như không biết, chỉ cẩn thận đề phòng, chung quy cũng chỉ vì để tâm đến người kia, nhưng hiện giờ không thể, hắn có người mà bản thân muốn bảo vệ, và người đó cũng muốn bảo vệ hắn.
Nếu như đã muốn tới, vậy thì tới đi.
Lương Trì Khê nhấc tay, miếng ngọc bội thuận thế bay ra ngoài cửa sổ nhưng không hề có tiếng rơi xuống đất, khóe miệng hắn khẽ cong lên – “Phải làm thế nào, chắc ngươi đã biết?”
“Vâng.” – Một âm thanh trầm thấp từ ngoài cửa truyền tới.
“Đi đi.”
“Tuân mệnh” – Gió lướt qua ngọn cây, thổi tung tấm rèm che, ánh nến đong đưa chập chờn.
Lương Khúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Lương Trì Khê vẫn ngồi dựa vào thành giường, y phục lỏng lẻo, nàng dụi dụi mắt – “Thiếu gia, sao chàng còn chưa ngủ?” – Giọng nàng ngái ngủ mang theo chút nũng nịu.
“Ngủ ngay đây.” – Hắn đưa tay vuốt ve gò má nàng.
Hơi lạnh nơi đầu ngón tay lập tức khiến Lương Khúc thanh tỉnh – “Chàng đã ngồi bao lâu rồi?” – Nàng nắm lấy tay, kéo hắn nằm xuống.
Lương Trì Khê thuận theo, chui vào trong ổ chăn ấm áp.
Lương Khúc ấp tay Trì Khê vào trước ngực – “Thiếu gia, em sẽ thực sự giận đấy.”
“Hửm?”
“Chàng biết bản thân không thể hứng gió chịu lạnh, nếu như lần này lại sốt nữa thì phải làm sao?”
“Xin lỗi.” – Hắt rút tay ra, ôm lấy eo nàng kéo vào trong ngực – “Ta hứa với em, sẽ trân trọng bản thân mình.”
“Thật không?”
“Ừ.”
“Vậy thì tốt.” – Nàng vừa cười vừa vòng tay ôm lấy lưng hắn, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình xua tan đi hơi lạnh ở trên người hắn.
Nàng không muốn nhiều, chỉ cần hắn có thể khỏe mạnh là nàng đã thỏa mãn rồi.
Tiếc là thời gian ôm ấp ngọt ngào còn chưa tới nửa nén hương…
“Thiếu gia, tay chàng đang sờ vào chỗ nào đó?”
“… …”
“Chàng sờ lung tung cái gì, coi như có sờ thì hiện giờ chàng cũng có sức để làm sao?”
Nha đầu này, haizzz, đúng là thẳng thắn đến mức khiến người ta hận mà.
——————-
Tất cả nữ quyến nhà họ Lương vì trưởng tử mà đường xá xa xôi đến tận Tích Phúc Tự ở thành Đại An để cầu phúc, dọc đường vất vả bụi bặm, trong lòng mấy người thiếp đương nhiên chẳng thoải mái gì nhưng không dám thể hiện ra trước mặt lão phu nhân, chỉ đành giả vờ mặt mày vui vẻ suốt cả chặng đường.
Trăm cay ngàn đắng, thành tâm cầu phúc ấy vậy mà vừa trở về lại nhận được một tin tức động trời, khiến tất cả đều choáng váng.
Cậu Cả nhà họ Lương, Lương Trì Khê bị ám sát, nguy hiểm đến tính mạng.
Lương Khúc vừa nghe được tin đã lập tức chạy thẳng về Trúc Uyển, nhanh như một làn gió.
Lão phu nhân ngất xỉu ngay tại chỗ, Lương phu nhân đứng chết trân, khuôn mặt lạnh lùng âm u.
Tin tức này giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ khô, chưa đến hai ngày đã truyền đi khắp thành Đại An, nghe nói sức khỏe của cậu Cả Lương vốn đã không tốt, lại bị kẻ tặc đâm trúng một đao, mất mấy ngày mới cứu lại được một mạng.
Lại nghe nói, kẻ tặc đó bị hộ viện Lương gia bắt được, nhốt ở trong phủ Lương.
Lương Hàn Viễn căn bản không có ý định báo quan, muốn trực tiếp báo thù cho con trai trưởng.
Rồi lại nghe nói tiếp, kẻ tặc đó thực ra là một trong số những hộ viện của cậu Cả Lương cho nên mới hành động dễ dàng như vậy.
Bất quá khi bị bắt, hắn biết mình không sống lâu được bèn không đợi Lương lão gia động thủ mà trực tiếp tự vẫn.
Tin tức phong phú, hàng trăm cách nói, thật thật giả giả không sao phân biệt được nhưng cũng chẳng có ai buồn quan tâm, dù sao chỉ cần đủ náo nhiệt là được rồi, cuối cùng chuyện này trở thành thú vui giải trí trong các buổi trà dư tửu hậu suốt mấy ngày trời trong thành Đại An.
Bên ngoài đồn đãi rợp trời nhưng ở nhà họ Lương lại hoàn toàn trái ngược, tĩnh lặng đến kỳ quái, tựa như không có chút động thái nào.
Lương lão phu nhân ngất xỉu, Lương phu nhân đóng cửa viện không thò chân ra ngoài một bước.
Trúc Uyển thì khóa chặt cửa lớn, bất kỳ ai cũng không thể ra vào.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trên dưới phủ Lương rối như tơ vò, có điều Lương lão gia đã ra lệnh, ai dám lén lút nghị luận chuyện của chủ tử đều đuổi hết ra ngoài.
Đầu năm nay, chuyện thì ai cũng muốn hóng nhưng kiếm sống không dễ dàng nha, cho nên im miệng cho được việc.
Thật ra không chỉ có đám người hầu âm thầm đoán bậy đoán bạ mà chính đám thiếp thất cũng ngứa ngáy như bị mèo cào.
Phải biết rằng, nhiều năm qua có không biết bao nhiêu người trông ngóng, chỉ mong sao Lương Trì Khê chết nhanh một chút, hắn chết rồi thì kẻ khác mới có cơ hội.
Lần này tưởng rằng cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng hy vọng, ai ngờ tường của đại viện lại rào chắc như thép, một ngọn gió cũng không lọt.
Bên ngoài đồn đãi rợp trời chỉ là không biết cái nào thật cái nào giả, lại không có kẻ nào dám lớn gan đi nghe ngóng.
Cho nên hôm nay lúc quản gia thông báo các viện đến tập họp ở đại sảnh, ánh mắt người nào người nấy lóe lên như sói đói, cuối cùng cũng có tin tức rồi.
Trong đại sảnh, Lương lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, Lương lão gia cùng Lương phu nhân chia ra ngồi ở hai bên trái phải, đến cả Nhị lão gia và Tam lão gia cũng có mặt.
Nhìn thế trận này thì hôm nay có lẽ là có chuyện lớn xảy ra, đám thiếp thất vội vàng thỉnh an sau đó nghiêm chỉnh đứng sang một bên.
Trong sảnh lặng ngắt như tờ, cả đám người đợi hết hồi lâu cũng không đợi thấy động tĩnh gì, lại không dám liếc ngang liếc dọc, luôn cảm thấy bầu không khí hôm nay thật quái dị.
Đợi chừng nửa canh giờ mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên, người bước vào là dì Hai Phương Tố Hinh của nhà họ Lương.
Phương Tố Hinh bước vào trong phòng, thấy mọi người đã ngồi đông đủ liền nở nụ cười rạng rỡ – “Con đến chậm xin lão phu nhân thứ tội.
Chẳng là mới sớm ra phu nhân nhà Tiền đại nhân đã cho người đến mời con qua đó.
Con đã nói là dạo gần đây trong nhà lắm việc, không tiện nhưng bà ấy lại nhất quyết không nghe.
Haizzz, từ chối mãi mà không chối nổi cho nên mới chậm trễ đến tận giờ này.”
Phương Tố Hinh lanh lợi tuôn một tràng dài, lời lẽ đâu ra đấy chẳng sai một từ, ngay cả hơi cũng không trật nhịp nào.
Vị dì Hai này của nhà họ Lương, trước nay luôn khôn khéo, mẫn tiệp, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều xử lý ổn thỏa không chê vào đâu được, chẳng trách mà lại được lòng lão phu nhân nhiều nãm như vậy.
“Cô là người giỏi giang, tất nhiên là nhiều việc đến tay.” – Lương lão phu nhân thong thả nhấp một ngụm trà, không mặn không nhạt nói.
Nụ cười trên khuôn mặt Phương Tố Hinh không hề suy suyển, quy củ đứng ở bên cạnh Lương phu nhân.
Xưa giờ đều như vậy, mặc dù Lương Hàn Viễn đã nâng dì ta lên làm lẽ nhưng dì ta luôn nói mình là nha hoàn của phu nhân, vĩnh viễn là như vậy.
Từng ấy năm trôi qua bất kể là trước mặt hay sau lưng, chỉ cần Lương phu nhân ở đó thì dì ta luôn một mực kính cẩn.
Lương lão phu nhân chậm rãi đặt ly trà xuống, hắng giọng một tiếng, đưa mắt liếc nhìn bốn phía mở miệng nói – “Hôm nay gọi mọi người tới đây là có chuyện muốn nói.”
Quản sự biết điều ra hiệu cho đám người hầu lui xuống, xong xuôi chính bản thân mình cũng lui ra ngoài, toàn bộ người nhà họ Lương đều yên lặng chờ đợi lão phu nhân nói tiếp.
“Việc ầm ĩ mấy ngày qua, thiết nghĩ tất cả mọi người đều biết cả, chắc cũng rất muốn biết kết cục của tràng kịch này phải không?” – Lương lão phu nhân vừa dứt lời, đám thiếp thất đứng đó lập tức hoảng sợ quỳ sụp xuống đất.
“Tất cả đứng lên đi.” – Lương lão phu nhân nhàn nhạt mở miệng.
– “Hôm nay kêu các người tới đây, chính là để thỏa mãn các người.”
Lương lão phu nhân quét mắt nhìn khắp phòng.
– “Mấy ngày trước, Tử Ngọc nhà ta bị kẻ gian ám sát, đây là sự thực, có điều may nhờ có tổ tiên phù hộ mới được bình an vô sự.”
“Kẻ kia đã bị bắt ngay tại trận có điều vẫn cứng miệng lắm, nhất quyết không chịu khai ra kẻ chủ mưu sai khiến là ai.” – Lương lão phu nhân nghiến chặt rãng.
– “Ðêm hôm qua còn muốn tự vẫn.”
Tất cả đều rõ ràng, xem ra lời đồn đãi là thật.
“Có điều…” – Giọng điệu của Lương lão phu nhân lại thay đổi – “Hôm nay gọi mọi người tới đây là vì một chuyện khác.” – Bà vừa dứt lời, cửa đại sảnh liền mở ra, mấy hộ viện áp tải một kẻ bị trói gô toàn thân vào trong.
Tất cả người ở trong phòng đều kinh ngạc ồ lên một tiếng, tuy kẻ nọ mặt mũi sưng húp, toàn thân chằng chịt vết thương nhưng bọn họ đều nhận ra hắn là một trong số hộ viện của Trúc Uyển, A Chính.
Thế này là thế nào?
Lương lão phu nhân chỉ vào kẻ bị trói – “Các người nhìn cho kĩ, hắn chính là tên gian tặc đã đâm cháu ta bị thương.
Muốn chết? Hừ, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.” – Nói rồi lại đưa mắt nhìn sang Lương phu nhân vẫn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh – “Đều là do kẻ này hại con dâu ta mấy ngày nay phải ăn ngủ không yên.”
“Lão phu nhân, người không cần quá lo lắng cho phu nhân.” – Phương Tố Hinh cười an ủi – “Tấm lòng người mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, tấm lòng của kẻ làm con tất nhiên cũng như vậy.”
“Lời này đúng lắm.” – Lão phu nhân gật đầu, nhìn xuống đại sảnh nghiêm nghị hỏi – “Gian tặc kia, khai mau! Rốt cuộc là kẻ nào đã sai ngươi tới hại cháu ta?”
Kẻ kia lại chỉ cắn chặt răng, một chữ cũng không chịu nhả ra khiến cho Lương lão phu nhân tức đến run cả người.
“Xin mẫu thân bớt giận, cứ để con tới hỏi hắn.” – Lương Hàn Viễn đứng dậy đi tới trước mặt kẻ kia – “Ta biết ngươi sẽ không chịu khai, có điều ta có vật này muốn cho ngươi xem.” – Ông ta từ từ xòe tay ra trước mặt kẻ kia.
Ánh mắt tĩnh lặng như tro tàn của kẻ nọ đột nhiên lại lóe lên.
“Bây giờ đã chịu nói chưa?” – Lương Hàn Viễn thấp giọng hỏi.
“Bà ấy có mạnh khỏe không?”
“Tất nhiên.”
“Ðược.” – Hắn cắn răng, ngẩng đầu nhìn một vòng quanh phòng, mở miệng nói – “Chắc các vị cũng nhận ra tôi là hộ viện bên cạnh cậu Cả.
Không sai, tôi đã đi theo cậu Cả bảy năm, cậu ấy đối xử với tôi không tệ, phần ân tình này tôi vẫn luôn cảm kích.
Nhưng ba năm trước, mẹ tôi bệnh rất nặng, cần rất nhiều bạc để chữa bệnh, trong lúc tôi đang sầu lo vì không biết phải làm thế nào thì có một người cầm ngân lượng tới nói chỉ cần ta giúp người nọ làm một việc thì sẽ đưa bạc cho mẹ tôi chữa bệnh.”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp – “Trên đời này không bữa cơm nào là miễn phí, đạo lý này tôi hiểu nhưng sau khi đưa tiền người nọ vẫn không hề sai tôi làm việc gì, hơn nữa về sau vẫn tiếp tục cung ứng tiền cho mẹ tôi chữa bệnh.
Cho đến mấy ngày trước, người nọ truyền tin tới bảo tôi thừa dịp nữ quyến trong nhà tới chùa Tích Phúc cầu phúc, ám sát cậu Cả.”
Mọi người đều ồ lên.
“Tôi vô cùng do dự vì cậu Cả là người lương thiện, tôi không muốn làm như vậy nhưng người nọ lại đưa ra hà bao mà mẹ tôi vẫn luôn đeo bên người nói là đang giữ bà trong tay, nếu như tôi không làm thì mẹ tôi sẽ mất mạng.
Tôi không còn cách nào khác chỉ đành đồng ý.
Hôm ấy thừa dịp các hộ viện khác đi tuần quanh viện, tôi liền âm thầm lẻn vào phòng cậu Cả.”
Sau đó hắn không những thất thủ mà còn bị bắt lại.
Hắn biết mình thất bại rồi, thất bại thì thất bại, hắn cũng đã sớm nghĩ đến kết cục từ lâu.
Một viên độc dược là giải quyết được hết tất cả mọi chuyện như vậy thì ít nhất mẹ hắn cũng có thể được an toàn, nhưng ngay đến chết mà hắn cũng không được như ý.
“Nói cho ta biết, là ai xúi giục ngươi?” – Lương lão phu nhân nghiêm nghị hỏi.
“Người đó cũng có mặt trong đại sảnh này.” – Hắn đưa mắt nhìn một vòng cuối cùng tầm mắt dừng lại một chỗ – “Dì Hai, xin lỗi.”
