Điện thoại được kết nối rất nhanh.
Phùng Bác giống như đã sớm đoán được Tân Minh sẽ gọi điện thoại cho ông ta, lập tức mở miệng nói:
“Tần tổng, tôi biết ông muốn hỏi điều gì, nghe tôi đi, đánh gãy chân con ông thì sẽ có thể xoa dịu được lửa giận của vị kia.”
Nghe nói như thế, Tân Minh lập tức cảm thấy có chút ngạt thở, sắc mặt âm tình bất định.
Thực lực của đối phương thật sự lớn như vậy sao?
Ông ta hơi do dự một chút mới nói tiếp: “Phùng Tổng, để cho tôi phải đánh gãy chân của con trai tôi, có phải là có chút khoa trương rồi hay không?”
“Hơn nữa tôi vừa mới cùng Lư tổng - Lư Khải Minh đạt thành hợp tác, hẳn ra mặt thì chắc là sẽ có thể giải quyết vấn đề đúng không?
Phùng Bác nghe được ba chữ “Lư Khải Minh” thì cũng có chút kinh ngạc.
Ông ta cũng biết Tần Minh đưa Lư Khải Minh ra chính là trông cậy vào Lư Khải Minh có thể giúp hòa giải.
Chỉ là Tân Minh còn không biết con trai mình đã đắc tội một nhân vật như thế nào nha!
Phùng Bác thở dài một hơi: “Tăn tổng, tôi thật lòng khuyên ông, đừng nói bây giờ Vạn gia đã ngã xuống, cho dù Vạn gia chưa ngã thì Lư Khải Minh cũng không thể trêu vào vị kia đâu”
Hô hấp của Tân Minh trở nên gấp gáp.
Phùng Bác đương nhiên là có biết về Lư Khải Minh nhưng ông ta vẫn nói như vậy.
Nghe ý tứ trong lời của Phùng Bác thì lần này con trai ông đã chọc phải một nhân vật cực lớn rồi.
Tần Minh không tin, hoặc là nói ông có chút không thể tin được.
“Phùng Tổng, cảm tạ ông đã nhắc nhở, thế nhưng chuyện như đánh gãy chân của con trai, tôi thật sự khó có thể làm được. Làm phiền ông nói cho tôi biết lần này con trai tôi đến tột cùng đã đắc tội với người có thân phận gì vậy?"
“Tôi nói ra, ông cũng cũng đừng bị dọa đến run chân đi." Phùng Bác gắn từng chữ: “Hắn tên là Lý Quân”
“Lý Quân?"
Tân Minh cau mày, luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được, đành phải hỏi: “Là Lý Quân nào?”
"Lý Quân của tập đoàn Quân Lâm, Lý Quân đã diệt Vạn gia!”
Giọng nói trong điện thoại truyền ra, chén trà trong tay của Lư Khải Minh đang ngồi ở bên cạnh liền lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất.
Bàn tay nắm điện thoại của Tân Minh cũng lập tức run rẩy.
Với địa vị của Lư Khải Minh thì Tần Minh vốn sẽ không có cơ hội gặp gỡ. Chính là bởi vì Vạn Gia bị diệt, Lư Khải Minh mới sa sút đến phải tìm ông hợp tác.
Thử nghĩ một chút nào, một người có thể đem Vạn gia diệt sạch thì Lư Khải Minh làm thế nào có thể đắc tội nổi
“Cám ơn ông, Phùng tổng”
Tân Minh cúp điện thoại, nhìn về phía Lư Khải Minh.
Mặt mũi Lư Khải Minh lúc này tràn ngập sợ hãi.
Chuyện dính đến vị kia, hắn nào dám quản.
“Lư tổng, ta muốn xin ông giúp đỡ một chuyện”
Nghe được Tân Minh nói, Lư Khải Minh vội vàng khoát tay cười khổ: "Tần tổng, ông cũng không thế hại tôi như vậy được nha”
Tân Minh lắc đầu: “Lư tổng yên tâm, tôi làm sao có thể không hiểu chuyện như vậy. Tôi biết Lư tổng võ công cao cường nên muốn mời Lư tổng hỗ trợ đánh gãy chân thẳng con bất hiếu này của tôi thôi, tôi muốn xin tội với vị kia”
Tân Xuyên đứng một bên nghe nói như thế thì bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, lắp bắp hỏi
“Cha, cha là đang nói đùa đúng không?”
Tân Minh lắc đầu: “Không phải nói đùa. Nếu cha không đánh gãy chân con, cả nhà chúng ta đều sẽ gặp họa. Gãy một cái chân dù sao vẫn tốt hơn là mất mạng!”
Nghe nói như thế, Tân Xuyên mới ý thức được cha hắn không phải là đang nói đùa, mà là thật sự muốn ra tay.
Hắn vốn cho là chạy về nhà sẽ không sao nữa, nhưng không ngờ rằng chỉ một cái tên đã khiến cha hắn làm ra quyết định như vậy.