Vạn Bách biết rõ bóng người xông vào này chính là Lý Quân
Nhưng dù thế nào hẳn cũng không sao hiểu nổi, rõ ràng Lý Quân đang ở trong biệt thự, làm sao có thể đến đây trong mười mấy phút
Mà lúc Lý Quân xông vào nhà kho đã ngay lập tức lấy tay làm đao, cắt đứt sợi dây treo Lương Dũng.
Ngay lập tức Lương Dũng từ trên xà nhà rơi xuống, vào khoảnh khảc tiếp đất đã được Lý Quân ôm lấy.
Lúc này Lương Dũng mềm nhữn nẫm đó, không nhúc nhích, đã không còn hơi thở.
Lý Quân vận chuyển chân khí vào cơ thể của ông ấy.
Một lát sau, cuối cùng cũng bắt đầu có hơi thở yếu ớt.
May mà kịp thời, nếu chậm hơn mười mấy phút nữa, chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu.
Thấy hơi thở của Lương Dũng dần dần ổn định, Lý Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đặt Lương Dũng xuống đất, sau đó mới từ từ đứng dậy.
Một cỗ sát khí ngập trời tỏa ra từ trên người anh.
Vạn Bách, và tất cả những người có mặt ở đây đều phải chết.
Trên ghế mây, Công Tổ Khải đã mở mắt, đánh giá. Lý Quân từ trên xuống dưới, khóe miệng nở một nụ cười.
"Có thể ngang dọc ở Kinh thành, quả nhiên có chút tài năng”
Nói xong, lão ta liếc nhìn đệ tử nhỏ nhất của mình.
"Hạo Văn, lên thử thực lực của nó đi, đừng chủ quan, nó không yếu”
Công Tổ Khải nói.
Từ khí thế Lý Quân xông vào vừa nãy, có thể biết không phải là võ giả tầm thường.
Tất nhiên, Công Tổ Khải biết đệ tử của mình cũng không yếu, cho rằng Lý Quân không đáng để lão ta đích thân ra tay.
Người đàn ông tên Hạo Văn liếm môi, trong mắt lộ ra mấy phần hưng phấn.
Hắn ta sải bước đi ra ngoài, từng bước từng bước tiến về phía Lý Quân, giống như một con mãnh thú đang tiếp cận con mồi.
"Sư đệ, tôi thấy tên nhóc này thực lực không kém cậu, hay là để nhị sư huynh giúp cậu nhé."
Một người đàn ông cười hắc hắc, trong mắt lóe. lên ánh sáng khát máu.
"sư đệ, đừng đấm chết ngay, để lại cho bọn một cơ hội ra tay, tôi cũng ngứa tay rồi, đã lâu không ra tay. giết người, cậu cũng biết sư phụ chúng ta quản rất nghiêm”
Đại sư huynh xoa tay, nóng lòng muốn thử!
"Ba người các con yên tĩnh một chút, bất kế đối mặt với ai đều không được chủ quan, quên lời sư phụ dặn các con rồi sao?"
Công Tổ Khải nhàn nhạt quát hai câu.
“Hai vị sư huynh yên tâm, tôi sẽ không cho mấy anh cơ hội ra tay đâu”
Dứt lời, Hạo Văn bước nhanh về phía trước, giống như mãnh hổ lao về phía Lý Quân.
Một quyền đánh về phía ngực Lý Quân.
Đồng thời đâu gối hướng về phía hạ bộ của Lý Quân mà thúc mạnh.
Quả đấm phát ra tiếng xé gió như sóng dữ gào thét nổ vang trong không khí, có thể thấy một quyền này khủng bố cỡ nào.
Lý Quân ra tay như điện, một chiêu "Ưng Trảo” chính xác bắt lấy nằm đấm của Hạo Văn, đồng thời đầu gối phải giơ lên, giống như một thanh sắt chắn ngang, trực tiếp chặn lại đầu gối của đối phương.
"Rắc."
Tiếng xương vỡ truyền đến.
"Á!” Hạo Văn kêu lên một tiếng thảm thiết, nằm đấm bị Lý Quân bắt lấy trong nháy mắt biến dạng, xương cốt bị bóp vụn.
Lý Quân vẫn không buông tha, tay phải vung lên, nắm đấm mang khí thế khai thiên lập địa giáng thẳng vào trán đối phương,
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang, toàn bộ cơ thể Hạo Văn như người rơm bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất nằm thắng đờ ở đó, máu chảy ra từ tai mũi miệng, cơ thể co giật hai cái, hoàn toàn bất động.
Chết rồi.