Mắt thấy Tô Hồng Viễn lộ ra vẻ hối hận, Tô Vũ Hinh cũng không mềm lòng mà im lặng dẫn theo Tô Cẩm Đế đi ra một bên.
Dường như nàng cùng cách này để vạch rõ giới hạn với Tô Hồng Viễn.
Cùng lúc đó, mấy tên đồng bạn hợp tác với Tô gia liền bước nhanh về Tô Vũ Hinh, vẻ mặt mỉm cười, chúc mừng.
-Vũ HInh, chúc cháu và Diệp tiên sinh sớm ngày kết thành lương duyên.
-Chúc cháu sớm sinh quý tử, khi nào mở tiệc rượu thì nhất định phải mời các chú bác đây a.
-Không ai, chúng ta đều nhìn cháu lớn lên, rượu mình nhất định phải uống.
…
Nghe được những lời này, nhìn thấy bộ dạng lấy lòng của bọn họ, trong lòng Tô Vũ Hinh không có chút vui mừng, nàng chỉ nói cảm ơn.
Dường như đã nhìn ra tâm tình Tô Vũ Hinh không tốt, đám người này cũng không nói gì, mà cáo lui, sau đó đi về phía Tô Hồng Viễn và Tô Minh cách đó không xa.
-Lão Tô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Đúng vậy, không phải nói Vũ Hinh muốn đính hôn với Lâm Ngạo Phong sao, tại sao lại biến thành kết quả như bây giờ?
Rất nhanh, mấy tên đồng bạn hợp tác với Tô gia liền mở miệng hỏi Tô Hồng Viễn.
-Chư vị, chuyện đêm nay thật không phải rồi, là Tô mỗ làm sai, ngày khác nhất định sẽ bồi tội.
Bởi vì Diệp Văn Hạo cảnh cáo nên Tô Hồng Viễn cũng không dám nói sự thật, chỉ là chắp tay:
-Về tin tức tối nay, mọi người đừng nói nữa, thật sự là một lời khó nói hết.
-Được rồi lão Tô, vậy chúng ta không hỏi nữa, bất quá nghe nói Lâm Thiên Ý là tên đại gian hùng, hôm nay con của hắn bị giết, nói vậy hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ông phải chuẩn bị tâm lý đó.
Nghe được Tô Hồng Viễn trả lời, một người mở miệng.
-Đúng vậy lão Tô.
Mấy tên khác cũng phụ họa theo, mặt ngoài nhìn như là quan tâm Tô Hồng Viễn cùng Tô gia, trên thực tế là gián tiếp dò thăm xem thử lần này Tô gia được lợi gì từ Sở Cơ, có tư cách để chịu lửa giận của Nam Thanh Hồng không.
Mắt thấy đám người nói những lời giả nhân giả nghĩa này, trong lòng Tô Hồng Viễn giận không thôi, bất quá hắn cũng không để lộ ra mặt mà nở nụ cười miễn cưỡng:
-Cảm ơn chư vị đã quan tâm, mặc dù Nam Thanh Hồng thế lớn, nhưng mà Sở tiểu thư nói không sợ bọn họ.
Hả?
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, đám người này vừa động, 2 mắt nhìn vào Tô Hồng Viễn, để xem thử Tô Hồng Viễn có phải là nói thật hay không.
Chẳng qua là.
Bọn hắn không nhìn được cái gì trên người của Tô Hồng Viễn.
Mắt thấy dò thăm không có kết quả, những người này liền trò chuyện với nhau, sau đó cáo từ rời đi.
Đợi khi người khách cuối cùng rời khỏi, Tô Hồng Viễn nháy mắt với Tô Minh, Tô Minh liền hiểu.
Sau đó, 2 người khom người đi tới trước mặt Sở Cơ, cúi đầu nhận sai:
-Sở tiểu thư, chúng tôi biết sai rồi, xin ngài tha thứ.
-Các ngươi làm sao chuyện gì mà phải xin lỗi tai?
Sở Cơ hỏi.
-Lúc đầu chúng tôi không nên để Vũ Hinh đính hôn với Lâm Ngạo Phong…
-Điều này có liên quan gì với ta?
Lần này, không đợi Tô Hồng Viễn nói hết lời, Sở Cơ liền cười híp mắt cắt đứt.
