Cực Phẩm Cuồng Thiếu


-Thua rồi?
Trừ Lâm Ngạo Phong ra, tất cả mọi người đều nghĩ đến vấn đề này.
Bọn hắn không cách nào thấy rõ cảnh đánh nhau, chỉ có thể mơ hồ thấy được thân ảnh 2 người Diệp Phàm và Vương Động léo lên, sau đó lại thấy Vương Động bay ngược ra sau.
Cả quá trình không đến 5s.
Điều này làm cho bọn hắn có cảm giác kinh ngạc.
So ra mà nói thì đồng tử của Lâm Ngạo Phong phóng địa, nụ cười trên mặt liền đọng lại.
Ở trong mắt hắn xem ra, lấy một đao của Vương Động vừa rồi thì Diệp Phàm không chết cũng bị thương.
Mà hiện giờ, Diệp Phàm chẳng những né được một đoa của Vương Động, hơn nữa còn dùng 2 chiêu liền đánh cho Vương Động trở nên tàn phế.
Thay đổi bất thình lình này làm cho Lâm Ngạo Phong cảm thấy 2 mắt của mình có vấn đề.
“Bịch”
Rất nhanh, thân hình của Vương Động đã rơi xuống đất, hắn phun ra 2 ngụm máu tươi, cả người liền nhuộm đầy máu.
-AAAAAA….
Thấy một màn máu tanh như vậy, có vài người liền thét chói tai rồi chạy đi.
Mà 2 chị em Tạ Ân, Tạ Khôn trực tiếp sợ choáng váng.
Còn về phần Phùng Khải là sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Thấy tình cảnh bi thảm của Vương Động, Lâm Ngạo Phong biết rõ cho dù Vương Động may mắn không chết, sau này chỉ sợ cũng trở thành một tên phế nhân.
Điều này làm cho sắc mặt của hắn trở nên ngưng trọng.
Hắn quay mặt lại nhìn Diệp Phàm, hỏi:
-Mày là người của Bát Quái môn?
Không trả lời, dư quang trong mắt của Diệp Phàm nhìn về một chỗ xa xa trong bóng tối.
Vừa rồi khi Vương Động đâm ra một đao, sở dĩ Diệp Phàm không động không phải lả bởi vì bị Vương Động đánh cho trở tay không kịp, mà là bởi vì hắn cảm nhận được có một cỗ khí tức cường đại.
-Cha tao Lâm Thiên Ý cùng Dương Kỳ chưởng môn của Bát Quái môn có quan hệ rất tốt, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, chúng ta bỏ qua, như thế nào?
Mắt thấy Diệp Phàm không nói lời nào. Lâm Ngạo Phong liền cho rằng Diệp Phàm là người của Bát Quái môn, linh cơ vừa động, hắn liền nói ra tên cha mình, còn nói dối cha mình và Dương Kỳ có quan hệ rất tốt.
Hiểu lầm?
Nghe Lâm Ngạo Phong nói thế, khóe miệng Diệp Phàm nở ra nụ cười lạnh.
Trải qua vô số lần tranh đấu, hắn đã hiểu rõ nếu như thực lực mình yếu hơn Vương Động thì sớm đã chết dưới đao của Vương Động, còn nói chi là hiểu lầm.
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé!
-Diệp huynh, chuyện hôm nay là lỗi của Lâm Ngạo Phong, ta ở đây xin lỗi huynh, mong rằng huynh sẽ bỏ qua.
Thấy khóe miệng Diệp Phàm nở ra nụ cười lạnh, trong lòng Lâm Ngạo Phong trầm xuống, đành phải giả vờ khúm núm.
Mắt thấy bộ dạng khúm núm của Lâm Ngạo Phong, Diệp Phàm hiểu được người núp ở trong bóng đêm xa xa kia không phải là người của Lâm Ngạo Phong, nếu không Lâm Ngạo Phong sẽ không ăn nói khép nép như thế.
Chẳng lẽ là người của Viêm Hoàng?
Hoặc chính là Diệp Văn Hạo?
Đột nhiên Diệp Phàm nghĩ đến lời Tư Đồ Thần nói với mình trước đó, Diệp Văn Hạo không cho phép nhân sĩ giang hồ làm xằng làm bậy tại khu vực mà hắn quản lý, lập tức khả năng Diệp Văn Hạo xuất hiện ở đây là rất lớn.
-Nói vậy Dương thúc cũng không muốn thấy cảnh chỉ vì xảy ra một chút hiểu lầm mà chúng ta đem quan hệ giữa Nam Thanh Hồng và Bát Quái môn trở nên xấu hơn.
Diệp Phàm trầm mặc làm lòng Lâm Ngạo Phong có chút chột dạ, rơi vào đường cùng, hắn đành phải nói ra Nam Thanh Hồng, cố gắng vừa đấm vừa xoa.
-Tao nói rồi, hôm nay bọn mày phải trả nợ.
Mặc dù đoán được rất có thể Diệp Văn Hạo núp ở xung quanh nhưng Diệp Phàm cũng không có buông tha cho Lâm Ngạo Phong cùng chị em Tạ Ân, Tạ Không, mà lấy nói ra thái độ của mình, đồng thời ở trong lòng suy nghĩ làm cách nào để có thể xử lý chuyện này một cách vẹn toàn đôi đường.
Hắn nghĩ đến chuyện sẽ không đắc tội với Diệp Văn Hạo nhưng mà vẫn có thể giáo huấn đám người Lâm Ngạo Phong.
-Hắn chỉ bị ngoại thương, không có vết thương nặng nào.
Lâm Ngạo Phong nghe vậy, sắc mặt liên tục biến hóa, chỉ vào Tô Cẩm Đế, nói:
-Mà người của ta đã bị huynh đánh cho tàn phế, thậm chí là nguy hiểm đến tính phạt, trừng phạt cũng đủ rồi.
-Oan có đầu nợ có chủ, làm bị thương Cẩm Đế cũng không phải là hắn.
Diệp Phàm mặt không đổi sắc, nói.
Nghe được Diệp Phàm nói thế, Phùng Khải sợ tới mức cả người giống như là chạm điện, không ngừng run lên.
-Huynh nói bọn hắn sao?
Ngay tại khi Phùng Khải kinh hồn đảm táng thì Lâm Ngạo Phong đưa tay chỉ hướng 5 người Phùng Khải, 5 người Phùng Khải thây vậy sợ tới mức thiếu chút nữa mà ngất đi.
-Không riêng gì bọn hắn.
Diệp Phàm lắc lắc đầu:
-Còn có người khởi xướng.
Á đù…
Cách đó không xa, Tạ Ân nghe thế, hiểu được Diệp Phàm là muốn truy vấn truy để, sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
-Lâm..Lâm thiếu…
Sợ hãi rát nhiều, Tạ Ân tràn đầy sợ hãi cầu cứu Lâm Ngạo Phong.
-Được.
Lâm Ngạo Phong không quan tâm đến lời cầu cứu của Tạ Ân, mà dứt khoát đáp ứng yêu cầu của Diệp Phàm.
-Lâm thiếu.
Mặc dù đoán được Lâm Ngạo Phong rất có thể vì tự bảo vệ mình mà đáp ứng yêu cầu của Diệp Phàm, nhưng thấy Lâm Ngạo Phong đáp ứng rõ ràng như thế, vô luận là Phùng Khải hay là Tạ Ân, đều có chút nóng nảy.
Lâm Ngạo Phong không hề động đậy, chỗ sâu trong con mắt lóe ra ngọn lửa tức giận.
Trong 20 năm qua, hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy nhưng mà hắn cũng biết đạo lý người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cho nên hắn không đem phẫn nộ biểu hiện ở trên mặt.
Tức giận rất nhiều nhưng trong lòng Lâm Ngạo Phong thì đang cười lạnh.
Cười lạnh là bởi vì hắn biết trong vài năm qua, Diệp Văn Hạo quyết không cho phép nhân sĩ giang hồ làm xằng làm bậy tại nơi mà hắn quản lý, nhất là nghiêm cấm hành vi xuống tay với người thường.
Cho nên nếu như Diệp Phàm động thủ với đám người Tạ Ân, Tạ Khôn cùng 5 người Phùng Khải thì điều này tương đương gây hấn với quyền uy của Diệp Văn Hạo, phải chịu lửa giận của Diệp Văn Hạo.
Dùng chân của đám người Tạ Ân, Tạ Khôn cùng 5 người Phùng Khải để đổi lấy đầu Diệp Phàm, cuộc trao đổi này có lợi cho Lâm Ngạo Phong hắn.
Lý tưởng rất đầy đặn nhưng thực tế thì phũ phàng.
-Mày tự mình cắt đứt chân của bọn hắn, để bọn hắn quỳ trước mặt rồi nhận sai với Cẩm Đế.
Ngay tại khi Lâm Ngạo Phong đang suy tính thì Diệp Phàm lại mở miệng, giọng nói không thể nghi ngờ.
-Mày…
Lâm Ngạo Phong nghe vậy, tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
- Mày có thể lựa chọn không làm.
Diệp Phàm lạnh lùng cắt ngang:
-Nhưng tao cam đoan kết cục của mày còn thảm hơn hắn.
Khi nói chuyện, Diệp Phàm chỉ vào Vương Động.
Vẻ mặt Lâm Ngạo Phong âm trầm bất định.
Giọng nói không thể nghi ngờ của Diệp Phàm làm cho Lâm Ngạo Phong có thể khẳng định, nếu hắn không làm theo lời của Diệp Phàm thì Diệp Phàm sẽ động thủ với hắn.
Đồng thời hắn cũng biết nếu làm như vậy rồi, rất có thể sẽ chịu lửa giận của Diệp Văn Hạo.
Nhưng có 1 điều kiện tiên quyết là Tạ Ân, Tạ Khôn cùng 5 người Phùng Khải báo lại chuyện này cho cảnh sát thậm chí là tổ chức Viêm Hoàng.
-Tao đáp ứng.
Trầm tư đi qua, sắc mặt Lâm Ngạo Phong âm trầm đáp ứng:
-Bất qua như lời mày nói, oan có đầu nợ có chủ, chờ sau khi tao đánh gãy chân bọn hắn thì chuyện này bỏ qua.
-Được.
Diệp Phàm gật đầu.
Sau khi làm ra quyết định, Lâm Ngạo Phong liền lướt tới trước người Tạ Khôn.
-Đừng…Đừng mà…
Thấy một màn như vậy, Tạ Khôn sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, tè dầm trong quần.
Dưới ánh đèn, 2 tay của hắn chống đất, không ngừng lùi ra sau.
Hắn dùng cách này để muốn tránh xa Lâm Ngạo Phong.
-Lâm…Lâm thiếu… đừng mà…
Mắt thấy Lâm Ngạo Phong muốn động thủ, Tạ Ân thất thanh hô to, khuôn mặt tràng ngập vẻ sợ hãi.
“Rắc”
Ngay sau đó.
Lâm Ngạo Phong mặt không thay đổi đạp nát chân của Tạ Khôn, tiếng xương gãy vang lên làm cho người ta không rét mà run.
-A….
Tạ Khôn phát ra một tiếng thống khổ, trực tiếp đau hôn mê bất tỉnh.
-Tại sao lại thế?
Mà ở một bên, Tạ Ân lại là trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, nhịn không được đưa ánh mắt về phía Diệp Phàm, ánh mắt hốt hoảng.
Dường như cho đến giờ phút này nàng không thể tin, một người mà nàng cho rằng không có tư cách xách giày cho Lâm Ngạo Phong, đột nhiên lại khiến Lâm Ngạo Phong phải khuất phục.
Điều này làm cho nàng có cảm giác bản thân đang nằm mơ.
“Rắc”
-A…
Tiếng xương gãy vang lên, cơn đau làm cho Tạ Ân thét lên một tiếng thảm thiết.
Đây không phải mơ.
Cơn đau kéo nàng về với thực tế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui