Cực Phẩm Chiến Long

Giáo đầu Duẫn Á Duẫn có thanh danh hiển hách ở Sở Châu, được biết đến là bất khả chiến bại.

“Giáo đầu Duãn, phiền cậu rồi.”

Vương Hữu Lân nhỏ giọng nói khi Duẫn Á Duẫn đi ngang qua ông.

Nghe vậy, Duẫn Á Duãn cười khổ. Hắn không còn cách nào khác đành phải đứng ra để đánh bại đối phương, nhưng trong lòng hắn không có tự tin.

“Cậu không thể”

Người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.

Giống như là hoàn toàn không coi trọng Duẫn Á Duẫn.

Cho dù là Duẫn Á Duẫn thì trong lòng cũng có chút tức giận.

“Được hay không thử mới biết được.”


Nói xong, hắn đột nhiên lao về phía trước, đánh một đòn về phía người đàn ông trung niên, tốc độ cực nhanh, tiếng nắm đấm vang lên.

Mọi người phấn chấn tỉnh thần.

Vương Hữu Lân nhìn chằm chằm vào trận chiến.

Cú đánh của Duẫn Á Duẫn cách đó vài mét nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ.

Tuy nhiên vẻ mặt người đàn ông trung niên lại bình Tĩnh.

Khi nắm đấm của Duẫn Á Duẫn đến gần hắn, hắn đột nhiên xuất thủ, lòng bàn tay trực tiếp đón lấy nắm đấm của Duẫn Á Duẫn.

Lồng bàn tay của hắn trông mềm mại nhưng khi nắm đấm của Duẫn Á Duẫn chạm vào đó, lập tức bị hắn năm chặt.

Sau đó, hắn lắc nhẹ một cái, toàn thân Duẫn Á Duẫn rung lên như gợn sóng, toàn thân phát ra âm thanh giòn †an, trực tiếp rơi xuống cách đó năm mét.

Cả người Duẫn Á Duẫn nằm trên mặt đất, vùng vẫy một lúc lâu cũng không đứng dậy được.

Cao thủ bắt rắn, bắt lấy đuôi rắn nhẹ nhàng lắc một cái, xương cốt toàn thân liền đã tách rời, mất đi năng lực phản kháng.

Thủ đoạn của người đàn ông trung niên cũng tương tự như người bắt rắn, thời điểm năm lấy nắm đấm của Duẫn Á Duẫn, hắn lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, khiến xương của Duãn Á Duẫn sinh ra phản ứng dây chuyền, cuối cùng đồng loạt tách rời.

Trình độ vận dụng đã đạt đến đỉnh cao.

Bầu không khí cực kỳ yên ắng.

Không ngờ Duẫn Á Duẫn, giáo đầu nổi tiếng ở Sở Châu lại không thể ngăn một chiêu của đối phương.


Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không bước vào ám kình, làm sao biết quyền thuật bác đại tỉnh thâm”

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn Vương Hữu Lân.

Tôi muốn lấy hết những hộp dược liệu này của công ty Dược Vương, ông không có ý kiến chứ?”

Sắc mặt Vương Hữu Lân lập tức khó coi.

Khuôn mặt của người của công ty Dược Vương bên cạnh ông cũng tái nhợt.

Đối phương đánh bại Duẫn Á Duẫn chỉ bằng một chiêu, thực lực của hắn thật đáng sợ, ai có thể ngăn cản hắn đây?

Nhưng dược liệu của công ty Dược Vương trị giá hàng trăm triệu, chẳng lẽ cứ như vậy ngoan ngoãn chắp. tay dâng lên?

Vũ Quang nhìn dáng vẻ đáng thương của Tống Trấn, không khỏi nhìn về phía cha mình, Vũ Tạ Hoa.

Chỉ là ngay khi anh ta vừa định mở miệng, Vũ Tạ Hoa đã lắc đầu, xua tan ý nghĩ của anh ta.


“Nếu ở Sở Châu, cha thực sự có thể điều binh khiển tướng, nhưng đây là trên một chiếc tàu du lịch, người của chúng ta hoàn toàn không kịp tới.”

Những người bên cạnh cũng thở dài.

Đối phương hẳn đã tính toán đến chuyện này, cho nên mới đến đây đoạt dược liệu.

Lúc này, Vương Hữu Lân không nhịn được lên tiếng: “Các hạ ngang nhiên chạy đến tàu du lịch để cướp bóc, chắc cũng đã biết hôm nay trên tàu du lịch có những người thân phận không tâm thường.”

“Không sợ mang tai họa lớn đến cho chính mình sao?”

Nghe vậy, người đàn ông trung niên cười nói. “Nếu tôi đã đến đây thì sao lại không biết lai lịch của mấy người, nhưng ngay cả cộng hết sức mạnh của các người lại thì đã là gì?”

“Trước mặt tổ chức của tôi, lực lượng Sở Châu hoàn toàn không đáng nhắc đến.”

“Thật là một giọng điệu điên cuồng, không biết các hạ thuộc tổ chức nào?” Vương Hữu Lân hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận