Bệnh viện Hồng Hà.
Vợ chồng Cẩu Chí Phong và Vương Quế Hoa đã làm thủ tục chuyển viện cho Cẩu Vĩ, chỉ chờ Cẩu Vĩ đổi hết thuốc là có thể chuyển viện.
Mà Cẩu Vĩ cũng được đưa vào một gian phòng bệnh cao cấp.
Trong phòng bệnh, Cẩu Vĩ từ trong hôn mê tỉnh lại, trên mặt cùng đùi đều quấn băng vải, cả người giống như là xác ướp.
- Tại sao chân của con lại không nhúc nhích được?
Sau khi tỉnh dậy, Cẩu Vĩ muốn động, kết quả phát hiện 2 chân giống như là mất đi tri giác, căn bản không thể động đậy, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh bị Diệp Phàm giẫm gãy chân, lập tức khóc rống lên.
- Con…Con trai, bác sĩ vừa mới chích thuốc tê, đợi lát nữa là con có thể động được.
Vương Quế Hoa ở bên cạnh, thấy vậy liền bước tới trấn an.
- Có…Có thật không?
Vẻ mặt Cẩu Vĩ tỏ ra không tin tưởng, hỏi Vương Quế Hoa.
- Thật.
Vương Quế Hoa gật đầu lia lịa, nói:
- Bây giờ chúng ta đưa con đi Đông Hải để phẫu thuật, chỉ cần làm phẫu thuật xong thì con sẽ không có chuyện gì.
- Đi Đông Hải?
Cẩu Vĩ sửng sốt, sau đó tràn đầy hận ý nói:
- Chúng ta đi Đông Hải thì tên cẩu tạp chủng đả thương con tính làm sao?
- Con yên tâm, cha của con đã gọi điện tìm người rồi, cả đời này tên cặn bã kia đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà giam.
Vẻ mặt Vương Quế Hoa đầy hận ý nói, cảm giác giống như nếu bây giờ Diệp Phàm ở bên cạnh thì nàng sẽ xé nát Diệp Phàm.
- Cha, tên tạp chủng kia đánh gãy 2 chân con, con muốn mje nó lấy đi tứ chi của hắn.
Cẩu Vĩ nghe vậy, thở hổn hển nhìn về phía Cẩu Chí Phong, đưa ra yêu cầu của mình, dường như chỉ có làm như thế hắn mới xả hết cơn giạn.
- Đánh gãy tứ chi cũng quá tiện nghi cho hắn, phải rơi đầu.
Nghĩ đến lời nói lúc nãy của Lưu Bảo Quân, sắc mặt Cẩu Chí Phong âm hiểm cười.
“Két”
Cẩu Chí Phong vừa nói xong cửa phòng bị đẩy ra, Lý Bân mang theo Vương Khải cùng cảnh sát mập trực tiếp đi vào.
- Tôi là Lý Bân là sở trưởng của đồn công an Xuân Gian, đây là thẻ công tác của tôi.
Rất nhanh, Lý Bân đi đến trước mặt 3 người Cẩu Chí Phong, đưa ra thẻ công tác của mình rồi nói:
- Chúng tôi đến đây là vì muốn tra vụ án ở quán Bar CC….
- Chuyện cụ thể tôi đã nói với Lưu cục trưởng, các anh cũng không cần hỏi nhiều.
Lý Bân chưa nói hết thì Cẩu Chí Phong đã lên tiếng, ở hắn xem ra hôm nay Diệp Phàm đã chết rồi, lúc này cảnh sát đến đây cũng là thừa.
- Cẩu tiên sinh, dựa vào băng ghi hình ở quán Bar CC, chúng tôi hoài nghi con của ông cố ý giết người.
Nếu là mấy giờ trước có người dùng Lưu Bảo Quân để áp chế Lý Bân thì Lý Bân sẽ nể tình nhưng mà hiện giờ ở trong mắt Lý Bân thì Lưu Bảo Quân chỉ là một tên đáng thương mà thôi.
- Anh…Anh nói cái gì?
Giờ phút này, Cẩu Chí Phong hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
Không riêng gì Cẩu Chí Phong, ngay cả Vương Quế Hoa cũng bị lời nói của Lý Bân làm cho hôn mê, mà Cẩu Vĩ thì nghĩ tới cái gì, vẻ mặt tỏ ra kinh hoảng.
- Cẩu tiên sinh, chúng tôi hoài nghi con của ông cố ý giết người.
Lý Bân mặt không đổi sắc lập lại một lần.
- Mày thúi lắm, chân của con trai tao đã bị đánh gãy, làm sao còn là kẻ khả nghi giết người được?
Vương Quế Hoa liền mở mồm mắng.
- Miệng của bà sạch sẽ tí đi.
Vương Khải thấy vậy thì liền tỏ ra cứng rắn, quát lên.
Có lẽ không nghĩ tới một tên cảnh sát nhỏ như thế lại dám bật lại mình, Vương Quế Hoa ngẩn ra.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Cẩu Chí Phong trở nên vô cùng khó coi, hắn trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng, ý uy hiếp rất nồng:
- Các anh nói rằng con tôi là cố ý giết người, nó muốn giết ai? Chuyện khi nào? Tôi nhắc các anh, có mấy lời không thể nói loạn nếu không sau này sẽ phải gánh lấy trách nhiệm.
- Con của ông cố ý muốn sát hại một người tên là Diệp Phàm nhưng không được như ý.
Lý Bân nghiêm nghị, nói:
- Ừh, chính là người đã xảy ra tranh chấp với con của ông trước quán Bar CC.
- Mày thúi lắm, mày mới cố ý giết người, cả nhà mày đều là cố ý giết người.
Vương Quế Hoa nghe thế liền nóng nảy, lại mắng, hơn nữa lại còn khó nghe hơn cả lần trước.
Khuôn mặt Vương Khải biến sắc, tiến lên một bước, nói:
- Tôi cảnh cáo bà, nếu như bà chửi rủa chúng tôi thì chúng tôi sẽ coi rằng bà cản trờ người thi hành công vụ, đến lúc đó bà sẽ như con bà, đều phải gánh lấy trách nhiệm trước pháp luật.
- Hắc, ta mới vừa nói, có mấy lời không thể nói loạn.
Sắc mặt Cẩu Chí Phong xanh mét, hắn lạnh lùng nhìn vào 3 người Lý Bân, gằn từng chữ:
- Ta không biết tại sao các anh lại nói con ta cố ý giết người nhưng mà sự thật là con của ta bị đánh gãy 2 chân. Mà Lưu cục trưởng cũng biết chuyện này hơn nữa ông ta còn nói với ta, cảnh sát sẽ nghiêm trị hung thủ.
- Nếu không ta sẽ gọi điện thoại cho Lưu cục trưởng để chứng thực.
Nói xong lời cuối, Cẩu Chí Phong tức giận ngất trời, tính toán lấy ra Lưu Bảo Quân để làm khó 3 người Lý Bân.
Vương Khải cười lạnh:
- Ông gọi đi.
- Được.
Cẩu Chí Phong thật là bị chọc tức, mặc dù hắn biết đạo lý 'Diêm vương dễ trêu tiểu quỷ khó dây dưa' nhưng ở hắn xem ra 3 tên tiểu quỷ trước mặt thật sự là được voi đòi tiên.
Nói xong, Cẩu Chí Phong liền lấy điện thoại gọi cho Lưu Bảo Quân.
- Thật xin lỗi, thuê bao quý khách….
Nghe được tiếng này, Cẩu Chí Phong liền ngẩn ra.
Sau đó, Cẩu Chí Phong không cam lòng, lại gọi thêm lần nữa, kết quả vẫn không thể gọi được.
3 người Lý Bân, Vương Khải cùng cảnh sát mập thấy thế thì cười.
Chẳng biết tại sao, thấy nụ cười của 3 người thì trong lòng Cẩu Chí Phong tuôn ra một cảm giác xấu, bất quá hắn cũng không nói gì mà bấm số điện thoại nhà của Lưu Bảo Quân.
- Alo.
Mười mấy giây sau, điện thoại chuyển được, truyền ra giọng nói của một phụ nữa.
- Chị dâu, em là Cẩu Chí Phong, em tìm Lưu cục trưởng có chút việc.
Có lẽ là có trực giác không tốt nên Cẩu Chí Phong liền đi thẳng vào vấn đề, sau đó mới ý thức được cái gì, nói:
- Ý không tốt, đã trễ như vậy rồi còn làm phiền anh chị.
- Điện thoại của Cẩu Chí Phong.
Vợ của Lưu Bảo Quân nghe vậy liền ngẩn rau, sau đó quay lại hỏi Lưu Bảo Quân.
Lúc này Lưu Bảo Quân đã bình tĩnh trở lại, hơn nữa cùng vợ của mình phân tích chuyện tối nay. Lúc này nghe vợ của mình nói là điện thoại của Lưu Bảo Quân thì hắn liền đứng dậy.
- Cẩu Chí Phong….
- Lưu cục trưởng, không phải ngài đã nói cho tôi biết rằng mặt trên đã phái người đến đối phó với tên nhân sĩ giang hồ kia sao?
Lưu Bảo Quân cầm lấy điện thoại, muốn nói cái gì, bị Cẩu Chí Phong cắt ngang:
- Tại sao người của đồn công an Xuân Đường lại nói con của tôi là cố ý giết người?
- Cẩu Chí Phong, ông còn có mặt mũi gọi điện cho ta sao?
Lưu Bảo Quân nín giận trong bụng, vốn định phát tiết với Cẩu Chí Phong, kết quả còn chưa nói ra đã bị Cẩu Chí Phong nhảu vào miệng, hơn nữa Cẩu Chí Phong còn dùng giọng điệu chất vấn hỏi hắn, điều này đã làm hắn nổi trận lôi đình:
- Ta con mje nó còn muốn hỏi ông đây, thằng con nghiệt chủng kia của ông đã làm cái gì?
Hả?
Nghe được tiếng mắng tức giận của Lưu Bảo Quân, Cẩu Chí Phong có chút mơ hồ, theo bản năng nhìn sao Cẩu Vĩ.
- Cha, con không có giết người, con không có mà.
Cẩu Vĩ vốn là bị làm cho sợ không nhẹ, lúc này thấy Cẩu Chí Phong nhìn mình thì liền phủ nhận.
Cẩu Chí Phong nghe vậy cũng không nghĩ nhiều mà nói với Lưu Bảo Quân:
- Xin lỗi Lưu cục trưởng, vừa rồi tôi có chút nôn nóng, con của tôi nói nó không có cố ý giết người.
- Xin lỗi có tác dụng không? Cẩu Chí Phong, ta cho ông biết, Đổng cục trưởng đã tự mình hỏi chuyện này rồi. Tốt nhất là ông hy vọng thằng con của mình không làm ra chuyện gì, nếu liên lụy đến lão tử thì lão tử cũng không có bỏ qua cho ông.
Lưu Bảo Quân giống như là bị điểm thùng thuốc nổ, rống lớn lên.
“Bốp”
Nói xong, Lưu Bảo Quân liền hổn hển mà cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Trò chuyện kết thúc, nghe được câu nói của của Lưu Bảo Quân thì Cẩu Chí Phong lại nhìn về phía Cẩu Vĩ.
- Cha…con…con không có làm cái gì mà.
Cẩu Vĩ hoảng sợ, chủ động giải thích, lại không biết là giấu đầu lòi đua, để cho 3 người Lý Bân xác định hắn cố ý giết người.
- Cẩu tiên sinh, ông còn muốn gọi điện không?
Lý Bân thấy Cẩu Chí Phong ỉu xìu như cọng bún riêu thì vô tình hay cố ý mà nhắc nhở, nói:
- Nếu ông còn muốn gọi điện thì cứ tiếp tục, nếu không chúng tôi sẽ tra hỏi con của ông, mời ông và vợ của ông tránh mặt một chút.
- Chí Phong, tiểu Vĩ bị làm sao?
Lúc này thấy Cẩu Chí Phong có cái gì không đúng thì trong lòng Vương Quế Hoa có chút bất an, hỏi.
- Mày hãy thành thật, nói mày đã làm cái gì? Tại sao lại phát sinh tranh chấp với người kia?
Cẩu Chí Phong nhìn chằm chằm vào Cẩu Vĩ, mặc dù hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lý trí nói cho hắn biết, nhất định là Cẩu Vĩ làm cái gì đó để đối phương bắt được nhược điểm, phá vỡ cục thế này.
- Con…Con uống hơi nhiều nên lái xe không cẩn thận đụng vào hắn, sau đó hắn liền đánh con…
Cẩu Vĩ hoảng sợ nói, không dám nói ra chuyện Tô Phi Vũ sai hắn lái xe đụng Diệp Phàm.
- Phải không?
Không đợi Cẩu Vĩ nói xong, Lý Bân lạnh lùng cắt ngang:
- Tại sao tôi nghe nói là cậu cố ý lái xe đụng người kia….
- Không….không phải, là Tô Phi Vũ.
Cẩu Vĩ nóng lòng phủ nhận nhưng lại nói thẳng ra tin tức.xx
- Tô Phi Vũ sai cậu lái xe đụng chết Diệp Phàm phải không?
Lý Bân cười, ở hắn xem ra, đám nhà giàu này còn dễ đối phó hơn so với đám tội phạm.
Chưa trả lời, Cẩu Vĩ tràn đầy hoảng sợ mà nhìn Cẩu Chí Phong, lớn tiếng kêu:
- Cha, không phải là lỗi của con, là do Tô Phi Vũ, cha phải cứu con.
- Nghiệt tử.
Trả lời Cẩu Vĩ là một cước.
“Rầm”
Lửa giận công tâm Cẩu Chí Phong, trực tiếp đá một cước vào Cẩu Vĩ, làm hắn rơi xuống giường bệnh.