Mặc dù đã đoán được điều này nhưng 2 người Tô Hồng Viễn, Tô Minh lại không nghĩ Sở Cơ lại không thèm để ý đến bọn họ. Nhất thời bọn hắn liền sững sờ ngay tại chỗ, sau đó Tô Hồng Viễn lấy hết dũng khí muốn nói cái gì với Sở Cơ, chỉ thấy Sở Cơ quăng ánh mắt về phía Diệp Phàm và Tô Hồng Viễn, nhất thời Tô Hồng Viễn liền bừng tỉnh.
-Sở tiểu thư, chúng tôi biết nên làm thế nào rồi.
Sau khi tỉnh ngộ, Tô Hồng Viễn cùng Tô Minh đầu tiên là cung kính bái Sở Cơ một cái, sau đó đi từ từ về phía Diệp Phàm.
-Diệp tiên sinh, xin ngài nể mặt Vũ Hinh mà tha cho Tô gia một con đường sống.
Rất nhanh, Tô Hồng Viễn cùng Tô Minh đã tới trước người Diệp Phàm, khom người, khẩn cầu Diệp Phàm tha thứ.
Thấy bộ dạng của 2 người, Diệp Phàm cũng không có lộ ra vẻ vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ Hinh, dường như dùng cách này để nói cho Tô Vũ Hinh, chuyện này để cho Tô Vũ Hinh làm chủ.
-Lúc trước tôi đã nói với mấy người, đây là việc cuối cùng mà tôi làm cho Tô gia, sau này tôi không còn là người của cái nhà này nữa.
Hiểu được ý của Diệp Phàm, trong lòng Tô Vũ Hinh đầy cảm động, chỉ thấy nàng nhẹ cắn môi, vẻ mặt kiên định nói:
-Cho nên các người không cần băn khoăn cảm nhận của tôi.
-Vũ Hinh….
Có lẽ không nghĩ tới Tô Vũ Hinh lại tuyệt tình đến thế, 2 người Tô Hồng Viễn cùng Tô Minh vốn là ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt Tô Hồng Viễn tỏ ra lo lắng nhìn Tô Hồng Viễn, cố gắng nói cái gì đó.
Chẳng qua là không đợi hắn nói hết lời, Tô Vũ Hinh đã nhẹ giọng cắt ngang:
-Đây là những lời lúc trước tôi nói cho các người.
Lại nghe Tô Vũ Hinh nói thế, Tô Hồng Viễn theo bản năng đem câu nói kế tiếp nuốt xuống bụng.
Bởi vì hắn biết hắn đã làm Tô Vũ Hinh tổn thương, nếu không Tô Vũ Hinh cũng sẽ không sắt đá như thế.
Thấy vẻ mặt tuyệt tình của Tô Vũ Hinh, trong lòng Diệp Phàm cảm động, Tô Vũ Hinh làm như vậy chính là bởi vì băn khoăn cảm thụ của hắn.
Cảm động rất nhiều, Diệp Phàm trầm ngâm một chút, nói:
-Tô Hồng Viễn, lúc trước tôi đã nói với ông, bởi vì Vũ Hinh nên tôi sẽ không làm gì với Tô gia.
-Cảm ơn ngài, cám ơn ngài đại nhân đại lượng.
2 người Tô Hồng Viễn, Tô Minh thở phào, vội vàng cúi người nói tạ ơn.
-Chúng ta đi thôi.
Diệp Phàm thấy thế, cảm thấy vô vị, quay đầu ý bảo Tô Vũ Hinh, Tô Cẩm Đế rời đi.
-Diệp tiên sinh.
Tô Hồng Viễn thấy thế, trực tiếp nóng nảy, ngăn ở trước người Diệp Phàm.
Chân mày Diệp Phàm khẽ nhíu lại.
Dường như đã nhận ra Diệp Phàm bất mãn. Tô Hồng Viễn bị hù đến mặt liền biến sắc.
Sau một khắc.
Không đợi Diệp Phàm mở miệng. Tô Hồng Viễn liền giống như một con chó TQ, quỳ xuống trước người Diệp Phàm.
Thấy hành động của Tô Hồng Viễn, Tô Minh ngẩn ngơ. Sau đó tựa hồ đoán được ý đồ của Tô Hồng Viễn, cắn răng, quỳ theo.
-Diệp tiên sinh, tôi biết ngài đã làm nhiều việc cho Tô gia, có thể nói là ngài giúp Tô gia rất nhiều, chúng tôi phải nên cảm kích, hồi báo ngài chứ không phải là lấy oán trả ơn.
Tô Hồng Viễn quỳ trên mặt đất, sắc mặt hối hận nói:
-Tôi cũng biết mặc dù chúng tôi mất bò mới lo làm chuồng, hiệp trợ ngài trừ đi Lâm Ngạo Phong, nhưng căn bản không cách nào đền bù sai lầm của tôi, ngài không trừng phạt Tô gia đã là ơn lớn lắm rồi…
-Ông sợ Nam Thanh Hồng trả thù, muốn ta giúp ông?
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, lập tức hiểu dụng ý của Tô Hồng Viễn.
-Diệp tiên sinh, chỉ cần ngài có thể đảm bảo bình an vô sự cho TÔ gia, vô luận ngài kêu tôi làm cái gì thì tôi cũng nguyện ý.
Tô Hồng Viễn dùng một lời hứa hẹn để trả lời câu hỏi của Diệp Phàm.
Tô Minh cũng gật đầu giống như một con gà mổ thóc:
-Diệp tiên sinh, tôi cũng vậy.
-Chậc châc, Tô Hồng Viễn a Tô Hồng Viễn, ông là thứ người đầu tiên ta mới gặp được trên cõi đời này.
Lần này, không đợi Diệp Phàm mở miệng, Sở Cơ đi tới, tràn đầy châm chọc cười nói:
-Xem ra ông có thể để Tô gia đi lên một bậc này cũng không phải là tình cờ.
Chưa trả lời, cũng không dám trả lời, Tô Hồng Viễn, Tô Minh cúi đầu xuống đất, giống như là nô tài đang đợi chủ tử lên tiếng.
-Tiểu Phàm, xét đến cùng Tô nha đầu cũng là người của Tô gia, sâu trong nội tâm nàng khẳng định là còn có tình cảm với Tô gia…
Sở Cơ quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm.
-Chị Sở, em đã vạch rõ giới hạn với Tô gia, chị không cần phải lo cho em.
Tô Vũ Hinh liền giải thích.
-Nha đầu ngốc, nếu như chị không có đoán sai, em vạch rõ giới hạn với Tô gia cũng không phải bởi vì Tô Hồng Viễn bán em để đổi lấy lợi ích, mà là bởi vì bọn hắn lấy oán trả ơn Tiểu Phàm, hơn nữa còn liên thủ với tên khốn kiếp Lâm Ngạo Phong kia sát hại Tiểu Phàm, đúng không?
Sở Cơ cười, hỏi.
-Em…
Tô Vũ Hinh cố gắng giải thích cái gì nhưng mà nàng không nói ra lời.
-Tô nha đầu, chị và em tiếp xúc với nhau không nhiều nhưng mà chị nhìn ra được em là một người trọng tình trọng nghĩa. Em có thể vì Tiểu Phàm làm chuyện này đủ để chứng minh em có tâm ý với nó, điều này làm cho chị rất vui mừng.
Sở Cơ khe khẽ thở dài:
-Chị là dì nhỏ của Tiểu Phàm, lần này đến đây vội vàng cũng không mang lễ vật gì cho em, cho nên liền mượn hoa hiến Phật vậy.
Đang nói chuyện, Sở Cơ nhìn vào Tô Hồng Viễn:
-Tô Hồng Viễn, ta có thể giúp Tô gia tránh khỏi lửa giận của Nam Thanh Hồng, nhưng có 2 điều kiện.
-Ngài cứ nói.
Tô Hồng Viễn nghe vậy liền kích động.
-Thứ nhất, đêm 80% cổ phần của Tô thị giao lại cho 2 chị em Tô nha đầu, cũng đem toàn quyền quản lý Tô thị giao lại cho Tô nha đầu.
Sở Cơ dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ:
-Thứ 2, ta sẽ căn cứ vào giá trị sản nghiệp của tập đoàn Tô thị, sau đó lấy tập đoàn Thiên Sơn tiến hành thu mua. Nói cách khác, tất cả sản nghiệp của Tô thị sau này sẽ thuộc về tập đoàn Thiên SƠn, quyền quản lý thuộc về Tô nha đầu, những người khác trong Tô gia không có bất kỳ quyền quản lý nào, chỉ có cổ phần thôi.
Sở Cơ nói xong, sắc mặt 2 người Tô Hồng Viễn và Tô Minh liền cuồng biến.
Ở bọn hắn xem ra, nếu như đem toàn quyền quản lý và cổ phần giao lại cho Tô Vũ Hinh, việc này tương đương đưa sản nghiệp Tô gia cho Diệp Phàm.
-Ta biết, các người đang lo lắng chúng ta mượn cơ hội lần này thấu tóm sản nghiệp Tô gia.
Mắt thấy hai người khẩn trương, Sở Cơ khinh thường mà cười:
-Mặc dù sản nghiệp Tô gia không nhỏ nhưng mà chưa bằng 1/5 của tập đoàn Thiên Sơn.
-Lời nói tuy khó nghe, nhưng đối với Tô gia thì ta cũng không để vào mắt, ta làm như vậy, một mặt là vì tránh để cho ngươi sau này đổi ý, còn nữa, coi như là rèn luyện cho Tô nha đầu một chút đi, đợi sau khi nó lập gia đình với Tiểu Phàm, tập đoàn Thiên Sơn sẽ là lễ hỏi cho nó.
Có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ Sở Cơ sẽ nói như vậy, 2 người Tô Hồng Viễn, Tô Minh trực tiếp bị sợ ngây người, Tô Vũ Hinh cùng Tô Cẩm Đế cũng tỏ ra ngạc nhiên!
Thậm chí, ngay cả Diệp Phàm cũng có chút động dung!
Dùng tập đoàn Thiên Sơn làm lễ hỏi.
Nếu như chuyện này truyền ra, tuyệt đối sẽ tạo thành một cơn động đất cấp 12 trong thương giới quốc nội.
-Sở tiểu thư, tôi đáp ứng.
30s sau, Tô Hồng Viễn từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần, hơi do dự, liền đáp ứng yêu cầu của Sở Cơ.
-Cha, không thể đáp ứng, bọn hắn chính là muốn đoạt đi sản nghiệp Tô gia chúng ta.
Mắt thấy Tô Hồng Viễn đáp ứng, Tô Minh kích động từ trên mặt đất bò dậy, hai tay nắm lấy cánh tay Tô Hồng Viễn:
-Cho dù chúng ta cùng Nam Thanh Hồng quyết mái, cũng không để cho bọn hắn cướp đi sản nghiệp của chúng ta.
-Câm miệng.
Tô Hồng Viễn cau mày, quát một tiếng, cố gắng để Tô Minh tỉnh táo lại, lấy đại cục làm trọng.
-Cha, chẳng lẽ cha đã quên lời nói của Tiểu Cầm rồi sao, nó có biện pháp ngăn cản Lâm Ngạo Phong thâu tóm Tô gia chúng ta mà.
Bị Tô Hồng Viễn quát một tiếng, Tô Minh vốn là ngẩn ra, sau đó lớn tiếng, đối chọi gay gắt với Tô Hồng Viễn.
“Bốp”
Đáp lại Tô Minh chính là một tiếng bạt tai.
Cái tát vang dội, , Tô Minh trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tô Hồng Viễn.
Nếu như không phải là trên mặt truyền đến đau đớn, hắn thậm chí cho là mình sinh ra ảo giác!
-Chẳng lẽ mày không rõ tình thế sao? Cho dù Tiểu Cầm có thể đáp lời với Lâm Thiên Ý, nhưng mối thù giết con không đội trời chung, mày cảm thấy Tiểu Cầm có thể chịu được lửa giận của Lâm Thiên Ý sao?
Tô Hồng Viễn nhìn chằm chằm Tô Minh, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
-Nếu như đầu mày chứa toàn phân thì cút khỏi Tô gia co tao, 1% cổ phần tao cũng không ày.
Lời nói của Tô Hồng Viễn giống như một chậu nước đá tưới vào đầu Tô Minh, trực tiếp dập tắt cơn phẫn nộ cùng sự không cam lòng của hắn, để cho khuôn mặt dữ tợn của hắn bỗng trở nên trắng bệch.
Lý trí nói cho hắn biết, Tô Hồng Viễn nói không sai.
Lâm Thiên Ý chỉ có một đứa con trai, hôm nay con hắn đã chết, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nghĩ thông suốt hết thảy, 2 chân Tô Minh mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, mặt chết như xám tro, tựa như một con chó chết.
-Trên đời này không bán thuốc hối hận.
Trong hoảng hốt, lời nói của Diệp Phàm giống như ma chú, quanh quẩn bên tai của hắn.