Sắc mặt Phương Tố Hinh Vẫn không thay đổi, lập tức quỳ xuống – “Tôi bị oan, tiểu thư, xin cô làm chủ cho tôi.” – Trong số những người ở đây Phương Tố Hinh không cầu xin bất cứ ai mà chỉ đích danh Lương phu nhân, vị tiểu thư mà dì ta hầu hạ từ nhỏ.
Lương phu nhân khẽ nhếch mép – “Tố Hinh, cô muốn giết con trai ta, cô cảm thấy ta sẽ làm chủ gì cho cô?”
“Tiểu thư, làm sao tôi lại muốn hại chết cậu Cả được? Cậu ấy là con trai cô, cũng có nghĩa là chủ tử của tôi, trước nay tôi luôn yêu thương cậu ấy, tuyệt không có nửa phần ý nghĩ muốn hại cậu ấy.”
“Thật sao? Vậy 25 năm trước, chuyện canh bổ của ta bị hạ độc rốt cuộc là thế nào?”
“Chuyện đó… chuyện đó rõ ràng là do mụ đỡ kia trả thù, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”
“Vây chuyện tên hầu hạ độc vào trong thức ăn của Tử Ngọc mười năm trước thì sao?”
“Tên hầu đó… Tôi không biết, tôi và hắn không liên quan gì với nhau.”
“Haizz…” – Lương phu nhân nhẹ nhàng thở dài – “Nếu cô nhận thì có lẽ ta sẽ không hận cô đến như vậy.” – Bà lắc đầu – “Giữa ta và cô có ba mươi mấy năm tình cảm, cho đến hôm nay ta mới biết thì ra cô hận ta tới vậy.”
“Tiểu thư, tôi không hề hận cô, tôi vẫn luôn xem cô như chủ tử của mình.”
Lương phu nhân trầm mặc, không muốn nói thêm gì nữa.
Lương Hàn Viễn đứng dậy, vẻ dửng dưng vĩnh viễn không thay đổi – “Nếu như không có chứng cứ thì hôm nay cũng sẽ không triệu tập mọi người tới đây.” – Ông ta vỗ tay một tiếng, hai người phụ nữ chừng 50 tuổi bước vào.
“Các ngươi tự nói đi.”
“Tôi là con gái của Điền Tiểu Hoa, chính người này năm đó đã bắt tôi để uy hiếp, ép mẹ tôi tới Lương gia làm bà đỡ, thừa dịp Lương phu nhân chuẩn bị sinh con, hạ độc vào trong canh bổ, sau đó tôi may mắn trốn thoát được nhưng mẹ tôi lại bị giết chết.”
“Dì Hai, cô có thể không nhận ra tôi nhưng tôi lại nhận ra cô, con gái tôi, Thược Dược, cô có còn nhớ không? Chính là đại nha hoàn bên cạnh cô, hầu hạ cô chín năm.
Mười năm trước nó trượt chân ngã xuống nước rồi chết đuối.
Cô cho là nó chết rồi thì chuyện của cô không còn ai biết nữa sao?”
“Năm đó Thược Dược và người hầu bên cạnh cậu Cả, Vinh Phong đem lòng yêu thương nhau, cô liền đem tính mạng của con bé ra uy hiếp Vinh Phong hạ độc trong thức ăn của cậu Cả.
Sau khi chuyện xảy ra, Vinh Phong liền vì Thược Dược mà tự vẫn nhưng cô vẫn không chịu bỏ qua cho con gái tôi.
Nó trượt chân ngã xuống nước, thật trùng hợp quá không phải sao?”
“Nói bậy!” – Phương Tố Hinh tỉnh táo cười nói – “Nếu như những gì các ngươi nói đều là sự thật vậy thì tại sao không đi báo quan? Tại sao không tới Lương gia tố cáo ta?”
“Chỉ bằng vào đám tay chân bên cạnh cô, chỉ sợ bọn tôi còn chưa kịp bước chân vào nha phủ cùng Lương gia thì đã bị giết chết rồi.”
“Ta chỉ là phận lẽ, làm sao có được bản lĩnh lớn đến vậy.” – Phương Tố Hinh cười nhạt – “Các người muốn vu oan cho ta thì cũng phải tìm một lý do hợp lý một chút, những lời lẽ hoang đường như vậy ai tin được?”
“Haizz…” – Từ noãn thính bên cạnh truyền đến tiếng thở dài khe khẽ, cắt ngang sự tức giận của Phương Tố Hinh – ” Dì Hai, không biết là dì có từng nghe qua một câu… Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn?”
Phương Tố Hinh biến sắc, là Lương Trì Khê, hắn cũng ở đây!
Giọng Lương Khúc trong treo tiếp lời – “Cậu Cả biết được chuyện lão gia muốn đuổi cậu Hai ra khỏi nhà liền biết chuyện này nhất định sẽ khiến cho người nào đó rối loạn.
Một người khi lòng dạ rối bời thì hành sự rất dễ xảy ra sai lầm, cho nên vị tiên sinh đoán mệnh kia xuất hiện ở Lương gia, mục đích chẳng qua chỉ là muốn đuổi tôi đi, tạo cơ hội hạ thủ cho tên hộ viện kia.
Cậu Cả vẫn luôn cho người giám sát dì Hai, chẳng qua là dì không phát hiện ra mà thôi.
Dì sai người bắt cóc mẹ chủa A Chính, uy hiếp hắn ra tay, cho nên hôm nay chúng tôi đã cứu mẹ hắn ra, để hắn khai ra sự thật, cùng một đạo lý mà thôi.”
“Dì Hai đúng là rất thông minh, trước giờ luôn không bao giờ tùy tiện ra tay nhưng một khi đã làm thì toàn ra sát chiêu.
Người đi tìm thầy tướng, người tiếp xúc với A Chính đều là do Hải Ðường trong viện của dì làm, còn dì thì không bao giờ ra mặt.
Mà ngoài cô ta ra, dì cũng không thể yên tâm để cho người khác làm, bởi vì càng ít người biết chuyện thì dì càng an toàn.”
Đến khi Hải Ðường cũng bị giải ra, Phương Tố Hinh nhìn thần sắc cô ta liền biết mọi chuyện đã không thể chối cãi nữa, bởi vì có nói cũng không có ai tin.
Phương Tố Hinh dứt khoát đứng thẳng dậy, lạnh lùng cười – “Đúng, đều là do ta làm đấy, vậy thì thế nào?” – Dì ta hung ác chỉ tay vào Lương phu nhân – “Những việc ta làm, đều là do cô ép mà ra!”
“Thế ư?” – Lương phu nhân khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.
“Đúng vậy.” – Tiếng cười của Phương Tố Hinh vừa bi ai vừa thê lương – “Tiểu thư, nãm đó nếu như cô chịu nghe lời khuyên của ta gả cho cậu Lữ thì tất cả những chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra.”
Mặt Lương Hàn Viễn lập tức đen xì như đít nồi – “Đồ điên, ngươi nói bậy cái gì đó!”
“Điên? Ta điên bằng chàng sao?” – Phương Tố Hinh nhìn Lương Hàn Viễn điên cuồng cười to.
Đến khi tiếng cười dần tắt lịm, dì ta quay đầu nhìn đám thiếp đang choáng váng bên cạnh – “Lũ các ngươi đều là đồ ngu, đều bị người đàn ông vô tình này lừa gạt, xoay trong lòng bàn tay.
Các ngươi tưởng rằng lão gia lạnh lùng phong lưu, lão gia không thích các ngươi vì các ngươi không đủ đẹp? Ha ha ha… Đúng là ngu ngốc, năm đó ta cũng ngốc hệt như vậy!”
Mọi người trong phòng đều im lặng, nhìn Phương Tố Hinh đau thương đến thất thố.
“Lương Hàn Viễn không phong lưu, cũng chẳng lạnh lùng.
Chẳng qua là đời này chàng chỉ yêu duy nhất một người đàn bà, người đó vĩnh viễn không phải ta hay các ngươi mà là cô ta.” – Phương Tố Hinh chỉ vào Đào Tĩnh Dư – “Lão gia yêu cô, yêu đến phát điên, yêu đến mất trí, còn chúng ta chỉ vật hi sinh trong đoạn tình yêu cuồng dại của hai người.”
“Chẳng qua là ta ngốc hơn bọn họ, cho rằng không có cô thì lão gia sẽ nhìn thấy ta, cho mãi đến sau này ta mới hiểu ra sự vô vọng của chính mình.
Nếu như đã không có được người thì ta phải để cho con trai ta thừa kế gia sản của nhà này! Con trai ta mới chính là người làm chủ Lương gia!”
“Ngươi đúng là trúng tà rồi!” – Lương lão phu nhân dộng quải trượng xuống đất, tức giận đến phát run.
Nhị lão gia và Tam lão gia vội vàng đi tới bên cạnh trấn an.
“Trúng tà? Bà biết thế nào là trúng tà sao?” – Phương Tố Hinh nhìn Lương lão phu nhân, cười khẩy – “Có trúng tà hơn con trai bà không? Lương Hàn Viễn nạp thiếp là vì muốn tranh hơn thua với vợ, nạp vào cửa rồi bày trong hậu viện, một ngón tay cũng không đụng đến, chỉ bởi vì Đào Tĩnh Dư.
Bà có biết tại sao lại có Lương Hữu Tiên không? Ha ha ha… Bởi vì nó vốn dĩ không phải là con trai của Lương Hàn Viễn.”
Lời này vừa thốt ra, đến cả Đào Tĩnh Dư cũng phải đưa mắt nhìn Lương Hàn Viễn.
“Dì nói bậy!” – Lương Hữu Tiên nóng nảy nói – “Sự trong sạch của mẹ tôi, sao có thể để cho dì tùy tiện hủy hoại?”
“Trong sạch?” – Phương Tố Hinh không nhịn được cười to – “Không chồng mà chửa, quả là trong sạch.
Nếu như không phải cô ta tới cầu xin lão gia, được lão gia đồng ý nạp vào cửa thì cô ta đã sớm mang theo ngươi đâm đầu xuống sông rồi.
Có biết vì sao lão gia lại lấy mẹ ngươi không? Bởi vì đôi mắt của cô ta có vài phần tương tự với Đào Tĩnh Dư!”
Trong đại trạch không có bí mật nào là vĩnh viễn, chỉ cần muốn biết thì ắt sẽ có biện pháp.
Phương Tố Hinh quay đầu nhìn về phía Lương phu nhân – “Tiểu thư, ta năm tuổi thì đã đi theo cô, bất cứ chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho cô.
Ban đầu, khi cậu Lữ tới nhà cầu hôn, cô biết rõ ta mong cô gả tới đó nhưng cô lại phải lòng Lương Hàn Viễn, ta có khuyên thế nào cô cũng sống chết đòi gả, lúc ấy cô có biết ta hận cô tới cỡ nào không?”
“Ta muốn chứng minh cho cô thấy, người đàn ông mà cô dù phải hy sinh tất cả cũng phải lấy làm chồng đó, căn bản không đáng giá để cô yêu.
Cô xem, một viên thuốc, một bộ y phục, cũng đủ để chứng minh tình yêu của hai người không chịu nổi một kích.”
Năm đó Phương Tố Hinh thừa dịp Lương hàn Viễn ra ngoài xã giao uống say, mặc y phục của Đào Tĩnh Dư, sau đó lại hạ xuân dược vào trong canh giải rượu.
Khuôn mặt Lương Hàn Viễn rắn đanh lại, mỗi lần nghĩ tới chuyện này là trong lòng ông lại hận.
“Ta biết cô sẽ không tha thứ cho lão gia, tính cách của cô chính là như vậy.
Hai mươi lăm năm qua, hai người tự hành hạ lẫn nhau, lão gia lần lượt nạp hết người này đến người khác nhưng ngu ngốc nhất vẫn là đám đàn bà bọn ta.
Các ngươi cho rằng lão gia thích các ngươi sao? Đều bị lừa cả!”
Phương Tố Hinh cười to – “Các ngươi cho rằng lão gia lạnh nhạt với chính thất, lại để cho ta quản lý gia vụ, để con trai ta giúp xử lý công việc làm ăn bên ngoài là thích ta, sủng ái ta sao? Sự thật thì Lương Hàn Viễn làm như vậy mục đích là muốn để mẹ con ta làm bia chắn cho mẹ con cô ta!”
Phương Tố Hinh chỉ vào Lương phu nhân- “Tiểu thư, cô đều biết hết có đúng không? Trong tòa đại trạch này, một đám đàn bà cùng tranh giành một người đàn ông, sao có thể không đấu đá.
Trong các người có kẻ nào mà chưa từng đấu? Lão phu nhân, bà có dám nói là chưa từng?” – Phương Tố Hinh quay đầu nhìn đám đàn bà đang rúm ró ở góc phòng – “Dì Ba, Dì Tư, trong các người, có người nào mà chưa từng âm thầm giở thủ đoạn với nhau? Lương Hàn Viễn, chàng đẩy ta ra làm bia đỡ đạn, ta sẵn lòng… ta thực sự sẵn lòng, nhưng tại sao cuối cùng trong lòng chàng vẫn không có ta?”
“Chàng chỉ yêu người đàn bà này, chỉ muốn cô ta sinh con cho chàng.
Nhưng chàng lại phải làm bộ như lãnh đạm, ghét bỏ bởi vì chàng biết, chỉ cần chàng thích người nào thì người đó sẽ trở thành mục tiêu của kẻ khác.
Lương Hàn Viễn, đàn ông như chàng mới là kẻ lão luyện nhất, người khác tính toán thế nào cũng không lại được!”
Tất cả đều trầm mặc, có người thì kinh hãi, có người lại lạnh lùng nhìn cục diện.
Phương Tố Hinh gập bụng cười nhưng nước mắt lại chảy ra – “Tiểu thư, ban đầu nếu như cô chịu gả cho Lữ công tử thì ta cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay, ở bên cạnh Lữ công tử thì ta sẽ không khổ sở như vậy, ta cũng sẽ không…” – … Yêu người đó.
Ba chữ kia, Phương Tố Hinh không nói ra nhưng Đào Tĩnh Dư hiểu, bà nhẹ nhàng thở dài – “Tố Hinh, tình cảm đạt được bằng tính toán, trước sau đều không phải thật.”
Nếu như không có âm mưu năm đó thì có lẽ Phương Tố Hinh đã có thể gả cho một người yêu mình, sống một cuộc đời bình thản hạnh phúc, vậy thì tất cả mọi chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng chuyện gì phải đến rốt cuộc cũng vẫn đến.
“Ta không hối hận, tiểu thư, ta thật không hối hận, chẳng qua ta chỉ hy vọng cô không nên vì ta mà trút giận lây lên Hữu Gia.” – Phương Tố Hinh rốt cuộc vẫn quỳ xuống – “Coi như đây là chuyện cuối cùng mà ta cầu xin cô.”
Dứt lời Phương Tố Hinh lập tức cắn nát viên thuốc trong miệng, viên thuốc này dì ta đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Khóe môi từ từ rỉ ra máu tươi, Phương Tố Hinh mở to mắt chăm chú nhìn vào người đàn ông mà cả đời mình chỉ có thể ngắm nhưng không thể lại gần.
Nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu hắn, thực sự chưa từng nghĩ tới…
Tất cả, đều như bụi bặm dần lắng xuống..