“Quả thực tôi biết bát cực quyền, nhưng không phải là chuyên tu luyện bát cực quyền, có một lão đầu dạy tôi rất nhiều loại quyền pháp, bát cực chẳng qua chỉ là một loại trong đó mà thôi.”
Nói tới đây, Lý Quân liền không nhiều lời nữa.
Kiếp sống ba năm trong ngục tù, lại trở thành điểm cong trong cuộc đời của anh.
Lão đầu dạy cho anh, đâu chỉ là ít nhiều quyền thuật.
Ba tiếng sau.
Phi cơ đáp xuống đất. Đam Mỹ Sắc
Chu Bỉnh Khôn đã sớm sắp xếp xong đội ngũ vận chuyển tảng đá, những thứ này cũng không cần Lý Quân phải nhọc lòng.
Đám người bọn họ đi ra bên ngoài sân bay.
Chỉ là vừa mới đi ra cổng, đã bị một đám áo đen chặn đường đi.
“Cậu chính là Lý Quân đúng không?”
Trong lòng Lý Quân cũng tràn ngập nghỉ hoặc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, xin hỏi mấy người là ai vậy?”
Dẫn đầu đám người áo đen trực tiếp lấy giấy chứng nhận ra: “Chúng tôi là đội bảo vệ tuần tra của phủ Tổng đốc, ở sân bay trông coi cậu hai ngày, cuối cùng cậu cũng xuất hiện.” “Mấy người tìm tôi có chuyện gì không?” Lý Quân híp mắt hỏi.
Những người này rõ ràng là người đến với ý không tốt.
“Cậu phạm vào chuyện gì, bản thân cậu không biết rõ sao? Người đâu, bắt cậu ta lại.”
Người dẫn đầu đám người áo đen vung bàn tay to lên, một đám người lập tức đi lên bắt Lý Quân lại.
Lý Quân lại không hoảng loạn, nói: “Chờ một chút, tôi gọi mấy cuộc điện thoại, thông báo cho bạn bè một chút.”
Lý Quân gần đây đắc tội với không ít người, sợ là có người dùng năng lượng của phủ Tổng đốc đến đối phó với bản thân anh.
Phủ Tổng đốc là tổ chức quyền lực nhất bên trong Sở Châu, cả Sở Châu đều phải nghe theo mệnh lệnh của phủ Tổng đốc.
Mà đội tuần tra bảo vệ trực thuộc đội bảo vệ của phủ Tổng đốc, giống như cẩm y vệ thời cổ đại, ở bên trong Sở Châu, có quyền lợi truy nã, xét xử, thậm chí tiền trảm hậu tấu.
“Được, vậy cậu gọi đi."
Đối phương lạnh lùng nói, không hề sợ Lý Quân dùng thủ đoạn bịp bợm gì để đùa giỡn.
Lý Quân lấy điện thoại ra, đầu tiên là gọi cho Lão Ứng.
Lão Ưng là thống lĩnh của Ưng Dương Vệ, có thể điều động được năng lượng kinh người, hơn nữa tên này đối với Lý Quân nói gì nghe nấy.
Người thứ hai anh gọi là một vị tên là Trần Hán Đình, cậu ta là một vị tài phiệt đứng đầu, khi đó là tiểu đệ đáng †in trong tù của Lý Quân, hơn nữa sức ảnh hưởng của cậu ta ở Trung Quốc hết sức khủng bố.
Người thứ ba anh gọi là một vị đại nhân vật của thế giới ngầm, tên là Lý Thất Phu, biệt danh là Bệnh Hổ, phạm vi thế lực của cậu ta vừa vặn liên quan đến Sở Châu.
Ba cuộc điện thoại, duy chỉ không gọi cho Lương Dũng.
Thực ra năng lực của lão đầu khẳng định lớn hơn so với mấy vị này, nhưng Lý Quân muốn tự mình giải quyết việc này.
Giống như một đứa trẻ muốn chứng minh bản thân có thể sống bằng sức mình trước mặt bố mẹ vậy.
Đây là tâm tư nho nhỏ mà Lý Quân giấu kín trong lòng.
Sau khi gọi xong ba cuộc điện thoại.
Lý Quân trực tiếp vươn tay ra, để đối phương còng †ay của mình.
Chu Bỉnh Khôn không khỏi nhìn về phía người dẫn đầu đám người áo đen, dò hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Người áo đen kia cười nói:
“Thì ra là ông chủ Chu, chúng tôi chỉ phụng lệnh của Tông đốc để hành sự, về phần nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ.”
Nói xong, liền trực tiếp áp Lý Quân lên một chiếc xe thương vụ màu đen, rời khỏi sân bay, đi về phía phủ Tổng đốc.