Màn đêm xuống, trong phòng 555 của quán Bar Queen, một trong những quán Bar lớn nhất ở Hàng Hồ.
Lúc này, Diệp Phàm đang ngồi trên ghế salon, uống rượu đỏ, Tô Vũ Hinh ngồi bên cạnh hắn nhưng ánh mắt lúc nào cũng liếc nhìn trộm Diệp Phàm, còn Tô Lưu Ly và Tư Đồ Nhược Thủy đang ca hát.
Nhận thấy được hành động mờ ám của Tô Vũ Hinh, cảm nhận được vẻ say đắm trong ánh mắt của nàng, trong lòng Diệp Phàm tràn ngập một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này giống như cảm giác mà ngay hôm đó Tô Vũ Hinh lao vào ngực, rồi ôm hắn.
Hắn không biết cảm giác này có phải là cảm giác yêu thương hay không nhưng mà hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này.
-Chị Vũ Hinh, 2 người đã liếc mắt đưa tiền cả đêm rồi, còn chưa đủ sao?
Sau khi hát xong 1 bài, Tư Đồ Nhược Thủy thì đi vào phòng vệ sinh nghe điện thoại, Tô Lưu Ly đỏ bừng cả khuôn mặt ngồi sát vào Tô Vũ Hinh, nói.
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, khuôn mặt vốn đã đỏ hồng của Tô Vũ Hinh lại càng đỏ ửng lên.
Mà Diệp Phàm vẫn tỏ ra bình tĩnh.
-Diệp Phàm vô sỉ hạ lưu, mặc dù tôi không biết anh cho chị Vũ Hinh uống thuốc gì để chị Vũ Hinh mê muội anh, nhưng tôi cảnh cáo anh nếu anh làm làm điều gì có lỗi với chị Vũ Hinh, tôi sẽ quyết đấu với anh.
Tô Lưu Ly nói, vừa nói nàng vươn tay lên, giống như là muốn thị uy vậy.
Tô Vũ Hinh nghe không nổi nữa, cố gắng lên tiếng ngăn cản:
-Lưu Ly…
-Chị Lưu Ly, anh Diệp Phàm chỉ dùng 1 ngón tay là chị thua rồi, ở đó mà còn quyết với đấu?
Tô Cẩm Đế buồn bực nói.
-Chị đây có cách của chị, nếu anh ta dám làm điều gì có lỗi với chị Vũ Hinh, thì chị đây sẽ làm cho anh ta bất lực cả đời.
Tô Lưu Ly cố ý làm ra bộ dạng hung thần ác sát.
Lần này, không riêng Tô Vũ Hinh, ngay cả Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế cũng bị Tô Lưu Ly đánh bại.
-Chị Lưu Ly, mọi người đang nói gì đó?
Đúng lúc này, Tư Đồ Nhược Thủy từ trong WC đi ra, chớp to mắt, tràn đầy tò mò hỏi.
-Không có... Không có gì.
Tô Lưu Ly cũng không muốn kể ra, nàng lắc đầu, đồng thời cũng thở dài ở trong lòng.
-Chị Lưu Ly, cha em gọi tới, nói đã muộn rồi, sáng mai còn lên lớp nữa, bảo em trở lại Đông Hải, chị có cùng về không?
Tư Đồ Nhược Thủy hỏi.
Tô Lưu Ly do dự một chút, rồi gật đầu.
Tư Đồ Nhược Thủy thấy thế, lưu luyến nhìn Diệp Phàm:
-Anh Diệp Phàm, hôm nay anh hãy đến Đông Hải đi chơi cùng với bọn em đi?
-Được.
Diệp Phàm cũng không từ chối.
Vì tiết kiệm thời gian, nên Tô Lưu Ly cùng Tư Đồ Nhược Thủy ngồi lên chiếc Rolls-Royce Phantom của Tư Đồ Thần rời đi.
Mà Diệp Phàm lại lái chiếc Benlty chở Tô Vũ Hinh và Tô Cẩm Đế trở lại biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên.
-Nhờ có anh mà mẹ em không có hỏi nhiều.
Trở lại phòng, Tô Vũ Hinh nhớ lại bộ dạng muốn nói lại thôi của mẹ mình khi thấy mình vào nhà thì trừng to 2 mắt nhìn Diệp Phàm.
-Bây giờ thân thể của em không thích hợp để uống rượu, dì lo lắng là đúng rồi.
Diệp Phàm cười khổ, nếu tối nay hắn không ngó chừng thì Tô Vũ Hinh sẽ còn uống nhiều nữa.
-Cao hứng mới uống thôi.
Đang khi nói chuyện, Tô Vũ Hinh nhớ lại cảnh tỷ võ tối hôm nay thì ngưng mắt nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:
-Khi anh rơi vào thế hạ phong, Tư Đồ tiên sinh nói anh gặp nguy hiểm, mọi người đều lo lắng anh bị tên kia đánh bại.
-Lúc ấy em vô cùng lo lắng, tay siết thật chặc, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thiếu chút nữa cũng không dám nhìn.
-Lúc này cũng không có chuyện gì sao?
Cảm nhận được chân tình của Tô Vũ Hinh, trong lòng Diệp Phàm ấm áp dễ chịu.
-Lần này không có chuyện gì nhưng mà ai có thể bảo đảm lần sau anh không có chuyện gì?
Tô Vũ Hinh không nhịn được thở dài. Tràn đầy lo lắng nhìn Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm nghe vậy, do dự một chút, đang muốn nói cái gì thì lại thấy Tô Vũ Hinh đột nhiên dùng 2 tay ôm cổ của hắn, rồi hôn hắn.
4 môi chạm vào nhau, Diệp Phàm chỉ thấy một cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào, đang muốn đáp lại, lại thấy Tô Vũ Hinh dịch chuyển khỏi môi mình, vẻ mặt ôn nhu nói:
-Em biết anh lựa chọn ứng chiến là có lý do của anh, em không muốn anh phải giải thích nhưng em chỉ muốn nhắc nhở anh, mỗi người chỉ có 1 cái mạng, anh làm vậy là quá nguy hiểm, nếu như có thể thì sau này anh cũng không nên tỷ võ với người khác nữa.
-Được.
Lời nói ôn nhu, ánh mắt thâm tình, điều này đã đánh trúng trái tim của Diệp Phàm, làm cho hắn phải gật đầu, sau đó tay phải nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vũ Hinh.
“Ư”
Tô Vũ Hinh hừ nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại ngã vào trong lòng của Diệp Phàm.
Diệp Phàm có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của Tô Vũ Hinh đang nóng lên, cũng ngửi được mùi rượu cùng mùi thơm cơ thể của nàng, điều này đã kích thích Diệp Phàm, làm cho hắn không kìm lòng được mà hôn vào đôi môi của Tô Vũ Hinh.
“Ư”
Thân thể Tô Vũ Hinh căng thẳng, lông mi khẽ run lên, theo bản năng ôm lấy eo của Diệp Phàm, khẽ nhắm 2 mắt lại, đôi môi mở ra, tùy ý để đầu lưỡi Diệp Phàm tiến vào.
Sau đó.
2 lưỡi của Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh liền quấn vào một chỗ.
Hô hấp của Tô Vũ Hinh trở nên dồn dập, cả người nàng cảm thấy tê tê, ngứa ngáy.
Nhận thấy được biến hóa của Tô Vũ Hinh, tay của Diệp Phàm chuyển xuống dưới, từ từ xoa nhẹ cặp mông của Tô Vũ Hinh.
“A”
Trong phút chốc, Tô Vũ Hinh chỉ cảm thấy giống như là bị điện giật, thân thể run lên, theo bản năng dịch chuyển khỏi đôi môi, khẽ rên rĩ.
Nghe đươc tiếng rên của Tô Vũ Hinh, bụng của Diệp Phàm nóng lên, theo bản năng luồn tay vào váy của Diệp Phàm, cố gắng đưa tay vào bên trong.
-Đừng…Đừng mà…
Cả người Tô Vũ Hinh căng thẳng, thở hổn hển, sắc mặt mặt hồng hào nhìn Diệp Phàm, ngượng ngùng cúi đầu:
-Mẹ em cùng Cẩm Đế còn chưa ngủ.
Nghe Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm không khỏi thầm tự trách mình quá mức vọng động.
-Đợi…Đợi cho bọn họ ngủ đã.
Mắt thấy Diệp Phàm không nói lời nào, Tô Vũ Hinh theo bản năng cảm thấy Diệp Phàm rất khó chịu, vẻ mặt ngượng ngùng nói.
-Em nói chúng ta đang yêu nhau sao?
Diệp Phàm hỏi.
Nghe được Diệp Phàm nói thế, Tô Vũ Hinh giống như là bị dội một chậu nước lạnh vào người, làm cho nàng cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Nàng muốn nói cái gì đó nhưng mà trong lòng nàng lại sợ, vẻ mặt nàng tỏ ra ủy khuất giống như muốn nói: Nếu chúng ta không yêu nhau thì làm sao có thể làm những chuyện này?
-Em hiểu lầm ý của anh rồi.
Diệp Phàm thấy thế, biết rõ Tô Vũ Hinh hiểu lầm mình, cười khổ giải thích:
-Anh chưa yêu ai bao giờ, không biết cảm giác yêu thương là gì, cho nên…
“ Hì Hì”
Nghe Diệp Phàm giải thích, Tô Vũ Hinh chẳng những không cảm thấy ủy khuất, mà lại bị những lời của Diệp Phàm chọc cười.
-Em cũng chưa yêu ai, nhưng mà em cảm thấy được đây chính là cảm giác yêu thương.
Tô Vũ Hinh nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của Diệp Phàm, thâm tình nói:
-Bởi vì khi em ở chung một chỗ với anh, em cảm thấy rất vui vẻ, lúc nào không có anh, em cảm thấy nhớ anh. Trong lúc anh tỷ võ em sẽ vì anh mà lo lắng, lúc nào anh làm được những chuyện lợi hại thì em sẽ cảm thấy kiêu ngạo khi có anh, còn anh?
-Anh là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng sư phụ, chỉ khi nào ở chung một chỗ với sư phụ, sư tỷ thì anh mới có cảm giác thân cận.
Diệp Phàm nói ra cảm nhận chân thật trong lòng của mình:
-Sau này gặp em, bản tánh chấp nhất và kiên cường của em đã làm cho anh thưởng thức, sự quan tâm của em đã làm cho lòng anh cảm thấy ấm áp và dễ chịu, dần dần anh cũng tình được cảm giác thân cận từ trên người của em, anh nguyện vì em mà làm bất cứ chuyện gì.
-Cha mẹ của anh đâu, bọn họ ở đâu ?
Tô Vũ Hinh ngẩn ra, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Phàm là một cô nhi.
-Không biết.
Diệp Phàm nở nụ cười tự giễu:
-Từ nhỏ anh đã bị bọn họ vứt bỏ, anh không biết bọn họ ở đâu, thậm chí cũng không biết bọn họ còn sống hay đã chết nữa.
-Xin lỗi, em không nên nói những chuyện này.
Cảm nhận được vẻ cô độc và bi thương trong lòng Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh liền nắm lấy tay Diệp Phàm, phát hiện tay Diệp Phàm đã lạnh như băng.
-Không sao, anh quen rồi.
Tuy nói là thế nhưng mà trên người Diệp Phàm lại toát ra một hơi thở thê lương.
Tô Vũ Hinh cảm thấy vật, 2 mắt đỏ hoe nhìn vào Diệp Phàm, gằn từng chữ:
-Diệp…Diệp Phàm, để cho em cùng anh, có được hay không?
-Được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ vào đầu của Tô Vũ Hinh rồi kéo Tô Vũ Hinh vào trong ngực mình.
-Em nguyện ý cả đời cùng anh ngắm sao trời rực rỡ, trong lòng như vẽ giang sơn.
Tô Vũ Hinh dán vào bộ ngực Diệp Phàm, thâm tình nói.
Nói xong, 2 tay nàng ôm lấy Diệp Phàm, ôm rất chặc…rất chặc.