Hải Đức Thịnh đã chết nhưng người của hắn vẫn còn đó.
Khi Lý Quân ngẩng đầu lên nhìn những người còn lại, đám người do Hải Đức Thịnh mang đến đều run lẩy bẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Họ đều biết thực lực của Hải Đức Thịnh, nhưng bây giờ hắn lại dễ dàng bị đánh chết.
Sau một giây, dù có hơn hai mươi người, họ vẫn lựa chọn nhanh chóng chạy thoát.
Lần này không cần Lý Quân xuất thủ, bốn phía vang lên tiếng súng. Thi thể rơi xuống đất, những bóng người xuất hiện từ mọi hướng. Là người dưới trướng Lương Dũng.
“Bắt chúng tới đây.” Lý Quân ra lệnh.
Không bao lâu, bảy người còn lại được đến trước mặt Lý Quân, tất cả đều quỳ ở đó.
Lý Quân nhàn nhạt nhìn những người này rồi nói: “Trả lời câu hỏi của tôi tốt thì tôi có thể tha mạng cho mấy người.”
Một người đàn ông nhìn lên, đôi mắt lộ ra một chút khao khát. “Anh nói thật?”
“Đương nhiên.”
“Được rồi, hỏi đi!”
Đối phương hiển nhiên cũng không phải là loại người có thể hy sinh mạng sống của mình để giữ bí mật.
“Huyết ngọc châu đến cùng là cái gì? Sử dụng như thế nào?” Lý Quân hỏi.
Người đàn ông trả lời không chút do dự: “Huyết ngọc châu là bảo vật quý hiếm đến từ Cửu Lệ Tộc, nó vừa xuất hiện trong một buổi đấu giá, sau đó người đấu giá được huyết ngọc châu đã bị giết tại nhà.”
“Huyết ngọc châu bị tất cả thế lực khắp nơi tranh đoạt, cuối cùng rơi vào tay nhà họ Lâm.”
“Nghe nói nhà họ Lâm muốn hiến nó cho Tu La để nhận được sự bảo vệ của Tu La.”
“Cách đây một thời gian, đột nhiên có tin Lâm tiểu thư làm mất huyết ngọc châu, sau đó cô ấy vẽ một bức chân dung, nhà họ Lâm đang âm thầm tìm kiếm người trong bức chân dung đó.”
“Có người phát hiện được anh ở cổng giám sát sân bay, theo giám sát của sân bay ngày hôm đó, mọi người đều phán đoán chuyện người sở hữu huyết ngọc châu đang ở Sở Châu.”
“Cho nên các gia tộc lớn đã đổ về Sở Châu, còn về công dụng cụ thể của huyết ngọc châu thì chúng tôi cũng không biết.”
Nghe thấy mấy chữ Lâm tiểu thư, trong đầu Lý Quân đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Xem ra người phụ nữ đó chính là tiểu thư nhà họ Lâm, người của Tu La chủ yếu đến Sở Châu là để tìm anh, tranh đoạt nhân sâm ngàn năm có lẽ chỉ là tiện thể mà thôi.
“Có người nào của Tu La đến Sở Châu?” Lý Quân tiếp tục hỏi.
Hai bên đã kết thù, đương nhiên Lý Quân phải nhổ cỏ tận gốc, muốn biết ngoại trừ Độc Hạt thì còn có ai đến Sở Châu nữa.
“Nghe nói Tu La đã phái một vị đường chủ, cấp bậc đường chủ là một nhân vật lớn trong Tu La, tôi không biết được.”
“Chỉ có Độc Hạt sao?” Lý Quân cau mày.
Cùng lúc đó, người đàn ông vốn dĩ đang quỳ ở đó thất thần trong giây lát khi nhìn thấy Lý Quân.
Đột nhiên, hắn xông lên, trong tay cầm một thứ với ánh sáng lạnh lẽo đâm vào ngực Lý Quân.
Vẻ mặt Lý Quân lạnh lùng, khi con dao găm của đối phương chuẩn bị đâm vào quần áo của anh, anh nắm lấy cổ tay đối phương nhanh như chớp, sau đó dùng
sức vặn một cái.
Con dao găm rơi xuống đất với một tiếng “lách cách”, cổ tay của hắn cũng bị vặn gãy chỉ trong nháy mắt.