Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Nghe vậy, Hàn Ngật giật mình, sao lại như vậy được, hắn đã xem xét rất kĩ ngôi nhà, căn bản như bị bỏ lâu rồi sao giờ lại có người tới được.

Tạm gác lại suy nghĩ, Hàn Nhật mau chóng cất đồ đạc vào tay nải, hiện tại hắn muốn mau chóng ra khỏi nơi này. Đang định phi nhanh ra ngoài cửa thì hắn lại nghe bên ngoài có tiếng nói:

-Thật không ngờ trong trận pháp lại có một ngôi nhà.

-Thôi bận tâm làm gì, ngay từ đầu ta đã bảo không cần vào rồi, một cái trận pháp có như không vậy thì bên trong có cái gì chứ, mau đi thôi không muộn.

-Làm gì phải vội chứ, còn lâu mới diễn ra lễ cưới, ta cứ đi từ từ, hiện tại cũng đã tối rồi, ta cũng chẳng muốn đi nữa. Nếu đã vào đây thì tiện thể nghỉ ngơi luôn đi.

-Hừ...ta không phải loại lề mề như ngươi, đi mau, ta không muốn tốn thời gian cho việc vớ vẩn này.

-Vậy kệ ngươi, có giỏi thì tự mình đi đi, ta muốn ở đây nghỉ ngơi đó ngươi làm gì được.

-Cao Thăng tên đáng chết nhà ngươi.

Vừa dứt lời, Hàn Nhật bên trong ngôi nhà đã nghe được tiếng bước chân. Trong đầu Hàn Nhật nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết, hiện tại thì việc trốn cơ hồ không thể, mà khi nghe đoạn hội thoại vừa rồi hắn cũng biết hai người này cơ hồ chỉ là người qua đường không phải chủ nhân ngôi nhà, lại là đàn ông. Tiếp đó Hàn Nhật hô to:

-Là ai vậy.

Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.

"Có người".Trong lòng hai người bên ngoài thầm hô, ánh mắt nhìn nhau, lại cảnh giác nhìn vào ngôi nhà.

Không đợi hai người phản ứng, từ bên trong ngôi nhà một bóng người bước ra. Nhưng rất nhanh hai người đã bình thường trở lại, cái bóng người đó lại là một tiểu hài tử. Tiểu hài tử đột nhiên cất tiếng:

-A! thì ra là hai người. Đúng rồi có phải hai vị thúc thúc này cũng bị lạc đường sao.

Không đáp lại lời tiểu hài tử, người đàn ông phía trước tên Cao Thăng quay lại nói với người phía sau:

-Tô Hoàng, tiểu hài tử này.

-Không sao, hỏi rõ ràng đã.

Người đàn ông tên Tô Hoàng sao khi đáp lời liền tiến gần về phía tiểu hài tử.

-Ngươi là ai vậy?

Nhìn người đàn ông hài tử ngây ngô nói:

-Đại thúc, không có gì đâu, cháu không phải người ở đây mà là bị lạc, thúc có thể chỉ cho cháu đường rời khỏi cái nơi quái quỷ này không, cháu sợ.

Tiếp đó hài tử trước mặt nhanh chóng bày ra bộ dáng sợ hãi.

-Haha...thì ra là vậy, thôi ta đi vào nghỉ ngơi.

Cao Thăng đằng sau nghe hài tử nói nhanh chóng vui vẻ hướng vào bên trong ngôi nhà, mặc kệ tiểu hài tử.

Tiểu hài tử này đương nhiên là Hàn Nhật, hắn đã nghĩ ra cách này để nhanh chóng ra khỏi đây. Hàn Nhật lúc đầu còn dự định giả làm chủ nhà nhưng nghĩ lại quá dễ bại lộ, trong lúc vội vàng chỉ có thể nghĩ đại lý do bị lạc thì may ra thoát khỏi nơi đây, vốn muốn định nghỉ ngơi nhưng hiện tại nếu ở cùng hai người lạ mặt hắn không an tâm.

-À bị lạc sao, ta cũng vừa tới đây nhưng cũng biết cách ra, ngươi cứ đi vòng về phía đó là được.

Tô Hoàng cúi xuống nói rồi tay chỉ về một bên của ngôi nhà.

Hàn Nhật hiện tại mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, đây là một đại hán cao to, khuân mặt chữ điền, mày rậm, thêm một bộ râu quai nón lại trông rất giữ tợn. Nhưng đã có lòng nhắc nhở hắn vậy nên Hàm Nhật cumgx tăng một phần hảo ý, gật đầu nói:

-Đa tạ thúc thúc, nếu không có người chỉ sợ ta không ra được.

-Không có gì.

Nói xong, Tô Hoàng đưmgs thẳng người dậy, bộ dạng muốn đi vào trong nhà. Nhưng chợt nghĩ gì đó lại dừng lại, quay qua đã thấy Hàn Nhật đi được một đoạn liền hô:

-Dừng lại.

Hàn Nhật đang đi nghe vậy liền hốt hoảng, hắn chắc chắn mình vừa rồi không có sơ hở gì, theo bản năng muốn chạy nhưng lại bình tĩnh một chút quay lại nói:

-Có chuyện gì đại thúc.

Tô Hoàng bày ra bộ dáng quan tâm:

-Không có gì, chỉ là ta thấy tại trời đã tối, lại thêm trong khu rừng này , nếu đi sợ nguy hiểm gì.

-À việc này không có sao đâu, ta hiện tại đang có việc ghấp không thể ở lại được, liền muốn đi ngay.

Nói xong Hàn Nhật hơi gật đầu rồi quay người đi tiếp. Sau lưng hắn, chân mày Tô Hoàng hơi nhíu lại, đột nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ lại tay nải trên lưng Hàn Nhật.

Hàn Nhật đang đi cũng cảm giác được ánh mắt kia, hắn không dám chậm trễ bước nhanh khỏi khu nhà này.

Khi đi xa cách khu nhà đã được mấy dặm thì tâm tình Hàm Nhật vẫn cực kì căng thẳng, hắn vẫn cảm giác được phía sau mình có ai đó đang đi theo. Tuy chỉ là cảm giác theo bản năng nhưng hắn tin vào thứ này. Tuy là đường rừng nhưng chân Hàn Nhật vẫn liên lục chạy nhạnh.

"Vù..."

Đột nhiên bên tai Hàn Nhật có nghe tiếng gió, tiếp đó trước mặt hắn đã xuất hiện một thân ảnh cao.

Hàn Nhật nhận ra đây là người vừa rồi nhắc nhở hắn Tô Hoàng.

Tô hoàng chắp tay sau lưng, bộ dạng tự nhiên mỉm cười nói:

-Đang tối như vậy dù có chuyện faaps cũng không phải chạy nhanh vậy chứ.

Chân Hàn Nhật không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước, ánh mắt không dám rời khỏi Tô Hoàng lại cười nói:

-A đại thúc người lo cho ta sao, người thật tốt, không sao đâu ta đi được.

Nhìn kĩ tiểu hài tử trước mặt, Tô Hoàng bắt đầu thấy thú vị, ánh mắt lại nhìn vào quần áo trên người Hàn Nhật ra vẻ quan tâm:

-Cậu bé, ngươi có phải đang thiếu tiền không vậy.

Xa xa, Hàn Nhật nghe vậy có vẻ giật mình, hắn không hiểu người trước mặt có ý gì nhưng vẫn nói:

-Cái này... À đúng vậy, ta dsang rất thiếu tiền người nhìn quần áo ta cũng thấy mà. Có phải người muốn cho ta ít tiền không, đị thúc người thật tốt a.

-Không phải, ta làm gì có nhiều tiền vậy, nhưng ta lại muốn giao dịch với ngươi một ít món đồ.

-Giao dịch, người nói vậy là sao, ta không hiểu. Thôi người đừng nói đùa nữa, ta thì có cái gì chứ, người nhìn đồ trên người ta là biết.

Đoạn nói, tay Hàn Nhật chỉ vào người mình.

Tô Hoàng vẫn không từ bỏ, tay chỉ về phía tay nải đeo trên lưng Hàn Nhật.

-Ngươi có, nếu như ta không nhầm thì trong tay nải của ngươi có một quả màu đỏ đúng không.

Quả màu đỏ, tâm trí Hàn Nhật đảo nhanh, cuối cùng hắn cũng nhớ ra quả kia trong tay nải mình. Khi lần trước lỡ ăn nó hắn vẫn còn giữ trên mình. Bỗng hắn nghĩ tới một điều, nếu đã cất trong tay nải rồi sao người trước mặt lại có thể nhìn ra được, lại biết rõ ràng. Hàn Nhật không tự chủ được lại càng đề phòng hơn.

Thật ra hắn không biết hiện tại nếu tu luyện có thể dùng thần thức cảm nhận vật xung quanh, nhưng tại từ khi tu luyện tới nay mặc dù biết có tồn tại thứ này nhưng hắn rất ít khi sử dụng, lại thêm lão đầu suốt chặng đường dường như cũng cố tình cho hắn chỉ nhìn bằng mắt thường.

Thấy Hàn Nhật phản ứng như vậy Tô Hoàng lập tức xua tay:

-Không cần phải sợ vậy đâu, ta không có ác ý gì cả, chỉ là hiện tại ta đang rất cần nó để chữa bệnh.

-Chữa bệnh?

Mặt Tô Hoàng lập tức trở lên buồn bã, nói:

-Đúng vậy, con gái ta hiện tại mới ba tuổi đang bị bệnh phong hàn, nên rất cần nó để chữa trị. Vì vậy, cậu bé ta có thể mua nó.

Trong lòng Hàn Nhật lập tức thầm mắng Tô Hoàng vô sỉ, ngươi tưởng ta không biết gì sao. Hàn Nhật đã từng ăn lên biết rất rõ, hắn thân thể khỏe như vậy suýt chút nữa còn mất mạng, một cô bé ba tuổi mà ăn vào không bị nổ chết mới lạ.

Nhìn biểu cảm trên mặt Tô Hoàng hắn không khỏi cảm thán, người này thật biết diễn nhưng vẫn còn kém chán, con gái có bị phong hàn thôi mà trên mặt lại thương tâm như đi đưa đám vậy, thật là kém mà, chỉ đạt hơn nửa thôi.

Nếu Tô Hoàng đang duễn kịch kia mà biết Hàn Nhật còn đang chấm điểm cho mình không biết nghĩ thế nào.

Được, dám chơi lừa đảo với ta sao, Hàn Nhật có chút linh thường, hắn làm ăn xin cũng không phải để trưng cho đẹp. Tiếp đó con ngươi trong mắt hắn thoảng đảo, bên trong bỗng dưng nước mắt cứ tuôn ra, giọng kích động:

-Đại thúc...người...ngườ...nói thật chứ, quả đó có thể chữa trị phong hàn sao.

Nhìn nước mắt chảy như mưa lại vẻ mặt kích động trước mặt, Tô Hoàng ngơ ngác, con gái ta trị bệnh thật cũng không cần như vậy chứ.

-Thật.

Nghe vậy, Hàn Nhật càng kích động gào khóc to:

-Ô... mẹ của con cuối cùng qua bao ngày con cũng tìm ra cách cứu mẹ rồi. Mẹ cuối cùng cũng được khỏi bệnh.

-Nhờ trời cao có mắt. Ô...Ô... cảm ơn đại thúc, nhắc nhở ta đi ngay đây.

Trước vể mặt ngơ ngavs của Tô Hoang thì Hàn Nhật đột nhiên chạy vụt đi.

-Ơ, tiểu tử đứng lại.

Sau khi hoàn hồn Tô Hoàng vội hô rồi đuổi theo hướng Hàn Nhật, may hắn chưa chạy xa nên sau một lúc Tô Hoàng lại ở trước mặt hắn.

-Đại thúc người đừng ngăn ta, ta đang có truyện rất ghấp, mẹ ta đang rất cần ta về chữa trị.

Hàn Nhật nước mắt vẫn đầy mặt, tay đẩy Tô Hoàng muốn chạy ré ra. Nhưng làm sao hắn có thể thoát được.

-Ngươi sao vậy, tự nhiên kích động như thế.

Thấy không thể thoát ra, Hàn Nhật hơi lùi người lại giữ khoảng cách, lại bắt đầu kể lể:

-Ô...Đại thúc, ta nói thật với người, mẹ ta cũng đang bị phong hàn nặng nằm ở nhà. Nhà ta nghèo quá không có tiền chữa bệnh, may sao có mấy người tốt bụng chăm sóc hộ để ta vào rừng tìm thuốc trị bệnh cho mẹ nhưng mãi không tìm thấy lại chỉ tìm ra quả này, chẳng may lại bị lạc may gặp đại thúc nhắc nhở, hiện tại nếu quả kia thật sự trị được bệnh thì ta cần về gấp với mẹ ta. Hu hu...

-Cái gì, bị... bệnh phong hàn.

Tô Hoàng nghe vậy giật mình, sao lại như vậy được, tùy tiện tìm một lí do không ngờ lại càng phiền phức hơn, điều này làm hắn phát điên.

-Đúng vậy, xin lỗi người, ta không thể cho người quả này được. Mẹ vất vả đẻ ta ra, lại cực khổ nuôi tôi lớn như vậy. Hức...hức.. hiện tại người bị bệnh ta không thể phụ người được, như vậy là bất hiếu, vì vậy người đừng ngăn ta nữa.

Hàn Nhật cơ hồ nức lên.

-Cái này....

Tô Hoàng bắt đầu lúng túng, hắn hiện tại đang không biết phải nói sao, nếu đã nói trước đó rồi thì không thể nói lại được. Lại nhìn Hàn Nhật đang muốn chạy đi vội nói:

-Thứ quả này không thể dùng cho người cai tuổi được đâu.

Ôi cái lý do, Hàn Nhật không còn gì để nói, tên này viện lý do thật là bá mà. Nhưng mặt lại biểu cảm từ hơi thất vọng rồi sang kiên quyết:

-Thật vậy sao...thôi ta mặc kệ, nếu ta về muộn sợ không kịp, thà còn một tia hi vọng cũng được.

"Hừ"

Hàn Nhật vừa dứt lời Tô Hoàng đã hừ lạnh, trên mặt chuyển đổi, không còn bộ dáng thương tâm vừa rồi.

-Ngươi không thể đi, trừ khi giao quả đó đây.

Hàn Nhật thấy biểu hiện của Tô Hoàng thì cả kinh vội lùi càng xa hơn. Hiện tại hắn biết người này đã động sát tâm.

p/s: Mọi người cố đọc tam mấy chương do gấp nên việc cách dòng và sửa lỗi không đủ. Nếu hay thì thank và like nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui