Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Trong một căn phòng lớn, hiện tại một người đâng đi đi lại lại, bên cạnh hắn, một người đàn ông khác, tuổi trạc tứ tuần, quanh người mặc giáp vàng, quanh người linh khí lưu động.

" Sở Phi, ngươi chắc đã gửi thư rồi chứ" Vừa đi người kia đột nhiên quay qua nói với người thân giáp vàng kia.

"Đúng vậy chúng ta đã gửi thư mời cách đây một tháng, mới vài ngày trước tôi đã đã gửi lại một lần nữa và cũng đã có hồi âm rằng bọn họ cũng đã cử người tới" Người được gọi là Sở Phi liền đáp, tay liền lấy từ ngực ra một tấm lệnh phù. Người kia cũng vội vàng nhận lấy, xem xong tâm trạng dường như càng không tốt, mày nhíu lại.

"Gửi cách đây cả một tháng thì sao hiện tại có thể chưa tới được, chẳng lẽ họ cố tình trêu đùa"

"Việc này không thể, việc này quan trọng như vậy chắc hẳn sẽ không làm như vậy, tôi nghĩ khả năng họ sảy ra vấn đề nên mới chậm lại ngày"

"Biết sao được, hẳn ngươi phải hiểu chúng ta phụ thuộc vào Hắc Tinh bang rất nhiều" Thở dài một hơi ông nói tiếp.

"Ngươi nói bọn hắn xảy ra chuyện sao, hẳn là không thể, tu vi của bọn họ không phải dạng yếu kém gì, nếu thật xảy ra chuyện cũng vẫn có thể dễ dàng mà chạy thoát, nếu họ biết quan trọng cũng chẳng thể nào dám chậm trễ."

Sở Phi bên cạnh đang định nói gì đó thì cửa đại điện đột nhiên mở ra. Vốn đinh quát mắng kẻ tới nhưng khi nhìn thấy người vào thì hắn lại thôi.

"Ngươi vào đây làm gì, chẳng phải còn rất nhiều việc phải chuẩn bị sao" Nhìn thấy người vào là trung niên nam tử, thành chủ lập tức nói, nhưng trong giọng nghe ra ra có chút khó chịu.

Trung niên nam tử đối với thái độ kia dường như không để ý, lướt qua Sở Phi bên cạnh, tiếp lại thi lễ với người kia.

"Cha ! Việc chuẩn bị hôn sự cũng không có gì nhiều, con đã phân phó tất cả người làm, đảm bảo ngày mai có thể hoàn thành"

Trung niên nam tử này chính là Ngô Mộc Lâm, người mà hầu như ngưoqif dân trong Thanh La thành này ai cũng biết. Ngô Mộc Lâm cũng chính là con trai thứ hai của Ngô Quán Thiên thành chủ Thanh La thành này. Người đang đi đi lại lại kia cũng chính là cha hắn.

Quay qua nhìn Sở Phi, Ngô Mộc Lâm làm bộ dáng tươi cười:" Ồ ! thì ra Sở Bộ Đầu cũng ở đây"

Đối với khuân mặt đàng cười trước mặt, Sở Phi cũng không có bao nhiêu biểu cảm, chỉ hơi gật đầu coi như chào hỏi.

"Như vậy coi như xong rồi, nếu không còn việc gì ngươi có thể ra ngoài rồi" Ngô Quán Thiên hiện tại đã ngồi xuống, tự rót một chén trà, nói.

"Cha, người sao phải vội vàng như vậy chứ, ta còn việc chưa nói mà"

" Hiện tại cũng chỉ có việc hôn sự, mà ngươi nói cũng chuẩn bị xong rồi, đâu còn việc gì nữa, hay chẳng lẽ trong thành lại có biến sự mà ta chưa biết."

" À người đừng lo, thực sự cũng không có gì to tát cả, chẳng qua là chuyện của Yên Ly"

Nghe vậy, Ngô Quán Thiên mặt cũng không bao nhiêu thay đổi, nhìn Ngô Mộc Lâm đã ngồi xuống đối diện, nhàn nhạt hỏi:

"Cô ta có thể sao chứ, chẳng phải cho người bảo vệ sao"

" Cha đúng là con đã cho người bảo vệ cô ta, nhưng hiện tại con thấy hôn lễ cũng đã sâp diễn ra, nếu như thật sự phải đón xa như vậy soqj sẽ chậm trễ. Vậy nên con nghĩ hay ta hãy đưa cô ta về ở trong phủ, Sở bộ đầu ngài thấy đúng chứ" Đoạn nói quay ra nhìn Sở Phi vẫn đứng bên cạnh.

Ngô Quán Thiên cũng không lập tức trả lời, cũng qua nhìn Sở Phi:" Ngươi thấy sao"

Gật nhẹ đầu, Sở Phi giọng vẫn không cảm xúc" Ta thấy hắn nói cũng có đạo lý, hai nơi quả thật quá xa nhau, nếu tổ chức hôn lễ long trọng thì việc này có phần khó. Dù cho cô ta ở đây trước thì cũng không có ai nói gì, cũng không ảnh hưởng nhiều"

Không để ý đến cách xưng hô của Sở Phi, Ngô Quán Thiên đảo mắt một cái, quay qua Ngô Mộc Lâm nói :

"Được rồi, ngươi cứ sắp xếp một phòng cho cô ta, rồi chuyển vào đấy, nhưng phải nhớ cẩn thận, không được có sơ xuất gì"

"Việc này người không phải lo, hẳn là khong ảnh hưởng đến việc của người đâu" Ngô Mộc Lâm cũng lập tức đứng dậy , thi lễ một cái, lập tức lại đi ra ngoài.

"Ngươi thấy hắn ra sao" Đợi cửa phòng lại đóng một lúc, Ngô Quán Thiên quay mặt qua Sở Phi nói.

Lúc này, lông mày kiếm của Sở Phi vẫn đang nhíu chặt, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa, một lúc sau mới đáp:"Ta vẫn không thể đoán được, hắn quả thật che giấu quá sâu"

Nghe vậy thành chủ cũng không nói gì, chỉ thở dài một hơi.

...

Ngô Mộc Lâm sau khi ra ngoài cửa phòng kia thì lập tức gọi một tên gia đinh phân phó gì đó, tay chắp ra đằng sau, bước đi.

Nhưng chẳng đợi hắn đi được mấy bước thì đã có người chắn trước mặt.

"Bẩm thiếu chủ, ngoài phủ đột nhiên có người muốn vào trong phủ."

"Là ai"

"Thuộc hạ cũng không rõ ràng, nhưng hắn chỉ có đi một mình, trên người cũng không có gì đặc biệt."

Nhìn kẻ trước gia đinh trước mặt, Ngô Mộc Lâm hừ lạnh : " Có vậy ngươi cũng phải báo cáo, ngươi thấy ta là kẻ rảnh rỗi sao" . Nói xong hắn bước đi tiếp.

Nghe vậy tên gia đinh lập tức run rẩy, nhưng vẫn nói"Thiếu chủ, nô tài thật sự không dám làm phiền ngài, nhưng...nhưng hắn thật sự rất ngang ngược, dù thuộc hạ có cố gắng ra sao cũng không chịu đi, còn đánh người của chúng ta"

"Một lũ ăn hại, có vậy mà cũng lo không xong, cứ cho thật nhiều người ra đánh một trận là xong"

"Nhưng hắn lại đưa thêm có thuọc hạ thứ này, lại nói là đưa cho thành chủ." Nói rồi tên gia đinh kia không giám chậm trễ mà đưa lại một lá thư.

"Hắn hiện tại ở đâu" Sau khi xem qua thứ kia, Ngô Mộc Lâm lập tức hỏi.

"Tại hắn nói như vậy nên thuộc hạ cũng không dám manh động, chỉ cho người canh trừng hắn lại mà thôi."

...

"Ngươi nói xem, hiện tại sao lại có ngưoqif lại dám ở ngoài cửa phủ của thành chủ mà làm loạn như vậy"

"Tên này thật đúng là lớn gan mà, hắn không biết sắp là ngày quan trọng của thành chỉ sao"

"Đúng vậy, ta nghĩ hắn nhất định không tàn phế cũng mất đi vài thứ a"

Bên ngoài cửa của phủ thành chủ hiện tại có không ít người tụ tập để xem láo nhiệt, mới đây lại có người dám làm loạn nơi này, mà hiện tại ai khong biết, hôn sự thành chủ Thanh La này sắp bắt đầu chứ.

"Mau nhìn, hình như là Ngô thiếu chủ tới"

Đột nhiên có người hô to, làm mọi người xung quanh chú ý, chỉ thấy, từ bên trong bước ra hai bóng người.

"Quả thật, chuyện này thật sự to rồi đây, lại đến cả Ngô thiếu chủ phải ra tay"

Nhưng không như mọi người tưởng tượng, Ngô thiếu chủ kia lại hô to với đám binh lính.

"Mau dừng lại, không được thất lễ"

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Ngô thiếu chủ lại đột nhiên hơi động tác chào hỏi với người kia, tiếp đó đám binh lính đang vây người kia cũng lập tức rút lui. Mà cái người kia sau khi chào lại Ngô thiếu chủ cũng tự động bước vào bên trong.

...

"Mong các hạ thứ lỗi, chỉ là mấy tên có mắt không thấy thái sơn lại cản trở." Vào bên trong Ngô Mộc Lâm không còn bộ dạng bá đạo như vừa rồi nữa, lại hơi cẩn thận nói.

"Không sao, dù sao cũng không phải vấn đề gì lớn, ngươi hiện dẫn ta đi gặp thành chủ" Người kia dường như thật không quan tâm, ánh mắt đảo xung quanh nhìn quanh phủ.

Thấy vậy, Ngô Mộc Lâm lập tức nói:" Ngài đi đường xa vất vả, hiện cũng lên nghỉ ngơi chút, ta cũng đã chuẩn bị chút ít, chi bằng chúng ta..." Nói đến đó ánh mắt Ngô Mộc Lâm hơi đảo, hơi cười nhìn người kia.

"Không cần, ta muốn gặp hắn ngay, ngươi dẫn ta mau đi" Không thèm nhìn mặt Ngô Mộc Lâm, ánh mắt người kia vẫn không ngừng nhìn xung quanh, bộ dạng thật đúng đang tìm người

"Ài..."

Đột nhiên Ngô Mộc Lâm thở dài" Thật không dấu gì ngài, cha ta hiện tại sức khỏe không được tốt, nếu gặp bây giờ sợ không được, hay là ngài cứ tạm nghỉ ngơi"

Đột nhiên, người kia quay lại, nhìn Ngô Mộc Lâm một cái, sau một lúc cũng dành gật đầu .

...

"Ngươi lui ra đi"

"Dạ..."

"Rầm..."

"Tên này ngày càng quá đáng , chuyện như vậy dám che dấu ta, Sở Phi, ngươi nói có phải bọn họ..."

"Khả năng lớn là như vậy"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui