Lý Quân đã giành chiến thắng với thế áp đảo. Anh đặt cây gậy lên bàn bi-a, cười nói: “Tôi không biết nhiều về bi a, may mắn thắng được một ván, nhưng chuyên gia như cậu cũng chỉ có thế mà thôi."
Nghe được lời Lý Quân nói, Cao Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Thấy Lý Quân không có ý định đấu tiếp ván nữa, hắn chỉ có thể ngồi ở một chỗ buồn bực.
Một người phụ nữ có mối quan hệ thân thiết với Cao Minh, chướng mắt với dáng vẻ tiểu nhân dắc chí của Lý Quân, không nhịn được mà nói: "Thắng một ván bi a có gì hay chứ! Cao Minh mới hai mươi tư tuổi mà đã sở hữu công ty ở thành phố trị giá mấy tỷ rồi đó. Anh có giỏi thì đi so cái này với anh Cao Minh đi?”
“Cô tên là gì?" Lý Quân gãi gãi đầu hỏi.
“Dương Hoa Nhài." Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Sao? Hỏi tên tôi làm gì? Còn muốn trả thù tôi sao? Anh cũng không nhìn xem đây là nơi nào, bà đây chỉ cần một câu là có thể cho anh bò ra khỏi Ngô Châu.”
Không thể không nói người phụ nữ này vừa hổ báo vừa vô lý, Lý Quân lười phản ứng cô ta.
Nhìn thấy hai bên nổ ra tranh cãi, rất nhiều người lập tức chạy ra để giảng hoà cho cả hai.
Loan Thục Ninh không khỏi nhíu mày.
Mấy người này đều là bạn học của Nam Cung Tuyết lúc cô còn đi học ở Ngô Châu, ÿỷ vào thân phận của mình ở Ngô Châu mà nói năng ngông cưồng, bọn họ không biết Lý Quân có bao nhiêu khủng bố.
Ngược lại những người đến Sở Châu đều vì Lý Quân bị người ta ức hiếp mà bất bình, không nhịn được muốn nói ra thân phận của anh, nhất là Bạch Tịnh. Cô muốn nói ra để cho đám người mắt chó khinh thường người khác này biết thế nào là lợi hại, bọn họ mà so với với Lý Quân thì đến chó cũng không bằng.
Một chiếc Mercedes - Benz lớn, biển số xe là năm số "8" vô cùng bắt mắt dừng ở dưới nhà hàng, Ngô Huyền Tiễn mặc âu phục, bộ dáng cứ như tinh anh xã hội bước ra từ trong xe.
Tuy rằng hắn mặc âu phục giày da, nhưng thân thể cường tráng giống như gấu nâu cùng với khuôn mặt râu ria vô cùng hung ác kia, vẫn doạ mấy nhân viên nhà hàng sợ hãi.
Hắn đứng ở cửa nhà hàng cẩn thận từng li từng tí gọi điện thoại cho Lý Quân.
Thời điểm Lý Quân đi xuống lầu, khuôn mặt có thể làm cho trẻ em ngừng khóc của Ngô Huyền Tiễn lộ ra vài phần nịnh nọt.
“Lão đại, tôi đã điều tra rõ ràng, Nam Cung Tuyết đồng ý với ông nội cô ấy gả cho đại thiếu gia nhà họ Thôi, điều kiện đưa ra là bất kể là nhà họ Thôi hay nhà họ Nam Cung, đều không được tìm lão đại báo thù.”
“Đại thiếu gia nhà họ Thôi ngày mai sẽ đến nhà bọn họ, thương lượng chuyện đính hôn của hai bên.”
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nói xong, Ngô Huyền Tiễn lại nói: "Lão đại, nếu như anh nhìn trúng Nam Cung Tuyết, cứ giao hết cho tôi đi, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, tôi lập tức dẫn người vọt vào nhà họ Nam Cung cướp Nam Cung Tuyết qua cho anh. Lão già Nam Cung Ngao kia nếu dám nói nhảm, tôi trực tiếp vặn đầu lão.”
Ngô Huyền Tiễn vừa mở miệng thì toàn thân đậm mùi cướp bóc, hắn cực kỳ kiêu ngạo, ương ngạnh, hoàn toàn không đem nhà họ Nam Cung để ở trong mắt.
Lý Quân lắc đầu: "Chuyện của nhà họ Nam Cung, tôi tự có tính toán, không cần anh nhúng tay.”
Ngô Huyền Tiễn lập tức gật đầu nói: "Được được, lão đại nói cái gì chính là cái đó, đúng rồi, lão đại anh tới Ngô Châu, địa bàn của tôi, dù sao đi nữa tôi cũng phải ra dáng chủ nhà chút chứ đúng không? Con ô tô với biển số siêu hiếm này tặng cho anh, ở Ngô Châu này chỉ cần anh ngồi trên cái xe đó, không ai dám ngăn cản anh.”
"Còn có lão đại, nếu như anh muốn phụ nữ đi cùng thì cứ việc nói tôi biết...”
“Được rồi được rồi!" Lý Quân vội vàng ngăn lời của hắn lại. “Nể tình anh vất vả như vậy, cùng tôi đi lên đi, nhưng mà anh khiêm tốn chút, đừng dọa mấy thanh thiếu niên đó sợ hãi."
Nghe nói như thế, trong mắt Ngô Huyền Tiễn lập tức sáng hẳn lên, có chút vui mừng không bết làm sao!
Lý Quân không thích hắn lắm, hắn cũng biết, hắn trước giờ làm việc không sợ trời không sợ đất, không từ thủ đoạn nên Lý Quân càng không muốn để ý đến hắn hơn.
Cho nên sau khi ra tù hắn chưa từng nghĩ sẽ chủ động liên lạc với Lý Quân, nhưng hiện tại Lý Quân lại cười với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy mùa xuân của mình cũng tới rồi!
“Lão đại, tôi tìm được một em gái như hoa như ngọc ở Ngô Châu, hay là tặng cho anh?”
“Cút!"
Lý Quân làm bộ muốn đánh người, Ngô Huyền Tiễn lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trong đại sảnh bi a lầu bốn, hai người Lý Quân và Ngô Huyễn Tiễn đi vào, nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Nhìn thấy Ngô Huyền Tiễn cúi đầu khom lưng với Lý Quân, ai không biết còn tưởng hắn là tài xế của anh.
Người phụ nữ tên Dương Hoa Nhài nhịn không được châm chọc nói man rợ ở đâu tới vậy?”
“Lão đại, cô ta là bạn của anh?” 'Trên mặt Ngô Huyền Tiễn cũng không có tức giận, nhìn Lý Quân hỏi. Lý Quân lắc đầu.
Vì thế khuôn mặt tươi cười của Ngô Huyền Tiễn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, trong ánh mắt hiện ra vài phần hung ác như dã thú, mắng to nói: "Mẹ nó con điên xấu xí này ở đâu ra đấy! Dám nói ông mày là man rợ? Có tin ông mày đêm nay kéo mày ra đường lớn để mày biểu diễn sex thú không hả?”
Dương Hoa Nhài tức giận đến nghiến răng. Đám nam nữ trẻ tuổi bên cạnh cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng trong lòng đám người Loan Thục Ninh lại cảm thấy vui sướng khoái trá, bọn họ đối với người phụ nữ ỷ vào gia thế của gia tộc mà vênh váo kia bất mãn lắm rồi.
Cao Minh đương nhiên không thể nhìn Dương Hoa Nhài bị ức hiếp, hắn đứng lên, muốn ra mặt vì Dương Hoa Nhài, lớn tiếng nói: "Tôi là giám đốc của tập đoàn Cao thị, cha tôi là Cao Bằng Trình, ở Ngô Châu dám chọc giận nhà họ Cao chúng tôi, không muốn sống hay sao?”
Cao Minh biết nếu báo ra tên công ty nhỏ của hắn có khi người trước mắt cũng chả biết nên dứt khoát dựa vào danh tiếng của cha mình.
“Cao Bằng Trình? Thì ra mày là con của con rùa rút đầu kia, lần trước ở Thâm Ngạn Quốc Tế, tên đó lúc mời rượu lại làm đổ rượu lên giày của ông mày, ông mày tát gã mười sáu bạt tai, làm gã tốn hai trăm triệu mới buông tha cho gã, lúc gã bị bạt tai đều chủ động đưa mặt tới cho ông mày tát, thế nào, đứa con trai như mày mạnh hơn lão già nhà mày đúng không? Lại dám lên mặt với tao?”
Cao Minh trong nháy mắt đã biết thân phận của người trước mắt, sợ tới mức. mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng.
Đám thanh niên nam nữ ở Ngô Châu nơm nớp lo sợ, hai chân đều run rẩy.