Cực Phẩm Chiến Long

Chu Vũ Hàn lo lắng, lấy điện thoại ra muốn tìm xem có thể giúp Lý Quân tìm mối quan hệ hay không, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười cay đẳng.

Địa vị của công ty Hạo Thiên quá cao, bằng chút quan hệ thân thích trong gia tộc của cô, căn bản không thể giúp được gì.

Lúc này, Lý Quân từ từ đứng dậy khỏi ghế, ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi giãm nát, nhàn nhạt nhìn về phía Vân Báo.

Bởi vì ánh đèn trong quán bar mờ mờ ảo ảo, Vân Báo. lúc đầu không nhìn thấy rõ, nhưng khi một tia sáng trắng vừa lướt qua gương mặt của Lý Quân.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, Vân Báo. không khỏi nuốt nước bọt, cả người đều có chút cứng đờ.

“Quản lý Vân, anh vẫn khỏe chứ?”

Lý Quân giống như cười mà không phải cười nhìn Vân Báo.

Anh và Vân Báo chia tay chưa đầy hai tiếng, không ngờ lại nhanh chóng gặp lại nhau đến vậy.

Vừa mới chứng kiến sự cường hãn của Lý Quân, Vân Báo đương nhiên biết mình đã động trúng tấm thiết.

Lý Quân khủng bố đến mức nào thì hắn ta đã thấm vào tận xương tủy.

Mà lần này Lý Thất Phu mang theo Long, Hổ, Báo ba người đến Sở Châu, đã dặn dò bọn họ nhất định phải xử lý mọi chuyện chu toàn, để Lý Quân vui vẻ, nói không chừng thế lực của bọn họ có thể nâng cao một bước.

Nếu để cho ông chủ biết hắn ta đã chọc giận Lý Quân, hắn ta sẽ phải tự lột da của chính mình mất.

“Báo sư phụ, chính là tên oắt này, chính là hắn đánh tôi thành ra thế này, anh nhất định phải làm chủ cho tôi, tốt hơn hết là giết chết hắn đi!”

Anh Đức cực kỳ đắc ý nói, nhưng lời hắn còn chưa nói hết thì...

“Bốp!”

Một cú tát mạnh mẽ trực tiếp đập vào mặt Anh Đức.

Thân thể Anh Đức quay cuồng một vòng tại chỗ.

Cú tát này giáng xuống, một chiếc răng của Anh Đức bay ra khỏi miệng, cả người đều ngẩn ngơ tại chỗ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, Vân Báo không giải thích gì cả, túm lấy cổ áo của Anh Đức, hung hăng đấm cho hắn mấy đấm.

Vừa đấm hắn ta vừa chửi bới: “Tên khốn kiếp mày dám lấy danh nghĩa của tao để khi dễ người khác, mày quên tao đã dạy bảo mày như thế nào rồi hả?”

“Người ta đã rời khỏi chốn giang hồ, mày vẫn không chịu buông tha, còn đánh cả cha già của người ta, mày có còn là con người hay không?”

“Mày dám ỷ thế ăn hiếp người khác, dám ở bên ngoài đi huỷ hoại thanh danh của tao, mày xem xem tao. có đánh chết mày không hả...”

Anh Đức bị Vân Báo đánh cho ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cầu xin tha thứ: “Báo gia đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho tôi đi...”

Những người xung quanh chứng kiến đều trợn tròn mắt.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Kịch bản không nên phát triển như thế này.

Vân Báo đạp Anh Đức ngã sõng xoài xuống đất. Chưa dừng lại ở đó, hắn ta còn vớ lấy một chiếc ghế rồi hung hăng đập lên người Anh Đức.

Dáng vẻ giống như phải đánh chết Anh Đức thì mới chịu dừng lại.

Vân Báo biết rất rõ trong lòng rằng Anh Đức đã đắc tội với Lý Quân, trong lòng Lý Quân hẳn là rất tức giận.

Nếu không trút hết lửa giận trong lòng anh ra, kẻ bị tới số tiếp theo chính là hắn ta.

Dương Bá trợn tròn mắt, nhìn tất cả những điều này với vẻ mặt bối rối.

Mà Chu Vũ Hán ở phía sau quầy bar cũng kinh ngạc há hốc mồm miệng, trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng ngơ ngác.

Cô cảm thấy như đầu óc mình cứ quay mòng mòng.

Chẳng lẽ, tin đồn trước giờ đều không đúng sự thật, người trong công ty Hạo Thiên thật sự rất biết lý lẽ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui